Nụ hôn của một cô gái làng chơi…!
Tôi không thể tưởng tượng được nụ hôn với cô gái làng chơi lại ngọt ngào đến vậy?
Ở thành phố nơi vùng cao này đang là mùa mưa. Nếu ở Hà Nội thì chắc chắn mưa đang bủa vây các ngả đường. Tôi nằm lại một mình trong căn phòng nhỏ thuê trọ gần công trường. Mệt mỏi, trời lại mưa to nên chẳng buồn dậy đi làm. Tôi nằm nghe tiếng mưa cứ rơi đều đều và nhớ em da diết. Em, không phải là người yêu, cũng chẳng là người tình mà là một cô gái làng chơi.
Tôi, một kỹ sư trẻ tuổi luôn muốn đến những nơi xa xôi của tổ quốc để trải nghiệm cuộc sống mới mẻ. Và tại thành phố này, chỉ mới hôm qua thôi, em đã đến với tôi như một điều kỳ diệu trong cuộc sống! Dù có thể em sẽ sớm quên tôi như bao gã khách qua đường khác nhưng với tôi, em mãi là một vùng ký ức không thể nào xóa nhòa.
Đêm. Phố dường như như dài thêm, cả khu phố vắng ngăn vắng ngắt. Mấy anh em lại nổi hứng chén chú chén anh khiến tôi cũng không thể từ chối. Đúng là khi có hơi men, con người như được vừa đánh thức, vừa muốn bùng nổ. Hình như chúng tôi đang cùng chung một suy nghĩ. Sau cuộc vui, một chiếc taxi đến đón chúng tôi… và mọi thứ dường như bắt đầu.
Tôi bước vào căn phòng thiếu ánh sáng của khách sạn gần đó, chuếnh choáng nằm vật ra giường. 5 phút sau thì em xuất hiện. Em chào tôi nhưng tôi vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền, không để ý, còn em không cần biết thái độ của tôi thế nào mà vẫn nhiệt tình làm công việc của mình.
Video đang HOT
Một cảm giác da thịt khiến tôi hơi nhột. Mở mắt ra, tôi bắt gặp gương mặt hiền từ của em. Tôi không nghĩ một cô gái xinh đẹp như em lại làm cái nghề nhơ bẩn này. Em có đôi môi nhỏ chúm chím, chiếc răng khểnh rất duyên, mái tóc đen buông dài và nụ cười rất quyến rũ. Có lẽ nếu gặp em ngoài kia thì bao gã trai si tình cũng phải ngây dại vì vẻ đẹp của em.
Từ khi ấy, tôi luôn chăm chú nhìn em. Tôi bảo với em rằng: “Có lẽ tôi đã yêu em rồi”. Em chỉ cười bảo: “Có lẽ rượu đang nói, chứ không phải là anh đâu”. Lúc đó, tôi đã ôm chặt em vào lòng… một cảm giác thật lạ, một cảm giác rất gần gũi, thân quen, một cảm giác không có mùi tiền, ngã giá.
Đêm hôm đó. Tôi hôn em say đắm, chúng tôi hòa quyện vào nhau và tôi không còn để tâm em là ai nữa. Điện thoại tôi vẫn đổ chuông, là người yêu tôi gọi… nhưng tôi không thể nghe máy vì tôi vẫn đang hạnh phúc trong vòng tay em.
Tôi nhìn em âu yếm, không có bất cứ cảm giác khinh rẻ hay thiếu tôn trọng em cả. Nụ hôn với một cô gái làng chơi sao ngọt ngào và đáng nhớ đến vậy?
Sau lần đó, chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau. Tôi vẫn liên lạc với em qua điện thoại nhưng em luôn từ chối gặp nhau. Còn người yêu tôi, cô ấy ở phương xa vẫn ngày ngày nhắn tin, điện thoại hỏi han, quan tâm tôi rất ân cần…
Theo Eva
Nạn nhân bất đắc dĩ
Tôi vẫn nhớ như in ngày ba bỏ mẹ con tôi ra đi. Mẹ chỉ tay về phía ba, nghiến răng căm hận: "Con đừng gọi ông đó là ba nữa, ông ta không xứng đáng".
ảnh minh họa
Mẹ mang hết những đồ đạc liên quan đến ba ra đập nát. Ba đến thăm tôi, mẹ liền lôi tôi vào phòng rồi đuổi ba về. Tôi khóc, đòi ba, mẹ liền tát tai tôi bảo: "Muốn đi theo ổng, phản lại mẹ phải không". Nhớ tôi, ba đến trường thăm. Mẹ biết được, liền gọi điện cãi nhau với ba. Mẹ lục tìm những thứ ba mua cho tôi, mang vứt bỏ. Bất mãn vì thái độ của mẹ, những chuyến viếng thăm của ba thưa dần. Sau này, ba có gia đình riêng, tôi chỉ gặp ba mỗi năm một lần vào dịp Tết.
Cuộc sống của hai mẹ con tôi thật khó khăn. Có lần mẹ dắt xe vào nhà, xe tuột dốc ngã đè lên chân mẹ. Bực tức, mẹ đạp luôn chiếc xe xuống thềm rồi ôm mặt khóc. Tôi nằm bệnh viện, mẹ thức trắng đêm canh tôi, tôi đỡ dần thì mẹ lại đổ bệnh. Mệt mỏi, mẹ lại mắng tôi làm khổ mẹ, không biết thương mẹ. Bài kiểm tra của tôi bị điểm kém, mẹ mắng tôi không cố gắng, để người ta cười chê mẹ không biết dạy con... Có lúc, mẹ ôm tôi vào lòng rồi khóc, bảo tội nghiệp tôi không có cha. Mẹ sắm hàng đống đồ chơi và quần áo đẹp cho tôi chỉ vì sợ tôi thiệt thòi... Cứ thế, tôi lớn lên với những cơn mưa nắng bất thường của mẹ. Cuộc sống của hai mẹ con đầy trắc trở. Tôi hiểu rõ khiếm khuyết của gia đình mình nên rất mặc cảm với bạn bè. Còn mẹ, tâm hồn tổn thương quá lớn từ khi vắng ba, lại thêm gánh nặng oằn vai đã khiến mẹ không còn tự chủ được bản thân.
Nỗi đau của mẹ rồi cũng nguôi ngoai. Mẹ bắt đầu chăm chút đến bản thân, tâm trạng cũng không còn bất thường như trước. Tôi mừng vì mẹ đã vui trở lại. Nhiều bữa rất khuya mẹ mới về nhà. Thay vì than vãn công việc ngập đầu, số khổ, mẹ lại tươi cười xoa đầu tôi, ân cần hỏi han bài vở. Có lần, mẹ ngập ngừng hỏi tôi nếu mẹ quen một người đàn ông khác, tôi có chấp nhận không. Nếu người ấy làm cho mẹ hạnh phúc, sao tôi lại phản đối. Rồi mẹ đưa ông ấy về nhà. Tôi e dè và ngại ngần giữ khoảng cách với ông ấy. Ông ta rất hiền, rất chu đáo với mẹ và tôi. Những công việc nặng nhọc trong nhà, nay đã có ông ấy gánh đỡ. Mẹ rất dịu dàng với tôi, quan tâm tôi nhiều hơn chỉ vì lo tôi sẽ buồn vì bị chia sẻ tình cảm. Nhìn nét mặt ngời ngời hạnh phúc của mẹ, tôi bắt đầu nghĩ đến cảnh một gia đình trọn vẹn với đầy đủ ba mẹ.
Rồi một ngày mẹ về nhà, nằm vật ra giường khóc rưng rức. Tôi hoảng hốt ôm lấy mẹ. Mẹ bảo mọi gã đàn ông đều xấu xa, hèn hạ. Qua những câu kể lể không đầu không đuôi của mẹ, tôi lờ mờ hiểu rằng, mẹ và ông ấy muốn cưới nhau nhưng vướng phải tôi không biết giải quyết thế nào, vì gia đình ông ấy không chấp nhận tôi nên ông ấy đã chia tay mẹ. Nỗi đau lần này của mẹ dường như không kém lần mẹ mất ba. Có bữa mẹ uống say mèm rồi mắng tôi ra đời không đúng chỗ, cản trở mẹ đi tìm hạnh phúc mới. Tỉnh cơn say, mẹ ôm tôi vào lòng, bảo tôi là báu vật của mẹ, mẹ không cần ai khác ngoài tôi... Cũng may, những ngày đẫm nước mắt của mẹ không kéo dài lâu. Mẹ vứt bỏ mớ quần áo cũ, cắt phăng cả mái tóc. Ngày mẹ về nhà với mái tóc ngắn và lỉnh kỉnh quần áo mới, mẹ bảo tôi: "Mẹ sẽ không chết chìm trong tuyệt vọng vì những kẻ không ra gì". Tôi hồi hộp lo lắng dõi theo mẹ mỗi sáng tươi tỉnh dắt xe đi làm, băn khoăn nhìn mẹ mỗi chiều trở về với những buồn vui thất thường...
Khi nhà vắng đàn ông, mẹ phải vừa làm ba vừa làm mẹ, câu đó nghe có vẻ nhẹ hều nhưng có biết bao bi kịch khóc cười quanh một người phu nư phải gánh hai vai. Hôn nhân tan vỡ là sự thất bại rất lớn trong đời, khiến mẹ mặc cảm nên phải gồng lên, cố ráng cân bằng mọi thứ. Nhưng dường như, mẹ cân góc này thì góc kia lại lệch, nên cứ quẩn quanh sửa đi sửa lại.
Tôi lớn lên trong sự chông chênh, thừa hưởng sự mất lòng tin vào đàn ông của mẹ. Tôi có trình độ, có công việc ổn định, lương cao nhưng nói tới việc đi tìm một nửa, tôi lại chán. Thế giới đơn thân là thế giới đẫm nước mắt của những tâm hồn bị tổn thương. Và những đứa trẻ như tôi, mất phương hướng khi bơi trong bộn bề những mảnh vỡ do người lớn để lại.
Theo VNE
Đang yêu, anh cưới cô khác đã mang bầu 2 tháng Khi mình tâm sự những dòng này, trong lòng mình đang rất bối rối, không biết phải làm sao cho lòng cảm thấy thanh thản nữa. Rồi tự nhiên một ngày, mình không thấy anh gọi điện hay nhắn tin gì nữa, mình nghĩ chắc anh từ bỏ mình rồi, vậy cũng tốt. (ảnh minh họa) Mình quen anh qua anh chị họ...