Nữ sinh kể chuyện “yêu” thầy có thai
Câu chuyện mang thai với thầy và mất bố mẹ được một nữ sinh chia sẻ trên fanpage NEU Confessions gây rúng động cộng đồng mạng với nhiều ý kiến chia sẻ sự cảm thông cùng tác giả.
Theo bài viết, tác giả là một sinh viên K50, ĐH Kinh tế Quốc dân. Nội dung bài viết kể về “câu chuyện của cuộc đời mình” mà theo tác giả đây là một sự sai lầm và viết ra để “những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn lại mà ra quyết định đúng đắn hơn”.
Cũng theo bài viết, gia đình nữ sinh bắt đầu gặp biến cố, sóng gió từ năm cô học lớp 9 và cũng từ đây trái tim cô lạc lối khi trao trọn đời con gái cho người đàn ông là thầy giáo phụ trách lớp. Tình yêu quá đà đã, lầm lẫn đã khiến cô phải làm mẹ ở tuổi 16 với bao vất vả, đắng cay.
“Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy, mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy”, trích bài viết.
Ngay sau khi được chia sẻ trên mạng, bài viết đã có hàng nghìn lượt xem cùng nhiều lời chia sẻ, động viên. Đa số ý kiến đều bày tỏ sự cảm thông với sai lầm ở tuổi mới lớn, nhất là lúc hụt hẫng khi gia đình gặp sóng gió, thiếu thốn sự chăm sóc đủ đầy của bố mẹ như trước đó.
“Xin chia sẻ những mất mát cũng như vấp váp bạn đã gặp phải. Bạn đã đứng dậy, vượt qua thời điểm khó khăn nhất vậy hãy tiếp tục vững bước trong đoạn đường phía trước bạn nhé! Hạnh phúc sẽ mỉm cười với hai mẹ con bạn”, một nick name chia sẻ.
Toàn Nội dung bài viết trên fanpage NEU Confessions
Chào các bạn, tôi là một K50 của NEU (Đại học Kinh tế Quốc dân). Biết đến Confessions này cũng khá lâu rồi nhưng hôm nay tôi mới đủ can đảm chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời mình. Mong những bạn gái, những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn lại mà ra quyết định đúng đắn hơn.
Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bảo bọc kỹ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì. Có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm.
Sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tôi khi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào Sài Gòn sinh sống, để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau.
Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó. Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi.
Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc. Tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một.
Có lẽ sự cô đơn, thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? Còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết, thâm trầm cùng sự dày dạn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy. Tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu.
Ngày qua tháng lại, sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy) thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế.
Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò. Cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.
Video đang HOT
Tôi không phủ nhận là thời gian đó, mình đã hư hỏng đến như thế nào. Bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây số, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học, nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được.
Tôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế.
Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy, mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy.
Thầy phân tích cho tôi thấy, tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng, đạo mạo lại có thể làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang mang bầu cơ chứ?
Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi? Tôi có trách thầy không? Có chứ. Nhưng có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.Sau khi nói chuyện với thầy xong, tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào nữa. Người đàn ông tôi từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại dột, u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong tôi.
Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra Bắc.
Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, bố mẹ chỉ khóc. Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu đến nhường nào.
Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào Sài Gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.
Thời gian mang bầu Sún (tên con trai tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. Học lớp 11 mà phải đến trường với cái bụng bầu vượt mặt, không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần nào tôi ê chề nhục nhã ra sao. Thật may khi ngôi trường tôi theo học đồng ý chấp nhận tôi, các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đỗi xử với tôi rất đúng mực.
Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như thế. Gia đình tôi luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong rồi tinh tiếp. Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những ký ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và cắn xé tôi.
Bài thi bị điểm 0.Tôi thương con tôi, tôi thương gia đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng Anh, nghe nhạc và cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm.
Quãng thời gian đó, nếu không có tình yêu của bố mẹ và anh chị, có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được. Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thấy trân trọng sinh mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn.
Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con đáng yêu và rất quấn bà ngoại. Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy, về cha của Sún.
Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy.
Nhưng tôi biết mình không được phép mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho con cứng cáp hơn một chút.
Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở đó, vào một buổi chiều, bố mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ đột ngột qua đời. Khi đó, tôi đang học cuối năm 12 và bé Sún đã được gần 2 tuổi.
Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy. Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách nào lên được.
Tôi đã làm khổ bố mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ bố mẹ đã vội ra đi. Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy, tôi chỉ muốn cho bố mẹ thấy là tôi đã vượt qua nỗi đau đó như thế nào và sống ra sao, để bố mẹ có thể yên lòng.
Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem con ra Bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện mong mỏi của bố khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ được vào trường đại học KTQD (kinh tế quốc dân). Vừa chăm con, vừa ôn thi, đó là khoảng thời gian cơ cực, gian khó nhất đối với một đứa con gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi.
Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân, sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vừa chăm con vừa ôn thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ, đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi. Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm. Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?
Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ mọi mặt. Vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong, nhưng thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.
Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm, vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi. Vậy mà con không hề đòi. Có lẽ con cũng thương mẹ vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt.
Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này. Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ, với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm.
Vốn tiếng Anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch, đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền típ từ khách du lịch nước ngoài. Tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. Bốn năm đó, công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2-3 giờ đồng hồ. Từ gia sư, rửa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng từng làm.
Và trong một lần đi gia sư, tôi đã gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy và cũng là một người mẹ đơn thân. Biết hoàn cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được.
Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa.
Bây giờ, khi đã ra trường được 2 năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn, mua cho con hộp sữa tốt hơn.
Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú trọng đến ngoại hình nhiều hơn. Và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng bộ phận năng động, trẻ trung và xinh xắn như mọi người nhận xét.
Khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy. Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau.
Hận thù trong lòng tôi sớm đã không còn. Tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa. Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau lưng mà sống tiếp.
Theo VNE
Vợ giảm béo, chồng méo mặt
Nhiều chị em nghe nói, cứ tăng tần suất "yêu" là vừa giảm được cân vừa đỡ cực, đỡ kiêng khem, đỡ tập tành... vậy sao không áp dụng?
Phụ nữ ai cũng muốn có vóc dáng "mi nhon" nên khi lỡ đẫy đà là chị em lo lắng, tìm mọi cách để giảm cân. Người thì tăng cường thể thao, thể dục; người thì ra sức cắt giảm khẩu phần... Nhưng lại có chị em áp dụng phương pháp giảm béo oái oăm... tăng mật độ "yêu" khiến nhiều ông chồng phờ râu, méo mặt.
Thể dục sướng
Chị Cúc năm nay chừng 35 tuổi. Trước đây cũng nhỏ nhắn, eo thon dễ nhìn đáo để nhưng vài năm nay bỗng dưng "phát tướng", các vòng đều phì ra quá cỡ. Công việc cơ quan bận rộn suốt ngày, có hôm chị phải ngồi ôm máy tính suốt 8 tiếng liền, về nhà lại chẳng có thời gian thể dục, mà thể dục thì khổ và lười.
Thế rồi một hôm nghe người ta nói, "yêu" thường xuyên, càng nhiều càng chóng giảm cân, chị mừng ra mặt, quyết tâm áp dụng ngay.
Tối đó, anh Tâm - chồng chị - bất ngờ bởi sự thay đổi "tư duy" của vợ. Thông thường anh luôn là người chủ động gợi ý vợ "giao ban" vậy mà giờ đây vợ anh "thả cửa", thậm chí còn thủ thỉ đòi chồng... 2 lần mỗi tối! Thời gian đầu anh cũng thấy vui vui, tinh thần sảng khoái nhưng độ nửa tháng sau anh thở chẳng ra hơi. Mấy tối gần đây anh cố "làm" cho qua chuyện hoặc "trốn" đi ngủ sớm.
Vậy mà được vài tuần, chị Cúc đã đi cân thử rồi chạy về hớn hở khoe với chồng: "Anh ơi, hiệu quả lắm! Em giảm được gần 2 kg. Tháng này anh cố gắng chiều em nữa nhé!". Nghe vợ nói thế anh hốt hoảng: "Thôi, thôi, em tìm cách khác đi. Cứ thế này anh thành con tắc kè ngâm rượu mất".
Không hơn gì anh Tâm, anh Sơn là một sĩ quan quân đội. Nhà gần đơn vị nên mỗi tuần anh có 2 tối ngủ ở nhà. Ở cái tuổi tứ tuần, với anh như thế là vừa đủ. Nhưng khổ nỗi chị Dung - vợ anh, chẳng hiểu sao cứ mỗi ngày một thêm "quá khổ".
Đúng dịp anh được nghỉ phép, chị Dung cũng xin nghỉ bù để thuận tiện triển khai kế hoạch giảm cân. "Anh giúp em nhé, xấu nàng hổ ai. Với lại chỉ một tháng thôi mà, đến lúc anh hết phép là được". Chiều vợ và nghĩ mình cũng đang "sung" nên anh Sơn gật đầu đồng ý. Thế là "ngày một, đêm hai, lai rai không tính". Chưa được 1 tuần anh Sơn đã ngáp ngắn, ngáp dài, ruồi đậu không thèm đuổi.
Chị Dung lên thực đơn bồi bổ cho chồng kết hợp với "dọa, nịnh, làm nũng" những mong hoàn thành kế hoạch. Chẳng hiểu do chịu khó vận động hay do tích cực "yêu chồng" mà chỉ sau 1 kỳ nghỉ phép 30 ngày chị Dung đã giảm liền 3 kg, còn anh Sơn rạc người, hốc hác. Nhìn nụ cười tươi rói trên gương mặt vợ lúc nhảy khỏi bàn cân, anh Sơn ậm ừ: "Tốt, tốt, nhưng năm sau anh không nghỉ phép nữa".
Giải pháp không bền vững
Khốn khổ hơn có lẽ là anh Thi. Từ sau khi sinh con thứ 2, chị Trâm, vợ anh, lên cân phát sợ. Thói đời đã mập lại hay ăn, mỗi bữa chị ăn 4 bát cơm ngon lành nên càng thêm mập. Chị vào mạng tìm phương thức giảm cân, thấy cái nào cũng khổ ngoại trừ phương pháp "tăng cường ân ái" rất đáng được ưu tiên số 1.
Bởi vậy, mấy đêm nay chồng chị liên tục bị đánh thức để... giúp vợ "tiêu mỡ". Vốn mảnh mai công tử lại ngồi bàn giấy suốt ngày nên "chuyện ấy" anh Thi không ham lắm. Mất ngủ, mất sức khiến anh Thi má hóp, mắt lồi. Mới đây, nửa đêm đang ngủ bị vợ dựng dậy "làm tới" anh Thi cáu gắt, kêu trời: "Dẹp, dẹp! Tôi có phải là robot đâu mà suốt ngày bấm nút"...
Trên thực tế giải pháp tăng cường tình dục chỉ có tác dụng nhất thời, không bền vững bởi nó chỉ tiêu hao một phần năng lượng theo kiểu "giục tốc". Không những thế nếu quá lạm dụng nó sẽ "bất đạt", còn tạo ra tâm lý e ngại, căng thẳng, mất hứng thú trong chuyện vợ chồng.
Nói về vấn đề này, tiến sĩ tâm lý Nguyễn Minh Thức (Trường đại học Nguyễn Huệ) khẳng định: "Vì mục đích giảm cân mà người vợ "vắt sức", không quan tâm tới trạng thái tình cảm của chồng sẽ gây tâm lý miễn cưỡng, mệt mỏi, thậm chí anh ta có thể nghĩ vợ cần mình không phải vì yêu mà như một thứ dụng cụ giảm béo.
Điều này thật tai hại cho hạnh phúc lứa đôi. Bởi vậy, chị em nên lựa chọn phương pháp giảm cân thích hợp, chớ coi tình dục như phương pháp đa năng sẽ lợi bất cập hại".
Theo VNE
Các quý bà... dễ bị "đá" Phụ nữ, khi đã trải qua một lần đò, muốn tìm cho mình người chồng thứ hai thật khó khăn. Lúc ấy họ mới bừng tỉnh nhận ra, hoá ra người cũ lại hợp với mình nhất. Với những phụ nữ hiện đại thì chính những tính cách của họ đã làm hôn nhân không thể tươi đẹp. Bạn hãy tham khảo những...