Nữ tiến sĩ 30 tuổi bị người yêu chia tay chỉ vì không biết nấu ăn?
Người yêu đầu tiên của tôi nói lời chia tay qua điện thoại: “Em đã nấu cho anh một bữa cơm nào chưa?” Tôi chết lặng. Tôi biết, anh chia tay vì một lần anh nói chuyện với các bạn tôi. Họ cảnh báo anh về sự vụng về của tôi. Anh không cho tôi cơ hội chứng minh.
Tôi nghĩ, mọi sự chăm chút đều phải bắt nguồn từ tình thương yêu và trách nhiệm với nhau. Tôi vẫn tập nấu những món ăn một mình. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Tôi và anh không ở gần nhau. Bản thân tôi, khi chờ đợi anh đi học nước ngoài về, đã mường tượng và tập nấu những món sẽ nấu cho anh khi hai người được sống một nhà. Với tôi, những điều này không khó chút nào. Vậy mà, anh rời bỏ tôi khi tôi chưa kịp thể hiện mình là một phụ nữ như anh muốn.
Bản thân tôi là tiến sĩ khi 29 tuổi. Mọi người thường hỏi một đứa con gái học cao như vậy thì quản lý việc nhà làm sao. Và đúng là có những anh chàng sợ tôi vì điều này. Nhưng tôi đủ tự tin để khẳng định rằng, tôi không bao giờ là con số không về mặt nội trợ. Và cũng “nhưng” một điều nữa, không phải người đàn ông nào cũng đáng để tôi thể hiện là một người phụ nữ đảm đang.
Ngay từ khi còn nhỏ, 7 tuổi, mẹ tôi đã dạy tôi cách nấu cơm. Chỉ mới 8 tuổi, tôi đã đảm nhận trách nhiệm nấu cháo và bột cho bà bị ốm. 15 tuổi, tất cả các mâm cỗ cúng ngày mùng 1 Tết, tôi đều là người nấu. Lý do tôi tham gia nấu nướng từ nhỏ vì tôi không chịu được cảnh mẹ tôi cứ cặm cụi làm việc nhà một mình. Sau này, khi đi học xa nhà, để tiết kiệm tiền và vì không tin đồ ăn của hàng quán, tôi cũng chỉ tự nấu ăn. Lúc ấy, chế biến các món ăn và dọn dẹp bếp núc còn là một cách để tôi ngắt cơn đau đầu vì bị stress. Ngay cả vào những kỳ học cam go nhất, việc ngồi sáng tạo ra các món ăn rồi mỉm cười một mình, dù chỉ một lần trong một tuần, cũng khiến tôi thấy cuộc đời thật đẹp.
Video đang HOT
Những điều này tôi chỉ làm một mình. Tôi không thích “khoe hàng”, bởi vậy, trong mắt mọi người, tôi vẫn là một cô tiến sĩ văn chương mơ mộng, vụng về. Và tôi cũng không quan tâm lắm đến ý kiến mọi người. Bản thân tôi cũng tự xây dựng hình tượng của mình trong mắt mọi người, nhất là đồng nghiệp, là một người chỉ biết học và công việc. Tôi không bao giờ thể hiện nữ công gia chánh chỗ đông người khi các cô, các chị, các em đang tranh nhau thể hiện và cố ghi điểm trong mắt đồng nghiệp nam. Đơn giản, tôi quan niệm rất chặt chẽ về sự phân chia giữa không gian cá nhân và không gian công việc.
Tôi nghĩ, mọi sự chăm chút đều phải bắt nguồn từ tình thương yêu và trách nhiệm với nhau. Tôi vẫn tập nấu những món ăn một mình. Thường là cho những người thân thiết bên mình. Đến bây giờ, tôi vẫn giữ tin nhắn của em trai tôi cách đây 5 năm, khi em chưa có gia đình: “Chị ơi, nấu chả lá lốt. Người ta thèm quá!”. Tôi chưa bao giờ từ chối em. Em dâu tôi bị cảm, tôi biết phải giải cảm bằng thức ăn và bằng các mẹo ra sao. Những việc làm này như là cơm ăn nước uống hàng ngày.
Đảm đang xuất phát từ tình yêu thương và trách nhiệm đối với những người thân. Đâu cần phải bao nhiêu năm mới thành đảm đang. Nói đã ở trong bản thân chúng ta ngay từ khi còn nhỏ; nó phát nguồn từ tình thương của ta đối với cha mẹ, anh em và với chồng con. Nhưng cũng có một điều quan trọng nữa là: những người thân đó phải xứng đáng là những người để ta thương yêu, vì thế, đáng để ta thực sự là một người phụ nữ đảm đang cho họ và vì họ.
Bởi vậy, có nhiều người đến với tôi, tình cảm chưa kịp xây dựng đã vội xét nét đánh giá tôi. Tôi thấy buồn cười và để họ ra đi, dù tôi đã ngoài 30 tuổi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì để vuột mất họ.
Theo Vietnamnet
Về quê...
... Chị chẳng ngại gì ngoài việc nhận được lời hỏi han chi tiết từ những con người chân chất, thật thà ấy. Họ gọi đó là tình làng nghĩa xóm, quan tâm thân tình đến nhau bất kể người kia có cần, có thích hay không.
Hình minh họa: Dân Việt
Không đáp lại thì họ sẽ có chuyện để kể rằng dâu nhà ấy khinh khỉnh lạnh nhạt với bà con lối xóm, trong khi khéo vừa hỏi chuyện mình lúc trước, chỉ lát sau gần như toàn bộ những người có mặt ở đó biết nội dung. Đến giúp đám, thì chỉ có việc nhặt hành, nhặt tỏi, nhặt rau lau bát, rất thích hợp cho việc túm tụm thì thào.
Câu chuyện nào cũng được các bà các chị săm soi từ đầu đến chân, rồi đem ra mổ xẻ bàn luận sau khi "khổ chủ" đã rời quê cả tuần. Vấn đề các bà quan tâm quá, chuyện nhà ai cũng tường tỏ từng chân tơ kẽ tóc, từng nội tình ngoại vụ chuyện gì cũng biết.
"Nhà bà Hoan có gần trăm cây vàng nhưng giấu kỹ lắm. Nhà thím Thuấn đầy tiền, thím ấy dậy thêm rồi tham gia công tác ở trường kiếm bộn, chẳng qua cứ giả nghèo giả khổ thôi, đã ai thèm xin đâu". "Thằng ấy nó đi buôn, tiền chất hàng núi. Thằng kia làm cho công ty nước ngoài, lương hàng trăm triệu một tháng".
Chị cười thầm, chắc họ toàn vống lên theo kiểu "gà mẹ rụng lông", chứ giờ người khôn của khó, làm gì mà dễ thế, ai mà được "quan tâm" thì cũng mếu dở. Sau đến chính chị là chủ thể của câu chuyện.
Ra là mẹ chồng lúc nào cũng tự hào con trai mình giỏi giang tài ba, một có khi thêm thắt thành hai, đi khoe trong mọi câu chuyện rằng chúng nó tự mua đất, tự làm nhà. Bà kể những "kỳ tích" ấy nhưng lại "quên" không kể những vất vả, những nợ nần, những lần hai vợ chồng bị lừa tiền, góp vốn làm ăn thua lỗ, những vụ giúp đứa em gặp khó khăn, vì kể ra như thế thì lại xấu đứa em.
Là bà tự hào kể vậy thôi cứ cũng đã được cái gì đâu, vậy là mọi người bắt đầu đặt những câu cắc cớ, hỏi trực tiếp chị: "Vợ chồng mày giàu thế sao không cho bố mẹ tiền xây nhà đi". Chị ngạc nhiên: "Nhà bố mẹ cháu năm gian to đẹp, chắc chắn như thế, lại mới xây thêm dãy nhà ngang, có buồng để không. Sao phải xây mới ạ?". Song họ cứ thích tham gia, rằng phải xây nhà tỉ bạc mới là xây, là cho. Có người lại quát: "Sao không thay cho bố mày cái xe máy mới". Họ nói "Giờ chúng mày còn trẻ mà đã thế, là giỏi là tài, báo hiếu cho bố mẹ đi chứ còn gì?".
Chị đến xây xẩm mặt mày, tính chị vốn không hay kể lể, vì kể ra cũng có bớt túng thiếu đi được đâu, thành ra không kể khổ nghĩa là người đó rất sướng. Và nếu sướng, nhiều tiền thì phải biết chia sẻ, chị cười và buồn cho suy nghĩ ấy quá.
Người quê nhìn thấy có đôi đứa "giàu non", cùng vài kẻ hay "chém gió" nên kính nể những người đi làm ở thành phố lắm, luôn nghĩ rằng người phố tiêu tiền như rác, ở đó tiền rơi khắp đường chịu khó nhặt tí là đầy.
Nỗi tủi khổ vì chẳng có sự trợ giúp còn chưa nguôi thì việc buồn lại đến khi có những người không hiểu, nói vợ chồng chị ích kỷ, tham lam chỉ biết nghĩ cho bản thân... Mẹ chồng cũng chẳng thể nói đỡ cho câu nào vì như thế khác gì "đốp" vào những gì bà từng khoe khoang trước kia.
Sự quan tâm thái quá ấy khiến cho gia đình nhỏ lục đục không ít sau mỗi lần về quê. Cũng bởi một lời nói chân tình đúng lúc khiến cho người ta nhớ mãi, bên cạnh đó những lời đơm đặt cay nghiệt vô tình hay hữu ý có thể làm ai đó ám ảnh suốt đời không quên.
Theo Danviet
"Cô ấy ngoại tình với bạn thân của tôi" Do điều kiện kinh tế gia đình khó khăn, lại phải nuôi 2 con nhỏ nên cách đây 2 năm vợ chồng tôi quyết định để tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Hình chỉ có tính chất minh họa. Vậy mà, trong khi tôi đang vất vả nơi xứ người để kiếm tiền chăm lo cho gia đình thì cô...