Nữ hộ lý 30 năm vác t.ử t.hi ở Nghệ An
Từ thủa còn là học sinh, chúng tôi đã nghe danh chị Sáu “vác xác t.ử t.hi” với sự khâm phục cao độ. Chị đã làm một công việc mà ngay cả đàn ông cũng ít người dám làm.
Từ thủa còn là học sinh, chúng tôi đã nghe danh chị Sáu “vác xác t.ử t.hi” với sự khâm phục cao độ. Chị đã làm một công việc mà ngay cả đàn ông cũng ít người dám làm. Nay gặp lại chị mới được biết nhiều về công việc mà chị đã làm.
Chị tên là Nguyễn Thị Sáu, sinh năm 1955 ở làng Phan, xã Hợp Thành, Yên Thành, Nghệ An. Học xong phổ thông, năm 1975, chị vào bộ đội, đơn vị xây dựng, đóng quân ở Đăk Lăk. Đến năm 1978 thì chị ra quân, làm công nhân ở Hợp tác xã mành trúc Tân Hoa. Năm 1983, chị là nhân viên hộ lý tại Bệnh viện huyện Yên Thành. Từ đó cho đến khi về hưu năm 2012, chị chuyên làm công việc đưa xác t.ử t.hi xuống nhà lạnh.
Chị Nguyễn Thị Sáu.
Đây là một công việc rất nặng nhọc, ngoài sức khỏe ra thì phải dũng cảm và tâm huyết mới đảm đương được. Ngày trước, bệnh viện chưa có trang thiết bị hiện đại như bây giờ. Công việc đưa t.ử t.hi xuống nhà lạnh rất vất vả, khó khăn. Nhiều năm, chị phải ôm xác t.ử t.hi từ giường bệnh xuống nhà lạnh cách cả trăm mét chỉ bằng hai bàn tay mà chẳng có giường đẩy như bây giờ.
Chị kể: Có bệnh nhân bị bệnh nằm liệt giường lâu ngày, mùi hôi bốc lên và nhìn t.hi t.hể rất sợ nhưng chị vẫn phải ôm xác họ đi trong đêm khuya vắng. Xuống đến nhà lạnh, bước vào phòng thấy ba x.ác c.hết khác, ngoài trời màn đêm đen kịt, không một bóng người đi lại, chị ôm xác bệnh nhân vào, thắp hương cho họ rồi về phòng và thức trắng đêm không tài nào chợp mắt được.
Công việc của chị là đặc thù, không có ngày nghỉ, cứ khi nào có bệnh nhân qua đời là lãnh đạo gọi chị đến. Có lần, một bệnh nhi t.ử v.ong khi mới 12 t.uổi giữa đêm khuya. Chị phải đem xác xuống nhà lạnh để hôm sau người nhà đến đưa về nhà mai táng. Khi chị ôm xác thiếu niên xấu số đi, người mẹ vì thương con đã không giữ được bình tĩnh kêu gào thảm thiết rồi chị ta cứ lôi con mình trở lại, không cho chị bước đi. Chị phải động viên mãi rồi cũng đưa t.ử t.hi xuống được phòng lạnh. Vừa đặt được t.ử t.hi lên giường thì người mẹ đó đã bước ngay vào. Và chị ta cứ ngồi bên giường người con đã mất mà gào khóc. Chị Sáu định đóng cửa phòng về nhưng nhìn người mẹ đau khổ ủ rũ mãi, chị không đành lòng nên ở lại. Chị ngồi với người mẹ tội nghiệp đó mãi đến sáng mới về.
Em Nguyễn Văn Đức, người được chị Sáu cưu mang từ năm học lớp 5 đến lớp 9.
Video đang HOT
Có nhiều t.ử t.hi rất nặng cân, chị phải chật vật lắm mới đưa xác đến nhà lạnh được. Lại có t.ử t.hi bị tai nạn trông t.hi t.hể rất thảm hại, chân tay, đầu ngực băng bó và vết m.áu còn loang cả người chị. Nhưng chị vẫn phải một mình đem xác họ xuống nhà lạnh.
Chị nhớ một trường hợp: Anh này c.hết vì tai nạn, khi đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở. Mà khi đó lại là đêm khuya, người đem nạn nhân vào viện chỉ là người đi đường. Sau khi đưa nạn nhân vào thì họ cũng đã rời bệnh viện. Chị lại phải mang xác bệnh nhân vào nhà lạnh để chờ gia đình đến. Chị đưa xác đi trong đêm. Ôm trong tay một thân thể nát nhừ những vết thương và m.áu. Đêm đó không ngủ được đã đành, hôm sau chị chẳng dám ăn cơm mà chỉ uống được cốc sữa nóng.
Trường hợp chị nhớ nhất là một cụ bà không nơi nương tựa. Cụ được hàng xóm đưa vào bệnh viện rồi mất. Chờ năm hôm mà không có người nhà đến nhận xác. Xác minh rõ thì được biết, bà cụ không có người thân, nơi tá túc cuối cùng cũng chỉ là tạm bợ. Chị đã mạnh dạn đề xuất bệnh viện lo mai táng cụ, còn chị thì cúng cơm bà cụ cho đến khi hết khó thì gửi vong linh bà cụ vào chùa.
Không chỉ tận tâm với người đã mất, chị Sáu còn nhiều lần hiến m.áu nhân đạo cứu người. BS. Phan Trọng Thông – Phó Giám đốc Bệnh viện đa khoa Yên Thành cho biết: “Làm việc với chị Sáu không lâu nhưng đã nhiều lần tôi chứng kiến chị Sáu tự nguyện hiến m.áu cứu người. Tiêu biểu nhất là lần cấp cứu anh Phan Văn Nhân ở xã Hoa Thành. Anh bị mất m.áu nhiều, khi đó lại chỉ có chị Sáu là cùng nhóm m.áu. Mặc dù đã hiến m.áu vào thời gian trước đó không lâu nhưng chị Sáu vẫn sẵn sàng cho m.áu. Nếu không có chị Sáu, anh Nhân khó mà qua khỏi”.
Làm công việc lượm xác mãi, có lúc chị định xin lãnh đạo chuyển sang làm việc khác. Nhưng rồi chị nghĩ, mình mà nghỉ thì chẳng tìm ra người thay thế, rồi chị lại không nghĩ đến chuyện bỏ nghề nữa. Cứ như thế, chị đã làm công việc mà ít người dám làm này đến 30 năm mới nghỉ hưu.
Buồn nhất là vì nghề mà chị phải hy sinh hạnh phúc gia đình. Mối tình của chị với anh Hanh ở xã bên lẽ ra đã nên duyên chồng vợ. Khi yêu nhau, chị đang làm công nhân của Hợp tác xã mành trúc Tân Hoa ở huyện lỵ. Anh Hanh khi đó là bộ đội, mỗi năm hai người gặp nhau một lần kỳ anh nghỉ phép. Họ yêu nhau từ khi chị còn là bộ đội đóng quân gần đơn vị anh ở Đăk Lăk. Những ngày chị còn là công nhân, mỗi lần anh về phép là chị vui như trẻ con đón Tết. Những cánh thư hò hẹn cứ đều đều đến và đi tưởng như không gì có thể chia cách họ. Anh hẹn đến ngày ra quân sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng rồi, khi biết chị làm ở bệnh viện và công việc hàng ngày là ôm xác t.ử t.hi xuống nhà xác thì anh không còn mặn nồng với chị nữa. Anh khuyên chị bỏ việc nhưng chị không nghe. Thế rồi anh không liên lạc với chị nữa. Hai năm sau ngày chị làm ở bệnh viện, anh lấy vợ và cô dâu là một người khác.
Sau này, cũng có vài người đàn ông để ý tìm hiểu và muốn kết tóc se duyên với chị nhưng họ lần lượt rút lui. Lý do chính là họ ngại khi làm chồng một người vợ làm công việc như chị.
Bây giờ, đã 60 t.uổi, chị chưa một lần được hưởng hạnh phúc của một người vợ, người mẹ.
Ở một mình, chị lại nhận nuôi những đ.ứa t.rẻ cơ nhỡ. Hầu như trong nhà chị khi nào cũng có những đ.ứa t.rẻ mà chị nhận nuôi. Chúng là con những người bạn, những đồng đội cũ có hoàn cảnh khó khăn. Cũng có khi chúng chỉ là người làng người xã hoặc hoàn toàn xa lạ, do hoàn cảnh nên chị nhận về để cưu mang. Khi chúng lớn khôn lại lần lượt rời xa chị. Trong căn nhà của chị ở ngã ba xã Vĩnh Thành không mấy khi thiếu trẻ nhỏ. Mới đây nhất là em Nguyễn Văn Đức, nhà ở Đồng Thành, mẹ mất, chị nhận về nuôi ăn học từ lớp 5 đến lớp 9, bây giờ thì Đức đã về ở với bà nội.
Đời chị thường cho nhiều hơn nhận. Chị có hai mảnh đất, một là miếng đất khá rộng gần Bệnh viện huyện Yên Thành, chị cũng cho đứa cháu làm nhà còn chị thì đang ở ngôi nhà ở xã Vĩnh Thành. Hôm tôi gặp chị, thấy chị đang tay bai cùng đám thợ làm nhà cho cháu. Hết việc xã hội đến việc gia đình, chị luôn tận tâm vì người khác.
Chị Sáu, một người đàn bà hiếm có vì một đời làm việc thiện.
Theo_Dân việt
Lời kể đau đớn của ông ngoại cháu bé bị thiêu ở Nghệ An
Không có cách nào thuyết phục người mình yêu, Hiếu tìm cách bắt cóc con gái của người tình hòng đạt được điều mình mong muốn. Khi bị phát hiện, Hiếu dùng xăng tưới lên người mình và cháu bé để t.ự t.hiêu.
Bắt cóc con để níu tình mẹ
Vụ án đã nhanh chóng được khép lại khi cơ quan công an xác định không có người thứ ba liên quan đến vụ việc và do người gây ra vụ cháy là Nguyễn Văn Hiếu (SN 1978, ngụ xã Kim Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An) cùng nạn nhân là cháu N.T.Q.A (SN 2009, trú xã Đồng Thành, huyện Yên Thành) đều t.ử v.ong nên không khởi tố vụ án. Tuy nhiên, sự việc quá nhẫn tâm khiến cả một vùng quê hoang mang và xót thương trước cái c.hết vô tội của cháu Q.A.
Gục đầu bên di ảnh của đứa cháu ngoại do mình nuôi nấng, chăm sóc từ khi trứng nước đến nay, ông Lê Ngọc Tú (60 t.uổi) liên tục đưa tay đ.ấm vào ngực, khóc nghẹn vì cho rằng cái c.hết của cháu một phần do lỗi của mình. Ông Tú kể lại sự việc trong nước mắt: Sáng 29/2, Hiếu đến trường học của cháu Q.A xin phép cô giáo đón cháu nhưng không được nên đã bỏ đi. Đến chiều cùng ngày, ngay sau khi tan trường, Hiếu lại có mặt và đón cháu. Khi ông Tú có mặt tại trường đón cháu thì được cô giáo thông báo rằng, Hiếu nói với cô là sẽ đưa cháu đi chơi. Ông Tú kể: "Tôi cứ nghĩ thằng Hiếu đưa cháu đi chơi một lúc như mọi hôm rồi về nên không nghi ngờ gì hết. Cho đến lúc trời tối không thấy Hiếu đưa cháu về, quá sốt ruột và lo lắng nên tôi gọi điện cho nó nhưng thuê bao không liên lạc được".
Ông Phan Trọng Lương (cậu ruột chị Lê Thị Thành - mẹ cháu Q.A) cho biết, khoảng 20h tối 29/2, chị Thành gọi điện thoại về với giọng nói hốt hoảng thông báo rằng con gái đã bị Hiếu bắt cóc đưa vào TP Vinh và yêu cầu chị phải bán hết tài sản lấy t.iền đi theo Hiếu, nếu không sẽ đ.ốt c.hết con gái. Ông Lương và ông Tú rất lo lắng, khuyên nhủ chị bình tĩnh, rồi bảo chị báo cáo sự việc với Công an tỉnh Nghệ An để nhận được sự giúp đỡ.
Ông Tú thẫn thờ trước di ảnh cháu ngoại. Ảnh: H.Hồ
Ông Lương nhớ lại: "Trong khoảng gần 2 tiếng đồng hồ, thằng Hiếu liên tục gọi 4 cuộc điện thoại cho Thành. Mỗi lần như vậy, nó đều thông báo thay đổi địa điểm hẹn gặp mặt khác nhau tại TP Vinh, đồng thời yêu cầu Thành phải nhanh chóng mang t.iền đến, không được báo vụ việc cho ai cả".
Theo ông Lương, đến khoảng 22h cùng ngày thì Hiếu tiếp tục gọi điện thoại thông báo thay đổi một địa điểm khác, đối diện với nhà nghỉ An Phú Quý (khối Yên Khánh, thị trấn Nam Đàn, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An). Nhận được điện thoại, chị Thành cùng 2 chiến sỹ công an nhanh chóng lên hiện trường. Được biết, trước đó Hiếu đưa cháu Q.A đến nhà nghỉ An Phú Quý thuê phòng. Sau đó, Hiếu dắt cháu bé đi ra ngoài ăn.
Ông Lương kể: "Khi đưa cháu Q.A đi ăn trở về, Hiếu thấy có hai người lạ theo sau Thành nên nghi ngờ, nhưng vẫn gọi điện thoại bảo Thành sang nhà nghỉ An Phú Quý. Tuy nhiên, lúc Thành chưa kịp vào phòng thì Hiếu phát hiện thấy hai người lạ vẫn còn đi theo sau nên đóng cửa phòng không cho vào, rồi nhanh chóng đổ xăng đốt".
Ông Nguyễn Võ Sơn - Phó Trưởng Công an thị trấn Nam Đàn cho hay, khi công an có mặt thì Hiếu đã khóa trái cửa phòng nghỉ. Chỉ vài phút sau đó, lửa bùng phát dữ dội từ trong phòng. Do trong phòng có nhiều vật dụng dễ cháy như chăn, đệm... nên ngọn lửa bùng phát dữ dội. Một số khách đang thuê nhà nghỉ cùng người dân nỗ lực phá cửa vào bên trong, dùng nước và bình chữa cháy mini để dập lửa. Tuy nhiên, Hiếu và cháu Q.A đã như hai ngọn đuốc, vật vã trong đau đớn.
Sa vào tệ nạn vì gia đình tan vỡ?
Sự việc diễn ra quá nhanh và bất ngờ khiến nhiều người dân trong vùng vẫn không dám tin Hiếu lại có thể hành động liều lĩnh đến như vậy. Một số hàng xóm của Hiếu cho biết, Hiếu vốn hiền lành, chịu khó, sống hòa đồng và chăm chỉ làm ăn. Tuy nhiên, tính tình của Hiếu bắt đầu thay đổi kể từ sau khi hạnh phúc gia đình tan vỡ. Sau bao nhiêu năm vất vả lao động ở nước ngoài, Hiếu gửi chừng nào t.iền về nhà thì đều bị vợ lấy đi tiêu xài, lại còn có người khác, nên sau khi về nước, Hiếu quyết định ly hôn.
Buồn bực chuyện gia đinh, Hiếu sa vào các tệ nạn dẫn đến nợ nần chồng chất. Trước khi quen biết với chị Thành, người đàn ông 38 t.uổi này đã từng yêu đương, qua lại với rất nhiều người phụ nữ khác. Đến khi biết được sự thật này, chị Thành quyết tâm chia tay và cắt đứt quan hệ với Hiếu.
Ông Tú kể, từ sau Tết Nguyên đán, dù chị Thành đã quyết tâm chia tay nhưng Hiếu vẫn thường xuyên lui tới gia đình ông thăm cháu Q.A mà không có thái độ gì khác thường. "Trước Tết, tôi đã nói với hai đứa là, bây giờ các con đều đã qua một lần đò cả rồi, cha mẹ không ngăn cấm chuyện gì nhưng nếu đi đến với nhau thì cũng phải tìm hiều nhau cho rõ ràng, không sau này lại khổ. Nếu không đến được với nhau thì các con làm bạn cũng không sao. Vậy mà tôi không ngờ Hiếu lại dã tâm như vậy", ông Tú nói trong nước mắt.
Ông Nguyễn Văn Đàn - Bí thư xã Kim Thành (huyện Yên Thành) xác nhận Hiếu từng kết hôn và đã có hai mặt con. Đầu năm 2015, vợ chồng Hiếu ly hôn, 2 người con được giao cho vợ chăm sóc, nuôi dưỡng. Công việc của Hiếu sau khi xuất khẩu lao động trở về chủ yếu là làm nông.
Theo_Eva
Vụ sập mỏ đá 8 người gặp nạn ở Thanh Hóa: Mổ xẻ trách nhiệm pháp lý "Trước hết trách nhiệm bồi thường cho các nạn nhân sẽ thuộc về chủ doanh nghiệp. Đây là một công việc nguy hiểm nên việc đảm bảo an toàn lao động là bắt buộc", luật sư Nguyễn Thanh Tùng nhận định. Vụ tai nạn ngạt khí lò vôi khiến 8 người c.hết ở xã Hoàng Giang, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa cách...