Nụ hồng cho anh
Đã 8 năm rồi kể từ ngày đầu tiên em gặp anh tại nhà bé Yến. Khi đó em chỉ là cô bé 17 tuổi sắp bước qua tuổi 18, đang là cô nữ sinh cấp ba tung tăng, còn rất nhí nhảnh và ngờ nghệch. Lúc đó, em đã rất ngạc nhiên khi thấy một anh bộ đội ở trong phòng bé Yến.
Mở to mắt nhìn anh và không hiểu ở đâu ra một anh bộ đội và anh là ai thế nhỉ? Chợt bé Yến bước vào và nói: “Đây là cậu em”. Em đã hỏi anh: “Anh là bộ đội à?”. Anh cười và bảo rằng: “Thấy anh mặc đồ bộ đội nên tưởng anh là bộ đội à?”. Em còn nhớ lúc đó ta đã nói chuyện rất vui. Em không nhớ rõ lắm vì thời gian cũng đã trôi qua rất lâu chỉ biết ấn tượng về anh thật dễ thương, hiền lành và anh đang là sinh viên Đại Học Kiến Trúc Hà Nội, 20 hay 21 tuổi có giọng nói của người Nghệ An thì phải.
Em đã nói đùa với anh rằng: “Anh chắc có nhiều cô mê lắm nhỉ?”. Anh cười và bảo rằng: “Nhưng không có ai xinh như em”. Em lúc đó vẫn còn là một cô bé mảnh khảnh nhưng không hiểu sao anh lại có thể thấy em xinh được nhỉ?
Ngày hôm sau, thấy bé Yến bảo qua nhà gặp cậu em và anh đã xin một tấm hình của em làm kỉ niệm. Em đã tặng anh một tấm hình mà em thích nhất: Em chụp khi đi chơi Văn Thánh, đứng núp sau một bức tượng đá chỉ ló một khuôn mặt đang toe toét cười.
Anh trở về Hà Nội tiếp tục việc học hành và ta đã không gặp lại nhau kể từ ngày ấy. Em miệt mài với việc học hành, thi cử vào đại học và cao đẳng. Ít lâu sau nhà em chuyển nhà và khoảng thời gian đó gia đình xảy ra nhiều biến cố lớn.
Video đang HOT
Cuộc sống bộn bề với những lo toan và nhịp sống thành phố tốc độ cuốn trôi. Em nghĩ là có lẽ anh đã quên em và đã có bạn gái ngoài Bắc. Em cũng có bạn trai vào những năm bắt đầu cuộc đời sinh viên. Vài năm sau, khi tình cờ gặp bé Yến, em đã rất ngạc nhiên khi nghe bé Yến hỏi: “Còn cậu em thì sao?” và rất ngạc nhiên khi biết anh vẫn chưa quen ai.
Em cũng rất mừng khi biết anh đã đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trong việc học. Em cũng đã suy nghĩ về lời nói của bé Yến. Không lẽ anh còn nhớ đến em sao? Không lẽ anh có tình cảm với em ư? Chúng ta kẻ Nam, nguời Bắc, đã lâu rồi không gặp.
Em đã nghĩ là có lẽ là bé Yến đùa, lòng còn nghi hoặc nhưng em ngại nên không dám hỏi lại. Rồi kể từ khi đó, em cùng không gặp lại bé Yến.
Việc học hành, tốt nghiệp và ra trường kiếm việc làm đã khiến em quên mất luôn câu chuyện kia. Những người con trai lần lượt đến và đi. Em đã rất chân thành trong tình cảm vì thế khi chia tay em không có gì nuối tiếc và trong trái tim em cũng không muốn lưu giữ hình bóng của họ vì nó đã gắn với những kỉ niệm không vui.
Tình cờ, khi có dịp trở về xóm cũ, ghé thăm nhà Yến và thật vui thật xúc động khi liên lạc lại được với bé Yến. Em cũng được biết tin mừng rằng anh đã có vợ. Những kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về, những điều mà em tưởng chừng như đã quên mất trong nhiều năm nay hiện về. Và em đã nhớ ra anh Hùng, anh sinh viên dễ thương trong bộ đồ bộ đội, cậu của bé Yến.
Em cũng không biết gọi tên những cảm xúc ngày xưa đã có, lần đầu gặp anh là gì? Chỉ biết nó thật vui, thật hồn nhiên, ngây thơ, e ấp giống như một nụ hồng trắng tinh khiết trong nắng mai.
Anh là người con trai duy nhất mà em tặng hình. Em rồi cũng sẽ có gia đình nhưng em sẽ dành một góc nhỏ trong trái tim mình để nhớ về anh, về người con trai đất Bắc dễ thương. Hy vọng là anh vẫn còn lưu giữ tấm hình của em nhé, để nhớ về người em gái nhỏ miền Nam. Trái Đất tròn, hy vọng rồi sẽ có một ngày ta gặp lại nhau.
Chúc anh thật nhiều hạnh phúc và thành công. Như thế có lẽ lại hay anh nhỉ! Kỉ niệm đẹp là kỉ niệm duy nhất còn lưu giữ được trong trái tim và em cứ ngỡ là đã quên mất nó nhưng nó vẫn còn nằm im ở đâu đó trong trái tim. Cảm ơn anh vì đã cho em những kỉ niệm đẹp đó. Người em gái miền Nam
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho tình chúng ta
Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là khi nào anh nhỉ? Đã rất lâu rồi em không được nghe giọng nói của anh, giọng nói quen thuộc mà như đã xa xôi lắm rồi.
Thời gian yêu nhau 4 năm cũng không đủ cho em hiểu hết về anh, đối với em anh lúc nào cũng như một câu chuyện huyền bí và cái tính trầm tĩnh, ít nói của anh càng làm cho em tò mò về anh hơn. Anh ngày đó thật hiền và ngốc nghếch, còn em thì nghịch ngợm quá đỗi khiến cho ai cũng phải sợ rằng lớn lên em sẽ thành "một đứa con trai" mất thôi. Nhưng em yêu anh và điều đó đã biến em thành một đứa con gái thực sự.
Chúng mình ở cùng một làng quê, quê mình lại không nghèo như những làng quê khác nên thời gian chúng ta bên nhau cũng thật nhiều, tuy nhiên chúng ta bên nhau chỉ trong thời gian lén lút thôi anh nhỉ vì chúng ta còn bé mà, ngày đó hai đứa cùng học cấp 3 vui thật đấy, em chỉ sợ đi chơi chúng mình sẽ gặp bố em vì ông rất nghiêm mà. Anh hơn em đến 4 tuổi nhưng chúng mình lại học gần bằng nhau vì anh đi học muộn nên mỗi ngày đến trường chúng ta đều cùng nhau đi cùng nhau về.
Em nhớ có ngày trời mưa thật to hai đứa đi xe đạp đi học bị ướt hết nhưng mà nô đùa thì thật vui. Nhưng những ngày đó thì đã xa thật rồi phải không anh?. Anh quyết định không thi đại học mà lại đi làm sớm. Em phải xa anh, thời gian đó thật là dài và buồn bã em đã viết cho anh hàng ngàn bức thư, viết hết nỗi nhớ của mình vào cuốn nhật ký nhỏ bé ấy...nhưng anh vẫn không thể biết được hết nỗi nhớ của em vì bên anh lúc này đã có một người con gái thật đẹp rồi đúng không anh.
Chuyện này tại sao giờ đây em mới được biết hả anh, anh lừa dối em từ những ngày đầu tiên đi xa ấy, thế mà em ở nhà ngày ngày trông ngóng anh trở về, ngày ngày mong thư của anh và tin tưởng anh thật nhiều.
Những lời anh viết trong thư anh nói anh nhớ em, anh yêu em thật nồng nàn mà tại sao bây giờ em lại nghe đau nhói trong tim, bởi vì anh đã phản bộ em một cách trắng trợn, em đã thất vọng vì anh thật nhiều. Anh trở về vẫn như ngày xưa không có gì thay đổi, vẫn nồng nàn, vẫn yêu em tha thiết, tưởng như không có chuyện gì xảy ra. Em được nghe anh kể rất nhiều người con gái đó, anh nói người đó cũng rất xinh xắn, rất hiền và yêu anh vô cùng.
Em đôi chút nghi ngờ đã hỏi anh: "Còn anh thì sao"?. Anh đã trả lời em rằng: "Anh chỉ yêu mình em và coi người đó như em gái của mình", em đã tin anh ngay lập tức nhưng thật buồn vì đến giờ phút này chúng ta đã chia tay nhau và em thì mới nhận ra rằng anh đã phản bội em từ những ngày xưa. Thế mà cái ngày em nói chia tay với anh em đã rất dằn vặt vì em nghĩ chuyện chúng ta chia tay là do em tất cả, chỉ đến khi nghe anh nói qua điện thoại "Anh đã có người yêu rồi, người đó là Nguyệt, em có còn nhớ Nguyệt không" lúc đó tim em mới vỡ vụn mới nhận ra mình đã đặt niềm tin vào nơi không đáng tin tưởng, nhưng em chỉ ước sao mình không biết chuyện này để không phải thất vọng vì anh nhiều như vậy và cũng không mất niềm tin vào tình yêu như bây giờ.
Mong sao Nguyệt chính là điểm dừng của anh, là tình yêu đích thực của cuộc đời anh và anh đừng lừa dối Nguyệt một lần nữa...được không anh?, đó là mong muốn cuối cùng của em khi chúng ta vẫn còn chút tình xưa nghĩa cũ với nhau anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người đau buồn nhất là em Chưa bao giờ em thấy mùa đông lại khắc nghiệt như năm nay, không biết có phải vì mùa đông năm nay em phải xa anh! Xa anh em có một thói quen là thích đi lang thang hết con phố này đến con phố khác để nhớ về anh, để nghĩ về những niềm vui những nỗi buồn đã qua. Anh ra...