Nụ hôn trong cơn mơ
Trong cơn mơ, tôi đã mơ mình được hôn anh ấy. Và tỉnh dậy là cái áo anh thấm đẫm nước bọt của tôi.
Nụ hôn trong cơn mơ
Chuyến công tác Singapore thành công mỹ mãn nên tâm trạng tôi rất phấn chấn. Treenmasy bay trở về Việt Nam, tôi còn ngồi cạnh một chàng cực đẹp trai nữa chứ. Tôi không ngại chủ động bắt chuyện với chàng. Mới gặp mà chúng tôi rất tâm đầu ý hợp vì “tám” đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Sau hơn 15 phút để ý thấy tất cả mọi người trên chuyến bay bắt đầu ngủ, tôi và chàng đành phải tạm ngưng trò chuyện để tránh làm ồn. Thật lòng, tôi vẫn muốn kéo dài cuộc nói chuyện để ngắm gương mặt điển trai ấy. Suy tư hoài khiến tôi ngủ mơ lúc nào không hay. Tỉnh dậy tôi để ý một bên vai của mình ướt đẫm. Đó là “bằng chứng” cho nụ hôn ngọt ngào trong mơ ban nãy của tôi. Kỳ thực, tôi chỉ “chảy ke” và để nước bọt thấm ướt một khoảng vai áo. Tôi chỉ còn biết giả bộ hỏi chàng ngủ có ngon không. Chàng chỉ cười cười còn tôi xấu hổ đến mức không dám liên lạc với chàng sau đó dù có số của anh ấy.
Minh Hà (Hải Phòng)
Phần thưởng… bà bầu
Hóng được tin sắp tới công ty sẽ có đợt xét duyệt bổ nhiệm vị trí quản lý, tôi liền lên kế hoạch để được lọt vào danh sách đề cử của sếp. May thay cùng lúc đó, sếp giao cho tôi một dự án mới và khá quan trọng của công ty. Tôi chắc mẩm sếp đã chấm mình nên muốn thử thách mình đây.
Tôi lao vào làm việc điên cuồng, toàn tâm toàn ý đến mức tôi nói với các đồng nghiệp rằng mình đang “ đầu tư cho đứa con bé bỏng tương lai“. Có hôm, tôi chẳng màng phục trang, cứ áo sơ-mi dáng rộng mà diện cho tiện. Không chỉ thế, tôi còn hay mua me, xoài để ăn cho đỡ buồn miệng khi muốn tập trung cao độ.
Vài tuần sau, dự án tôi làm hoàn tất sớm hơn dự định một tuần. Sếp gọi riêng tôi vào phong và nói sẽ có một bất ngờ nho nhỏ cho tôi. Tôi đinh ninh sẽ nhận được thông báo tăng lương. Sếp cùng vài đồng nghiệp khác đang chờ sẵn trong phòng và đón tôi bằng một chiếc bánh kem cùng dòng chữ chúc mừng tôi lên chức làm mẹ. Tôi đỏ mặt tía tai để phân bua, giải thích với mọi người về hiểu lầm chết người này.
Hạnh Dung (Bến Tre)
Khóa học kết thúc, tôi được đồng nghiệp dành tặng cho biệt danh “Miss. Đẹp” (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
“Thưa thầy, em đẹp!”
Tôi được công ty cho đi học lớp nâng cao nghiệp vụ. Trong lớp học, tôi luôn ngồi ở đầu bàn để có thể tiếp thu tốt hơn. Hôm đó, do hôm trước phải thức khuya soạn văn bản cùng mấy đêm liền mất ngủ, người tôi cứ mơ mơ màng màng. Hậu quả là dù đã uống ly cà phê sữa trước buổi đi học nhưng tôi vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ kéo đến. Khi tôi díp cả mắt thì bỗng có tiếng gọi của thầy: “ Thanh, em đọc giúp tôi đoạn văn bản ở trang 10 cho cả lớp nghe rồi đưa ra ý kiến đánh giá của bản thân”. Tôi giật thót người, vội vàng cầm mớ tài liệu lên ta, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo: “Thưa thầy, em… đẹp!”, rồi đọc mọt cách say sưa. Tôi nghe một tràng cười liên tục từ bốn phái xung quanh. Mọi người đang chằm chằm nhìn tôi, ai nấy đều ôm bụng cười đỏ cả mặt. Hóa ra thay vì nói “ Thưa thầy, em đọc” thì tôi lại phát ngôn thành “Thưa thầy, em đẹp”. Khóa học kết thúc, tôi được đồng nghiệp dành tặng cho biệt danh “Miss. Đẹp” mà vừa vui vừa… quê!
Ngọc Thanh (TP. HCM)
Chừa tật nói xấu
Trước giờ chiếu phim, tôi vào nhà vệ sinh để giặm lại son phấn. Nhà vệ sinh rất đông và mọi người đều phải xếp hàng. Đứng trước tôi là một cô nàng ăn mặc diêm dúa, nhất là mùi nước hoa nồng đến mức tôi phải nhăn mũi lại. Bước ra, tôi vô tình gặp cô bạn đại học đã mất liên lạc từ lâu. Sau vài câu hỏi thăm, tôi xin số điện thoại và Facebook.
Cô ấy chào tôi và bước vào nhà vệ sinh. Tôi cảnh báo trước coi chừng đụng phải ả diêm dúa như múa lân sư rồng. Tôi còn “nhiệt tình” vẽ thêm chân dung của cô nàng ăn mặc kém duyên đó. Trong lúc huyên thuyên, tôi thấy cô gái kia tiến đến gần cả hai chúng tôi. Thấy thế, tôi bèn khều cô bạn học cũ và ra dấu đó là đối tượng tôi muốn nhắc đến. Cho đến lúc cô ấy đến gần và gọi cô bạn học là chị, tôi mới vỡ lẽ. Tôi đứng há hốc, mắt chữ A, mồm chữ O, không biết chui đâu.
Thúy Kiều (Thủ Đức)
Kem làm nâu da
Tôi cùng anh bạn người Anh mới quen rủ nhau đi Phan Thiết vào dịp hè. Đến nơi, tôi phát hiện quên mang theo kem chống nắng. Lúc chàng xuống biển tắm trước, nhìn tháy tuýp kem của chàng trên bàn gỗ nên tôi tiện tay lấy dùng luôn. Tôi đã bôi cẩn thận toàn thân, thậm chí còn kỹ tính bôi thêm một lớp dã nữa. Khi bơi vào bờ, hỡi ôi tôi phát hiện da mình bị cháy nắng nham nhở. Hóa ra đó là loại kem làm nâu da rất được các chàng da trắng yêu thích.
Hồng Thắm (TP.HCM)
Bất ngờ nhớ đời
Biết nàng thích chương trình Bước nhảy hoàn vũ, tôi lén đăng ký một khóa học để tạo bất ngờ. Sinh nhật cô ấy, tôi mời nàng đến căn hộ của mình và bày vẽ đủ trò. Ngoài hoa tươi và bàn tiệc thịnh soạn chờ đón nàng, tôi còn chuẩn bị sẵn một đĩa nhạc khiêu vũ. Nàng xúc động trước sự lãng mạn chu đáo của tôi. Trong lúc cao hứng để chứng tỏ khả năng vũ đạo vừa mới học được hơn hai tháng, thay vì nhảy điệu chachacha, tôi chuyển sang điệu nhảy rumba sôi động hơn. Lúc bế nàng xoay vòng, chiều cao 1 mét 80 của tôi cộng với trần nhà khá thấp nên đã khiến đầu nàng va vào vách trần. Thế là buổi tối tưởng chừng lãng mạn hôm đó hóa thành thảm họa khi tôi phải chườm đá và chăm sóc cho nàng.
Quốc Huy (TP. HCM)
Chiếc va-li đi lạc
Trên chuyến xe khách đi Đà Lạt thăm gia đình người yêu, tôi gửi hành lý dưới gầm xe. Ddến thành phố Đà Lạt, nàng đến tận bến xe đón làm tôi vui mừng lắm. Tai họa xảy ra khi cô ấy đỡ phụ chiếc va-li lên yên xe thì do chân yếu tay mềm nên làm chiếc khóa va-li bung ra. “Phụ tùng” đồ phụ nữ rơi ra tứ tung, thậm chí còn có mấy chiếc chíp ren sặc sỡ. Hóa ra tôi lấy nhầm va-li vì hai chiếc giống nhau. Cả hai đứa phải quay vào để tìm chiếc va-li đi lạc “khổ chủ”.
Theo 24h
Tình yêu không thể ép buộc
Cái gì đến càng dễ dàng thì càng dễ ra đi... chuyện về em như một vết sẹo trong tim tôi.
Tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Đó là ngày đầu tiên tại ký túc xá, em đang tìm kiếm cái gì đó trên sân, nhìn bộ dạng em lúc đó thật buồn cười, tôi đã ấn tượng bởi một cô bé hồn nhiên. Lần thứ 2 tại lễ hội Halloween ở trường, tôi chết lặng khi xem em nhảy, đó là một cô gái trẻ trung, đẹp dịu dàng. Rồi bất ngờ tôi gặp lại em tại thư viện, chúng tôi nhanh chóng làm quen, cảm giác khi bên em thật ấm áp, ngọt ngào nhưng sâu trong đôi mắt em vẫn ẩn giấu một nỗi buồn miên man.
Chúng tôi đi phượt ngay trong thành phố quen thuộc này, leo lên những tầng cao nhất các tòa nhà, ngắm thành phố sôi động đang đổi thay từng ngày, vẽ trộm lên những bức tường trong hầm, trên nóc ký túc xá... cứ như thế cuộc sống của tôi như được phủ lên bởi một chiếc áo khoác nhiều màu. Cho đến khi, tôi nói: " Anh yêu em". Em nhìn tôi rồi lẳng lặng bỏ đi không nói lời nào. Tôi trân trân như tượng nhìn bóng em khuất dần. Có phải vì tôi nói yêu em quá dễ dàng, nên em lẳng lặng quay đi không nói một lời?
Nghĩ rằng em cần một thời gian để suy nghĩ, tôi có thể đợi bằng cả cuộc đời này, vì em là người tôi yêu, tôi từng yêu nhiều nhưng những thứ tình cảm đó chỉ thoáng qua, không cảm xúc cho đến khi gặp em.
Khi tất cả niềm tin đánh mất theo mối tình đầu ngây ngất, khờ dại của một thời tuổi trẻ nông nổi, tôi buông mình theo dòng đời, tình yêu với tôi như việc khoác lên mình những chiếc áo mới, không quan trọng có vừa hay không. Chỉ cần ai đó sẵn sàng dành thời gian cùng tôi những đêm cô đơn, ngồi bên tôi mỗi khi tôi buồn, đó sẽ là một chiếc áo mới cho tôi.
Em thay đổi tôi, không còn những đêm ngây ngất men say trong bar, không còn muốn buông mình theo dòng đời, tôi muốn sống, phải, tôi muốn cùng em đi đến hết cuộc đời này. Em đã thắp lên mọi hy vọng trong tôi, mỗi khi em cười mọi vật quanh tôi như bừng sáng, cảm ơn em đã sưởi ấm con tim đã băng giá này.
Trái tim tôi rung lên mạnh mẽ khi bên em, tình yêu tôi nồng nàn, đam mê.
Giá như em thấy gương mặt tôi lúc này, mỉm cười hạnh phúc khi xem lại những bức ảnh chụp chung của hai đứa.
Cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là đau khổ khi yêu ai đó chân thành (Ảnh minh họa)
Đã hơn 1 tuần, tôi vẫn chờ một câu trả lời. Rồi, em điện cho tôi "Em xin lỗi...tut..tut...tut". Cuộc gọi ngắn gọn, cũng là 3 từ, 8 chữ cái, 1 câu nói nhưng không phải những từ tôi đang mong đợi. Tôi không tin vào tai mình nữa vì sự thật trong đôi mắt em nói lên tất cả, em cần tôi, em yêu tôi, sao em lại phủ nhận. Vơ vội cái áo khoác, tôi đến gặp em.
Em khóc, em uống rượu, rồi đốt thuốc... tôi đờ người khi thấy em như vậy.
"Anh thật ngốc, sao lại dễ dàng đi tin một con bé như em, em không xứng đáng, thế giới của em không có chỗ cho tình yêu của anh. Xin lỗi, em là gái nhảy. Hãy quên em đi. Em đã dùng anh như một món đồ chơi để vượt qua đống lộn xộn người đó để lại, để thấy em vẫn là một con bé bình thường. Sự thật cả tâm hồn và trái tim em đã bị hắn lấy sạch, hãy quên em đi, em không xứng đáng với tình cảm của anh".
Tôi như đông cứng không đủ mạnh mẽ để níu giữ bàn tay ấy, tôi đã yêu em, trao em cả con tim. Em chẳng cho đi điều gì, em lấy tất cả, những hy vọng, những giấc mơ ngọt ngào... Tại sao, tất cả chỉ là giả dối sao, tôi không quan tâm, tôi biết một điều em đã yêu tôi nhưng tôi không thể làm gì nữa, em thật lạnh lùng, thật tàn nhẫn, thà em cứ diễn tiếp vai diễn đó, tôi sẽ không dò hỏi, không tìm hiểu xem quá khứ của em. Tôi sẽ không quan tâm hắn là ai, kẻ lấy đi tâm hồn và trái tim em.
Trong đêm tối tôi lững thững đi về, chợt thấy thấp thoáng một chiếc xe tải... Tôi đứng dang tay, để cho thứ ánh sáng chói lóa từ đèn pha rọi vào người, tôi sẽ chết sao, có lẽ lúc này như thế sẽ tốt hơn, tôi nhắm mắt nhẹ nhàng đón nhận cái chết đang đến gần.
"Két..." - Tiếng xe phanh cháy đường, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh sẽ tự tử vì bị lừa tình sao, gã ngốc"
Như một phản xạ vô điều kiện, tôi ôm lấy em "Không, trừ khi trên xe không có em, anh không quan tâm em là gái nhảy hay trước đây hắn làm gì em, anh yêu em, anh sẽ không từ bỏ tình yêu chỉ vì những câu nói đó. Nếu em là gái nhảy thì trước đây anh cũng từng đánh thuê trong các vũ trường... Vì anh biết cuộc đời này anh không thể sống..."
Em dừng môi tôi lại bằng những ngón tay nhỏ nhắn, rồi nói tiếp: "Đừng ngốc thế..." rồi em hôn tôi, nụ hôn đầu của chúng tôi thật ngọt ngào. Nhưng những ngọt ngào đó chỉ kéo dài chưa đầy 1 năm em bỏ đi, trong thư để lại em nói em không thể tiếp tục mang mặt nạ, giả vờ yêu tôi, trái tim em đã khô héo, nó không thể thuộc về tôi dù em đã cố.
Tôi nhận ra tình yêu không thể ép buộc, thời gian sẽ trả lời cho tất cả, những đam mê sẽ sớm tan biến như làn mây, nhưng tình yêu sẽ mãi mãi còn, và sâu thẳm trong tim tôi vẫn yêu em. Cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là đau khổ khi yêu ai đó chân thành.
Thật lạ, sau những đắng cay, sau những vết thương tình yêu tôi vẫn sống, vẫn tươi cười, thậm chí còn thấy thật bình yên khi em ra đi. Tôi tìm tòi những điều thú vị nhỏ nhặt, lặng lẽ quan sát mọi người, rồi vẽ nên những bức tranh, viết nên những giai điệu rất riêng cho mình, làm đẹp cho đời.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dấu hiệu chàng sẽ là người thực sự mang lại hạnh phúc cho bạn Bạn luôn thắc mắc rằng liệu anh chàng của mình có thực sự mong muốn làm cho mình hạnh phúc?! Một số dấu hiệu dưới đây bạn có thể dựa vào để đưa ra được nhận định đúng đắn nhất. 1. Anh ấy chấp nhận cả những tật xấu của bạn Nếu anh ấy nghiêm túc yêu bạn, anh ấy chắc chắn sẽ...