Nửa đêm chồng mặc mỗi quần nhỏ chạy ra từ phòng cô em họ
Tú chờ chồng cả đêm không ngủ, cho tới sáng hôm sau khi vừa mở cửa phòng, chừng 2h sáng thì cô thấy chồng mình quần áo xộc xệch chạy ra từ phòng cô em họ.
Khi về làm dâu nhà chồng, Tú không lường trước được rằng mẹ chồng cô lại cay nghiệt như vậy. Cơ bản bà ghét cay ghét đắng kiểu con dâu quê mùa như Tú. Không chỉ vậy, bà còn thầm ghen tị với cô con dâu xinh xắn ngoan ngoãn như cô. Dù không nói ra nhưng Tú biết, bà ấm ức lắm, cũng bởi bà có cuộc đời làm dâu không mấy suôn sẻ khi bị mẹ chồng ghét cay, ghét đắng hành hạ đủ điều, nay bà dồn hết bực tức lên đầu con dâu.
Ngay đêm tân hôn bà đã tìm cách lẻn vào phòng của đôi vợ chồng trẻ để gây khó dễ. Chưa kể chuyện bà đòi con dâu con trai mang hết số vàng được mừng trong lễ cưới để bà cất hộ. Nhưng vì quá hiểu mẹ mình nên chồng Tú một mực không đưa. Mẹ chồng thấy thế ấm ức vô cùng, bà bực tức mắng chửi vợ chồng cô suốt đêm tân hôn. Tú thấy vậy mà ứa nước mắt.
Giải thích cho hành động của mình chồng Tú nói rằng “Giờ em đã là người một nhà, anh không giấu gì em nữa. Anh mong em sẽ hiểu cho những việc anh làm. Mẹ mình nghiện chơi lô đề, ham kinh doanh nhỏ lẻ lắm. Nếu đưa cho mẹ, kiểu gì một ngày bà cũng bán hết số vàng ấy lấy tiền tiêu. Em cất vào tủ khóa chặt lại đi. Anh không phải kẻ hẹp hòi gì cả”.
Tú nghe thế lòng buồn rười rượi, chẳng ngờ mẹ chồng lại thế. Nhưng dù sao bà cũng nên thương con trai con dâu. Vì con mà trân trọng ý nghĩa của cái đêm quan trọng nhất cuộc đời con mình. Sao cứ đứng oang oang ngoài cửa chửi hết người này, sang người khác. Bà chỉ im lặng cho tới khi bố chồng Tú tỉnh dậy “kéo” về phòng mới chịu thôi.
Thời gian sau đó, mẹ chồng Tú chẳng lấy gì làm vui vẻ khi có sự hiện diện của cô. Trong cuộc sống mẹ chồng nàng dâu bà luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho cô. Thậm chí ngay khi biết con dâu mang bầu, bà vẫn dửng dưng. Bà khó chịu với sự mừng rỡ của bố chồng, con trai. Bà nói thẳng “Sinh con là chuyện thường của phụ nữ , có gì đâu mà làm ầm lên như thế chứ”.
Ngày biết con dâu mang bầu, bà cũng chẳng mấy khi đỡ đần cho cô. Việc giặt quần áo, nấu cơm, phơi phóng…bà vẫn để Tú làm tất. Mỗi sang khi chưa đầy 6h bà lại nước hoa sực nức, mang vợt đi đánh cầu lông. Còn buổi chiều thì cứ đều đặn 5h bà đi thiền,…Thế là Tú một mình vất vả ngược xuôi lo cho bữa sáng, bữa tối. Cũng may bố chồng và chồng Tú đều tâm lý, thấu hiểu nên đều giúp cô làm việc, hỗ trợ cô lúc cô mang bầu vất vả.
Rồi một ngày Tú chẳng may bị sảy thai khi cô đang trên đường đi làm. Chuyện này khiến bố chồng cô rất buồn. Bởi ông đã mong lắm thằng cháu đích tôn này. Ông dành hết niềm yêu thương hi vọng cho nó. Còn chồng cô thì khỏi phải nói, anh bật khóc khi nghe Tú báo tin. Tú cũng vì chuyện này mà ốm mấy tháng trời, cô không chịu ăn ngủ mỗi khi nghĩ tới đứa con.
Được thể, mẹ chồng Tú suốt ngày chê bai, trách móc con dâu đủ điều. Bà nói Tú làm mẹ gì mà ẩu đoảng, có mỗi đứa con trong bụng cũng không biết chăm, biết giữ. Rồi bà còn ẩn ý cho rằng “mọi chuyện là do ăn ở mà ra”, bà cũng khuyên Tú nên học cách sống cho phải đạo lý với mẹ chồng để tích đức. Tú nghe lời bà nói mà như có ngàn mũi dao đâm vào tim.
Sau đợt đó, Tú lại có bầu lần thứ 2. Lần này Tú quyết tâm giữ gìn, cô xin nghỉ hẳn việc ở nhà để dưỡng thai. Cô cũng chẳng dại gì mà vận động mạnh, việc nhà cô đều phó mặc cho chồng, thậm chí bố chồng cũng sợ ảnh hưởng tới cháu mình, nên nhiều hôm tự tay đi chợ, nấu nướng hỗ trợ con dâu.
Video đang HOT
Bầu tháng thứ 6, Tú có vẻ nặng nề, cô bắt đầu có triệu chứng đi tiểu đêm. Nhưng rồi số trời run rủi, chẳng hiểu cho mong ước của cô, khi ngày nọ nửa đêmTú đi trong nhà tắm ra chẳng mau vấp phải chậu nước. Kết quả là cô nhập viện lúc nửa đêm. Hay tin con dâu sảy thai bố chồng Tú như chết lặng, nước mắt ngắn dài. Còn chồng Tú mặt biến sắc không còn lấy giọt máu. Anh đứng đó, môi mấp máy, run run.
Tú ốm liền mấy tháng, tóc cô rụng từng nắm khiến chồng cô hốt hoảng. Anh ra sức động viên vợ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, dù lòng anh chẳng mấy vui vẻ. Chỉ duy mẹ chồng Tú vẫn giữ thái độ lạnh lùng với con dâu. Dù không nói gì, nhưng Tú hiểu bà đang căm tức Tú vô cùng. Có lẽ, trong thân tâm bà đang cười chê một bà mẹ vụng về như Tú đó.
Hơn 2 năm sau, Tú vẫn chưa có tin vui trở lại. Khi đó, bố mẹ chồng Tú đã gần 70, dù đã có 5 đứa cháu ngoại, nhưng ông bà vẫn sốt ruột một đứa cháu nội. Hiểu được mong ước của bố mẹ chồng, Tú cùng chồng cũng đã thuốc thang tẩm bổ đủ các loại thuốc, nhưng do từng “lỡ làng” hai bận trước nên nay hi vọng đang trở nên mong manh.
Một điều Tú cảm nhận được đó là sự xa cách của chồng cô. Anh không còn vồn vã, yêu thương Tú như trước. Nếu như trước đây, mẹ chồng có mắng Tú anh đều ra sức bảo vệ cô, nhưng giờ đây nếu Tú chẳng may có nổi nóng với mẹ chồng, anh liền tỏ thái độ khó chịu, thậm chí mắng cô “Em vừa vừa thôi, chẳng được tích sự gì còn láo lếu”, “Em có im đi không”,…
Biết mình đang thắng thế, lại chẳng ưa gì nàng dâu như Tú, mẹ chồng cô ngày càng tìm cách chia rẽ tình cảm của cô và chồng. Không chỉ vậy, bà ra sức cưng chiều, nựng nịu con trai khiến anh càng trở nên căm hận cô. Đôi lần bà còn bóng gió nói rằng Tú vụng về, vô duyên nên chẳng thể sinh nổi cho anh một đứa con. Những lần như thế, chồng Tú lại im lặng đứng dậy bỏ bữa ăn lên phòng.
Nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai, thì một ngày Tú như chết lặng đi khi nghe cô bạn thân báo tim “Chồng mày có bồ đấy”. Tú đã không giữ nổi bình tĩnh, cô khóc suốt cả chặng đường từ cơ quan về nhà. Thấy Tú mắt sưng mọng, mẹ chồng cô cũng chẳng quan tâm, bà dửng dửng bảo cô chuẩn bị bữa tối trong khi bà đi thiền.
Tú đã hỏi chuyện với chồng cô, tất nhiên anh ta chối bay chối biến cho rằng cô đa nghi, ghen bóng ghen gió. Anh ta còn nói Tú hoang tưởng, và từ hôm đó cũng chẳng thèm động đến vợ. Biết mình đã “lỡ lời” khi chưa có đủ bằng chứng để buộc tội chồng, Tú đã im lặng, âm thầm để tìm cách níu kéo chồng về phía mình, nhưng những điều cô làm đều trở nên bất lực.
Một chiều chủ Nhật khi Tú đang ngủ, mẹ chồng và chồng Tú dẫn về một cô gái trẻ đẹp, nói rằng là em họ ở quê lên học và xin ở nhờ. Nhìn dáng điệu đon đả của mẹ Tú, Tú biết ngay mẹ chồng cô đang rất vui mừng. Hàng ngày, Tú thấy mẹ chồng chăm bẵm cô cháu gái còn hơn cả con trai, con dâu. Bữa ăn có món gì ngon đều gắp cho cô ta ăn liền miệng, mặc kệ mọi người nói gì. Chồng cô có vẻ vui vẻ hơn, tuy nhiên là đối với mọi người với Tú thì anh dường như vẫn còn giận dỗi.
Nói về cô em họ nhà chồng, cô ta có vẻ kiêu kỳ, khó gần. Cô ta chưa một lần nói năng với Tú đàng hoàng lịch thiệp. Cô ta sáng đi học, chiều lại ngồi lỳ trong phòng. Đôi lần, Tú muốn nói chuyện cô ta đều lảng tránh. Khi Tú đem chuyện hỏi chồng, anh giãy nảy lên nói rằng Tú đang lắm chuyện, cứ kệ cho cô ta thoải mái. Anh cũng dặn cô đừng xét nét làm gì cho mệt người.
Rồi chuyện xảy ra khiến Tú vô cùng hoang mang khi đêm nọ chồng Tú đi liên hoan mãi không về .Tú đã gọi tới 50 cuộc điện thoại nhưng anh vẫn không nghe máy. Trước giờ chồng cô đâu có thế. Tú chờ chồng cả đêm không ngủ, cho tới sáng hôm sau khi vừa mở cửa phòng, chừng 2h sáng thì cô thấy chồng mình mặc mỗi quần chíp hốt hoảng chạy ra từ phòng cô em họ. Tú trố mắt không hiểu điều đang diễn ra nữa.
Khi cô vặn hỏi chồng, anh ta chỉ nói “hôm qua say quá nên vào nhầm phòng”. Tú đã cố để không nghĩ, nhưng những ngày sau đó, thấy thái độ của cô em họ Tú không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Nhầm phòng mà lại ngủ suốt từ đó tới sáng, mà cô ta vẫn không đưa anh mình về phòng?… Cô hỏi cô em họ thì cô ta nói “Chị hỏi chồng chị ấy”.
Trước thái độ hỗn láo của cô ta, Tú đã có lời qua tiếng lại về thái độ cư xử, nhưng đáp lại những lời nói của Tú cô ta nói thẳng vào mặt cô “Em nghĩ vợ kịch cũng hạ màn được rồi, em cũng không muốn chịu đựng nữa, em không muốn diễn nữa đâu”.
Vừa lúc mẹ chồng đi trên phòng xuống, cô ta bỗng dưng ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Bà ta hỏi gì, cô em họ cũng im lặng, ngúng nguẩy. Cùng lúc bố chồng Tú và chồng cô cũng kịp chạy xuống…Chồng cô hốt hoảng khi thấy cô ta ôm mặt vừa khóc vừa cầu xin Tú “Chị đừng đối xử với em như thế. Em biết em sai rồi”.
Chưa kịp hỏi đã như hiểu ngay ra chuyện và cho Tú một cái tát đau điếng “Nếu cô còn dám đánh cô ấy. Nếu cô còn làm tổn thương đứa con trong bụng cô ấy thì cô biến khỏi cái nhà này đi. Đồ vô dụng”. Tú nghe mà tim đau nhói, chiếc tạp dề trên tay cô bỗng dưng rơi xuống.
Tú chậm rãi đi về phòng, sau lưng cô vẫn là tiếng nói vồn vã, hỏi han của mẹ chồng. Tiếp đó là tiếng bố chồng cô “Mau dẫn nó về phòng nghỉ ngơi đi”…Chẳng ai quan tâm đến cô, chẳng ai quan tâm tới sự hiện diện của Tú trong căn nhà này nữa. Trong phút chốc Tú òa khóc bởi vở kịch của gia đình chồng thật hoàn hảo, và cô chỉ ra một con rối trong vở kịch bi đát này mà thôi.
Theo Blogtamsu
3 năm miệt mài tìm cách trả thù chồng cũ nhưng thứ tôi nhận được chỉ là 1 cái kết cay nghiệt
Cởi bỏ lớp son phấn tôi ngắm mình trong gương, chợt nhếch mép cười nhạt với bản thân. Trả thù chồng cũ miệt mài trong 3 năm, người phụ nữ có nhiều tổn thương như tôi mất nhiều hơn là được.
Tôi còn nhớ như in ngày chồng cũ đá văng tôi ra khỏi nhà với 1 bọc đồ quần áo nhỏ trong cái rét đêm đông năm ấy. Anh ta bảo tôi là kỳ đà cản mũi khiến anh ta không đến được với nhân tình. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng vì cái nhà chúng tôi ở đứng tên bố mẹ chồng cũ. Tôi ly hôn được 2 ngày thì anh đưa đưa bồ về sống cùng, nếu như ngày xưa chồng cũ đối xử cay nghiệt với tôi bao nhiêu thì giờ đây lại chiều chuộng cô bồ bấy nhiêu.
Anh ta kêu tôi là đồ đàn bà không biết đẻ, rồi quay sang mạt sát. Nhưng làm sao tôi dám sinh con khi mà lần đầu mang thai đã bị anh ta đánh tới mức sảy thai. Tiền bạc có được bao nhiêu chồng cũ tôi lấy đi chơi gái hết.
Bề ngoài anh ta tỏ ra ngon ngọt với tôi lắm, ai nhìn vào cũng nói tôi có phúc khi có được người chồng yêu thương chiều chuộng như thế. Nhiều lúc tôi thấy ghê tởm sự giả tạo của chồng mình. Chồng cũ của tôi là nhân viên của 1 công ty tư nhân lương ba cọc ba đồng nhưng lại rất sĩ diện.
Tôi buôn bán nhỏ lẻ nhưng thu nhập còn khá hơn chồng, nhiều lúc muốn vòi tiền vợ anh ta nhẹ nhàng lắm. Tôi cứ ngu dại nghe lời chồng cũ của mình đến khi phát hiện anh ta có bồ thì tôi mới sáng mắt ra.
Tôi đau đớn, sống như kẻ mất hồn khi bao năm làm ô sin cho nhà chồng. Bao thành quả tôi làm ra, sắm sửa trong gia đình chồng giờ đây bị một kẻ khác bước vào chiếm lấy và hưởng hết. Có lẽ vì quá tổn thương và đau đớn nên tôi luôn có ý định trả thù. Tôi muốn anh ta mất chức, muốn gia đình anh ta ly tán. Tôi muốn trả thù cho con tôi và cho chính bản thân mình.
Lợi dụng có chút nhan sắc tôi tiếp cận với sếp của anh ta, tôi kể khổ thậm chí lên giường với sếp của chồng cũ chỉ để mong anh ta bị đuổi việc. Sau nhiều lần hứa lên hẹn xuống cuối cùng chồng cũ của tôi cũng bị cho thôi việc. Tôi cứ ngu ngốc như thế, anh ta làm đâu tôi tìm cách phá đến đó. Nhưng cái giá tôi phải trả cũng quá đắt, tôi như gái làng chơi lên giường để đổi chác. Tôi thấy mình thật dơ bẩn nhưng lúc đó hận thù che lấp mọi thứ trong tôi.
Sau 3 năm miệt mài như vậy, gia đình mới của chồng cũ cũng đổ vỡ vì cô vợ không chịu nổi người chồng vô dụng của mình. Còn chồng cũ thì nghi ngờ tôi nhúng tay và đứng sau mọi việc nên cũng tìm đến dằn mặt tôi mấy lần. Tôi chẳng sợ sệt gì mà lại thấy hả hê. Tôi có còn gì để mất đâu cơ chứ.
3 năm qua có 1 người đàn ông chân thành yêu thương tôi và luôn ở bên tôi. Nhưng tôi đã từ chối anh ấy bằng đủ cách, tôi phũ phàng 1 cách đáng sợ, vì tôi đã mất niềm tin vào đàn ông và quan trọng hơn tôi sợ mình không trả thù được.
Nhìn lại mình trong gương, đằng sau lớp phấn kia là sự già nua so với tuổi tác. Tâm hồn bị gặm nhấm, thân xác đã vấy bẩn: "Tôi đây ư? 3 năm qua tôi làm vậy để được gì cơ chứ, tại sao tôi không rũ bỏ quá khứ để sống hạnh phúc, tại sao?". Chỉ khi người đàn ông đó nói rằng anh ấy sắp vào Sài Gòn sinh sống. Anh ấy muốn tôi đi cùng lúc đó tôi mới giật mình tỉnh mộng. Tôi làm gì xứng đáng với anh ấy nữa, tôi đã nhúng quá sâu vào bùn lầy. Ôm hận trả thù chỉ khiến tôi mất nhiều hơn được. Làm sao tôi có thể với tay ra và nắm lấy người đàn ông đó đây? Tôi vẫn là 1 kẻ trắng tay, thất bại hoàn toàn. Trong đêm đông giá rét tất cả nỗi đau cứ thế thay nhau gặm nhấm tâm hồn tôi.
Kiếp phụ nữ sao mà bạc bẽo tới vậy, bỗng dưng tôi thèm 1 cảm giác bình yêu, tôi ước có một bờ vai để mình có thể tựa vào. Nhưng nỗi mặc cảm cứ dâng trào rồi xâm chiếm trái tim tôi. Nghĩ đến tương lai mù mịt, tôi lại run lên từng cơn. Ngày mai tôi sẽ làm lại tất cả, bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh. Tôi sẽ sống cho bản thân mình, tôi sẽ buông bỏ hận thù để sống tiếp.
Khi tôi chia sẻ những dòng tâm sự này tôi chỉ muốn gửi đến các bạn - những người rơi vào hoàn cảnh của tôi thì hãy lấy tôi làm tấm gương. Đừng mù quáng hận thù mà đánh mất đi nụ cười và đánh rơi hạnh phúc của mình. Hãy sống tốt và bù đắp lại cho quãng đời đen tối trước đó. Hãy sống vui vẻ cho kẻ làm mình tổn thương phải hối hận, hãy nhớ lấy. Vui hay buồn, sống tốt hay là đi vào con đường đen tối... tất cả do mình chọn lựa và quyết định.
Theo Blogtamsu
Bế tắc khi mẹ chồng khinh ra mặt vì nhà nghèo Tôi không biết tôi đã mắc tội gì tày trời gì hay chỉ vì nhà tôi nghèo mà bị nhận những lời cay nghiệt từ mẹ chồng như vậy. Tôi và chồng tôi yêu nhau từ hồi tôi học đại học năm cuối. Anh là trai phố con nhà có điều kiện, công việc lương cao và có rất nhiều cơ hội thăng...