Nửa đêm con khóc lạc giọng, chồng vùng dậy định tát vợ thì khựng lại vì câu nói của vợ
Tôi từng nghe đến chuyện phụ nữ hay bị trầm cảm sau sinh như chưa từng nghĩ có ngày vợ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh đó. Mỗi lần nhìn cô ấy ngồi buồn, lầm lì có khi lại khóc hoặc nhớ nhớ quên quên tôi lại thấy có lỗi.
Tôi không nghĩ có ngày lại để vợ mình trở nên như thế, có lẽ là vì tôi quá vô tâm ỉ lại chuyện gia đình con cái cho vợ. Nhớ hồi vợ bầu, tôi phải đi công trình nên ít khi ở nhà. Vợ phải 1 mình đi khám thai rồi thui thủi đi làm về nhà cũng chỉ có 1 mình. Thỉnh thoảng buồn quá cô ấy lại lôi ảnh siêu âm của con ra coi. Lúc nào cô ấy cũng nhắn tin kêu nhớ tôi và thấy rất buồn. Nhưng vì hoàn cảnh nên đành chấp nhận, thương vợ thương con nhưng tôi không thể bỏ việc để quay về. Vì nhờ công việc đó tôi mới có tiền để sau này lo cho 2 mẹ con họ. Rồi còn trả nợ tiền mua nhà nữa, tôi cũng có nỗi khổ riêng của mình.
Khi vợ gần sinh được 1 tháng thì tôi xin về hẳn, sếp cũng hiểu hoàn cảnh nên đồng ý. Vợ đau đớn hơn 2 ngày trời mới sinh được con gái tôi, cô ấy kiệt sức đau đớn đến vụn nát xương tủy. Nhìn vợ như vậy tôi cũng xót xa lắm, nhưng lúc đó tự an ủi: “Phụ nữ ai cũng phải trải qua vậy thôi”.
Có con rồi, mẹ tôi và mẹ vợ lên thay nhau chăm được tầm 1 tháng thì vợ phải tự lo liệu mọi thứ vì ở quê ông bà cũng nhiều việc. Thế là hơn 1 tháng vợ đã phải dậy cơm nước giặt giũ chăm con, nhiều khi đi làm về thấy phòng ngủ như bãi chiến trường tôi cũng nản. Con tôi hay khóc đêm nhiều lúc tôi thấy phát điên.
Thì ra có con không màu hồng như tôi vẫn nghĩ. Nhìn con ngủ thì yêu nhưng lúc nó khóc thì thật không mê nổi. Tôi nghĩ mình đi làm về mệt nên đêm có quyền ngủ còn vợ ở nhà chăm con có vất vả gì đâu nên việc cô ấy bế rong con là chuyện phải làm.
Để rồi đến 1 đêm nọ con bé lại dậy gào khóc đúng lúc 1 giờ sáng. Nó cứ khóc mãi mà chẳng thấy vợ dỗ dành gì cả. Tôi bực bội định dậy tát cho vợ cái nhưng rồi cô ấy bảo:
- Con chung mà sao cứ phải là tôi dỗ nó, tại sao??
Rồi cô ấy cũng khóc, tiếng khóc còn to hơn cả tiếng con:
Video đang HOT
- Cô điên rồi à, sao lại khóc. Cô làm mẹ dỗ con là đúng rồi còn gì??
- Anh có biết tôi thèm 1 giấc ngủ ngon thế nào không, đã lâu rồi tôi chưa biết ngủ 1 giấc trọn vẹn là thế nào. Mấy đêm nay tôi đau bụng suốt đêm, tay tôi còn không giơ lên nổi nữa vì phải bế con suốt ngày nhưng anh có hề hay biết. Tôi đi vệ sinh cũng tính bằng giây, bữa cơm cũng vội vàng nên giờ đau dạ dày, đau đại tràng tôi sắp không chịu nổi nữa. Còn anh chỉ biết ăn với ngủ thôi, anh chẳng bao giờ bế con giúp tôi cả.
(Ảnh minh họa)
Tôi sững sờ, vừa bế con vừa nhìn vợ. Rồi cô ấy nằm xuống giường cơn co giật bắt đầu xảy ra. Vợ tái mét, giật liên hồi làm tôi hốt hoảng:
- Em ơi, em sao vậy, em tỉnh lại đi.
1 đêm sợ hãi hoang mang và vật vã, con thì khóc ầm ĩ vợ thì co giật liên hồi. Tôi cầu cứu hàng xóm, lúc đưa vợ đi bệnh viện tôi vừa ôm con vừa khóc. Sau 1 hồi thăm khám cấp cứu, bác sĩ bảo vợ tôi bị kiệt sức, thiếu ăn thiếu ngủ và stress cực độ nên ảnh hưởng tới não bộ và bị rối loạn cảm xúc như vậy.
Tỉnh dậy vợ còn không nhớ mình tên gì, cứ nhìn tôi lờ đờ, nhìn con với đôi mắt vô hồn. Phải mấy hôm sau cô ấy mới ổn định lại được. Những ngày tháng đó có lẽ tôi nhớ suốt đời không quên. Nhìn vợ hao gầy xanh xao nằm trên giường bệnh mà xót xa. Con thì bé, vợ thì ốm tôi cũng kiệt quệ. Sau lần đó tôi thấy thương vợ gấp bội, chăm con vất vả hơn tôi nghĩ rất nhiều. 8/3 người ta đòi hoa đòi quà, con vợ tôi chỉ muốn được thoát khỏi 4 bức tường tù túng 1 ngày. Cô ấy cũng yêu con, nhưng cuộc sống và tất cả quá áp lực khiến cô ấy bất ổn. Qua chuyện lần này tôi rút ra được nhiều bài học lắm, phụ nữ để sinh được đứa con đôi khi phải đánh đổi cả sinh mạnh. Con cái là của chung nên vợ chồng phải đỡ đần nhau cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn nhất như vậy gia đình mới an yên hạnh phúc được.
An Nhiên
Theo kenhsao.net
Tôi vừa trải qua cơn "thập tử nhất sinh" trên bàn đẻ, mẹ chồng đã ép phải nộp 50 triệu vì lý do khiến tôi ngàn lần căm phẫn
Áp lực cơm áo gạo tiền lại thêm mẹ chồng quá quắt đã khiến tôi bị trầm cảm sau sinh...
Càng ngày tôi càng không thể chịu được cuộc sống căng thẳng khi ở với gia đình nhà chồng nhưng nếu đi thì biết đi đâu bây giờ, con tôi còn quá nhỏ, tôi muốn con có đầy đủ tình thương của cả bố và mẹ nhưng cứ ở lại ngôi nhà này, tôi sợ rằng mình sẽ tự tử lúc nào không hay...
Trước khi tiến tới hôn nhân, tôi và chồng chỉ có 6 tháng quen biết và tìm hiểu, bởi chúng tôi đều đã "có tuổi", chồng năm nay 30 còn tôi đã 29 tuổi, cái tuổi mà ở quê tôi người ta đã có 2-3 đứa con bế bồng rồi. Bố mẹ ở nhà cứ giục rối rít và coi tôi như quả bom nổ chậm nên lúc nào cũng muốn tôi đi lấy chồng để yên bề gia thất và sinh con, cô em gái kém tôi 5 tuổi đã lấy chồng và có 2 đứa con vậy mà tôi vẫn dậm chân tại chỗ nên ông bà càng sốt ruột. Tôi nhờ một người bạn mai mối và quen biết anh, nhà chỉ cách nhau có 10km nên lại càng được gia đình hai bên tác hợp.
Tôi chính thức nhận lời yêu anh được 3 tháng thì gia đình anh giục cưới vì bố chồng đang bệnh nặng, sợ không qua khỏi. Nếu không cưới sớm thì chẳng biết đến bao giờ mới cưới được. Tôi cũng thấy hơi vội vì mình chưa tìm hiểu về anh và gia đình anh. Tôi có đôi lần nghe loáng thoáng rằng gia đình đó thất đức lắm, bà mẹ chồng ghê gớm lắm nhưng tôi cứ nghĩ rằng miệng lưỡi thiên hạ biết sao được mà lần. Tôi cũng có đôi lần đến nhà và thấy mẹ anh rất đon đả nên không có nghi ngờ gì và đám cưới diễn ra chóng vánh ngay sau đó.
Thế nhưng, đến khi về nhà chồng rồi tôi mới nhận ra "bộ mặt thật" của gia đình đó. Tôi đi làm công nhân ở thị trấn gần nhà, lương tháng cũng chỉ được 6 triệu, nếu ăn tiêu tiết kiệm lắm mới dư ra được một ít. Vậy mà, mẹ chồng bắt tôi và chồng phải đưa nửa số lương hàng tháng của hai vợ chồng cho bà với lý do tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Tôi uất ức lắm nhưng biết làm sao được, có dọn ra ngoài ở để độc lập kinh tế thì hàng xóm lại dị nghị là nhà rộng không ở, lại mất tiền đi thuê ngoài.
Cưới được 3 tháng thì tôi phát hiện mình có bầu, mẹ chồng biết nhưng vẫn bắt tôi phải nộp tiền sinh hoạt phí đầy đủ, thậm chí còn nhiều hơn vì "bà bầu ăn nhiều, tốn kém". Nhiều đêm nằm mà nước mắt tôi tuôn rơi vì sự cay nghiệt của mẹ chồng. Chồng tôi thì lại là một kẻ nhu nhược chính hiệu nên không dám cãi mẹ nửa lời, có lần tôi muốn phân bua vài câu mà anh ta thẳng tay tát tôi vì dám láo với mẹ.
Vào tuần thứ 37 của thai kỳ, tôi bị trượt chân ở nhà bếp nên bị ngã, khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cơn đau đẻ hành tôi như ngàn mũi tên đâm vào bụng, bác sĩ chỉ định mổ cấp cứu để giữ an toàn cho cả mẹ và con. Trong lúc đau đớn quằn quại trên bàn mổ, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng mẹ chồng nói với bác sĩ ngoài cửa: "Nếu phải lựa chọn 1 trong 2 thì bác sĩ hãy cứu lấy cháu đích tôn của tôi". Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào không phải vì đau thể xác mà là vì đau ở tim.
May mắn là cả 2 mẹ con tôi đều được an toàn, những ngày tháng sau đó với tôi mới thực sự là địa ngục. Mẹ đẻ tôi ốm nên không thể sang chăm cháu được vậy mà mẹ chồng vẫn không hỏi han dù đó là cháu đích tôn của bà. Quá quắt hơn là chuyện này, chẳng là tôi nghỉ thai sản nên được 20 triệu tiền bảo hiểm, cộng thêm số tiền bà con và bạn bè đồng nghiệp cho cháu khi đến thăm, tổng cũng được 30 triệu. Nhưng tiền viện phí lúc tôi sinh cũng đã hết 5 triệu rồi. Mẹ chồng biết tôi có tiền bảo hiểm nên bắt tôi phải "nộp" 50 triệu với lý do cơi nới nhà cửa cho em trai chồng cưới vợ. Tôi uất ức quá không biết làm thế nào nữa.
Ảnh minh họa.
Tôi xin về nhà mẹ đẻ ở 1 tháng để tâm trạng thoải mái hơn nhưng 1 tháng nay trở lại nhà chồng, tôi lại càng cảm thấy căng thẳng hơn. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cảnh "địa ngục" này đây, bế con về nhà ngoại thì chỉ càng khiến bố mẹ tôi thêm khổ tâm hơn, bố mẹ đã vất vả khổ cực vì chị em tôi cả đời rồi.
Theo afamily.vn
Tết năm Hợi, nhớ con Nái, con Khoang Về nhà, việc đầu tiên của tôi là ghé ngay vào thăm chuồng heo vì nghe mẹ nói con Nái mới đẻ được 14 con. 1. Năm ấy, nước về miền Tây khá lớn. Trường cho nghỉ Tết Kỷ Hợi 2019 sớm, tôi vội bắt xe đò về nhà ngay vì nôn nao lắm rồi. Về nhà, việc đầu tiên của tôi là...