Nụ cười của những trẻ em có HIV: ‘Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó/ Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?’
HIV sẽ không còn đáng sợ khi những người xung quanh luôn yêu thương, che chở cho các em.
Tay nâng niu hộp đồ chơi xếp hình, B.T lê đôi chân thật nhanh để trở về phòng để khoe với các bạn. T bị tật ở chân từ nhỏ nên di chuyển gặp nhiều khó khăn, em vừa đi vừa phải vịn. Hôm nay em vui lắm vì được tổ chức sinh nhật và được nhận quà từ Tiin. Nhìn em tôi nhớ đến hai câu thơ của cố nhà thơ Lưu Quang Vũ.
‘Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?’
Chúng ta vẫn thường than thân trách phận, oán trách cuộc đời mang đến cho mình nhiều bất công, trắc trở. Chúng ta thường thở dài vì mình không bằng những người ngoài kia. Chúng ta thường dễ dàng từ bỏ khi không được xã hội công nhận.
Thế nhưng ở Trung tâm cai nghiện ma túy số 2 (Ba Vì, Hà Nội), có những đứa trẻ mang cho mình căn bệnh thế kỉ, không được sống cùng bố mẹ người thân nhưng vẫn luôn cười, luôn lạc quan và nỗ lực vươn lên.
Những em nhỏ ở Trung tâm cai nghiện ma túy số 2
‘Từ lúc đi học đến giờ em chưa bị ai kì thị’
B.T (15 tuổi), đã đến Trung tâm từ năm 7 tuổi. T kể, nhà em ở gần sân vận động Mỹ Đình. Bố mẹ T mất sớm, em chỉ còn ông bà hơn 70 tuổi nhưng sức khỏe yếu không chăm sóc được nên gia đình đưa em lên đây. Thỉnh thoảng, những ngày lễ tết, ông nội lên thăm T hoặc đón em về nhà chơi 1-2 hôm.
BT đã ở trung tâm được 7 năm
Mân mê chiếc bánh ngọt trong tay, T khẽ nói: ‘Em ở chung với 17 bạn khác trong nhà tập thể Dế Mèn. Một ngày bắt đầu từ 5h sáng, ăn uống sinh hoạt chung, uống thuốc rồi đi học. Trường học cách nhà 5km, vì chân yếu nên có một bạn cùng phòng đạp xe đưa em đi học’.
Buổi trưa bạn lại đèo em về, các em ăn uống sinh hoạt chung tại bếp ăn của trung tâm. Giờ chiều là giờ chơi tự do, các em có thể làm việc theo ý thích, có hôm T học bài, có hôm đọc truyện, xem tivi, lúc thì ra sân bóng xem các bạn vui chơi.
Video đang HOT
Chỉ có các em độ tuổi cấp 1 học ở trung tâm, còn các bạn cấp 2,3 học trường ngoài. T cho biết ở trung tâm rất vui vì có nhiều bạn, ở đây các bạn đều hòa đồng, coi nhau như anh em, không có chuyện bắt nạt.
T luôn coi nơi đây là nhà
T chia sẻ từ trước đến nay em chưa bị ai tỏ thái độ xa lánh, hắt hủi. Em không cảm thấy buồn vì những người bạn xung quanh của mình cũng vậy. Ai cũng bị bệnh nhưng không vì thế mà u buồn.
Em thích cả 4 bố mẹ chăm sóc vì ai cũng coi em như con. Ở đây các em thỉnh thoảng được tổ chức đi du lịch. Đó là những lần vui chơi khiến em nhớ nhất.
‘Em hâm mộ nhất là cầu thủ Đỗ Duy Mạnh vì anh chơi bóng rất giỏi. Em muốn lớn lên trở thành đầu bếp, nấu những món ăn ngon phục vụ mọi người’ - vừa nói T vừa hướng mắt nhìn xa xăm.
‘Em chỉ mong muốn một điều đó là khỏi bệnh’
Nhìn đôi mắt đen láy cùng nụ cười tươi của K.H, ít ai biết được em lại mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Năm nay K.H 18 tuổi, nhưng em đã có 12 năm ở trong Trung tâm cai nghiện ma túy số 2.
Vì vào đây từ năm 6 tuổi, H cũng không hề biết bố mẹ mình là ai, quê mình ở đâu. Tuổi thơ em gắn liền với những ngày tháng trong trung tâm cùng các bạn và những người chăm sóc đặc biệt, người mà các em gọi bằng bố, bằng mẹ.
Mới đầu H còn chưa biết tại sao mình lại phải vào đây, nhưng khi đã đủ nhận thức thì H đã hiểu ra. Cấp 1 em học tại trung tâm, hiện tại H đang được học tại trường Trung cấp nghề y dược cộng đồng.
H phải uống thuốc hàng ngày vào buổi sáng vào buổi tối để bệnh không phát triển. Tuy đã 18 tuổi nhưng vì mắc bệnh, H chỉ cao khoảng 1m4, nặng gần 40kg, nước da đen sạm và vóc dáng nhỏ hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.
Mong muốn lớn nhất của H cũng như các em nhỏ tại đây là khỏi bệnh
Như bao đứa trẻ có HIV khác, ở H toát lên một vẻ mạnh mẽ, kiên cường thậm chí khá lỳ lợm. Thế nhưng chỉ sau vài câu hỏi, em bỗng trở nên ngập ngừng: ‘ Ở đây vui ạ… Các bố các mẹ chăm sóc rất tận tình… Em có rất nhiều bạn. Em muốn nhắn gửi tới bố mẹ là em cảm ơn họ rất nhiều, thời gian qua em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.’
Vì đang đi học nên các em không phải làm gì nhiều, chỉ đôi khi dọn dẹp nhà cửa, sân vườn. Những việc như nấu ăn, trồng rau, giặt giũ…đều được ‘bố mẹ’ làm, chăm sóc chu đáo. H tâm sự rằng em coi nơi này như ngôi nhà của mình. Em và các bạn được ăn, học, được đi du lịch ở Sầm Sơn, Bảo tàng dân tộc học Việt Nam… ai cũng thấy thích thú.
Khi được hỏi về ước mơ của mình, H chỉ cười bẽn lẽn: ‘ Hiện tại em chưa có dự định gì cụ thể nhưng em mong sẽ có một nghề nghiệp ổn định, cuộc sống đầy đủ hơn và mong muốn 1 điều mà ai cũng mong muốn hết: đó là khỏi bệnh’.
Những đứa trẻ có HIV luôn khao khát nhận được sự quan tâm
Cánh cửa yêu thương không bao giờ khép lại với những trẻ có HIV
Anh Lê Đức Tiến – cán bộ tại trung tâm chia sẻ: ‘Các em nhỏ ở đây rất ngoan ngoãn, hòa đồng. Khi đến đây gia đình các em không phải đóng bất cứ phí gì mà được nhà nước hỗ trợ 100%. Những ngày lễ tết chúng tôi cũng thường xuyên tổ chức chương trình, gói bánh chưng để các em có cảm giác như ở nhà. Thậm chí các cán bộ ở trung tâm nhiều hơn ở nhà cho nên tình cảm rất sâu sắc, chúng tôi chăm sóc các em như con ruột’.
‘Bây giờ nhiều em đã lớn biết suy nghĩ nhiều hơn, các em đôi khi cũng buồn về hoàn cảnh mình mắc phải. Chúng tôi thường xuyên tâm sự, động viên các em vượt qua mặc cảm, khó khăn. Tôi rất vui vì nhiều bạn gọi tôi là ‘Bố’.
Cuộc đời phải trải qua nhiều dông tố nhưng không được cúi mình trước dông tố
Câu chuyện của các em là tấm gương về lòng dũng cảm, sự lạc quan trước những sóng gió trong cuộc đời. Không may mắn có được hơi ấm tình thương từ những người ruột thịt, thậm chí còn mang trong mình căn bệnh thế kỷ, nhưng các em vẫn lạc quan, hy vọng.
‘Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Đã chắc gì ta nhận được ra ta?”
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Ảnh Kiên Nas
Thủy Hằng – Bích Ngọc
Theo baodatviet
Người hướng dẫn hòa nhập
Từ khi chuyển sang Bỉ định cư năm 2007, bạn bè cũ và mới của Nguyễn Chung Thủy bắt đầu quen với việc Thủy hay xin cái này cái kia mà nhiều thứ cô xin không dễ tìm. Thủy không xin cho mình mà xin cho người khác, cô cũng đang làm rất nhiều việc trong vai trò người hướng dẫn hòa nhập tại Bỉ.
Một hoạt động nhằm hỗ trợ trẻ em tị nạn sớm hòa nhập cộng đồng
Để có thể trở thành một nhân viên xã hội, với công việc người hướng dẫn hòa nhập tại Bỉ, Nguyễn Chung Thủy phải trải qua quá trình học tập khá gian khổ. Thủy kể: "Với bằng luật và ngoại ngữ trong tay, ở Việt Nam tôi từng tham gia nhiều dự án phát triển, giáo dục - truyền thông của các tổ chức nước ngoài, đã làm việc về sức khỏe sinh sản, trẻ em đường phố... Nhưng khi sang Bỉ định cư, khả năng xin được việc với những bằng như vậy vẫn rất thấp vì bằng ở Việt Nam không được công nhận tại đây". Phải học lại từ đầu.
Cho đến giờ, Thủy luôn thầm cảm ơn chồng đã động viên vợ chọn học ngành xã hội. "Là nghề mình yêu thích thì sẽ nỗ lực hơn để vượt khó khăn". Người tiếp nhận hồ sơ ở trường Artevelde Hogeschool (thành phố Gent) năm ấy nghe Thủy băn khoăn không biết học nghề này ra có dễ kiếm việc không, đã điềm tĩnh trả lời: "Nếu cô thực sự thích thì đây không phải ngành học tồi". Từ đó, họ là bạn thân của nhau.
Ở tuổi 33, là người châu Á duy nhất trong trường, chung lớp với những bạn trẻ bản xứ độ tuổi 18 - 20, Thủy thấy việc học, dù trễ, vẫn hết sức cần thiết. Cô nghiêm túc ngay từ việc học lại các môn cơ bản như triết học, lịch sử, tâm lý, kỹ năng giao tiếp... cho đến môn chuyên ngành như luật lao động, luật OCMW (trợ cấp xã hội), đạo đức nghề nghiệp.
Từ khi bắt đầu học chuyên ngành xã hội, Thủy đã xác định muốn giúp đỡ đối tượng người tị nạn, nên luận văn, nơi thực tập cô chọn cũng là các trung tâm cho người tị nạn. Bắt đầu với vai trò người hướng dẫn tình nguyện ở trung tâm dành cho người khuyết tật, đối tượng giúp đỡ đầu tiên của Thủy khi ấy là người đàn ông gốc Việt tên Hà. Thủy kể: "Chú Hà rời Việt Nam từ những năm 60 của thế kỷ trước, nay vẫn không nói được nhiều tiếng Hà Lan, tiếng Việt thì bập bõm, trí nhớ bị cắt vụn".
Thủy dành nhiều thời gian tìm hiểu để giúp đỡ người đồng hương đặc biệt. Chấn thương não, ký ức vụn vặt không đủ sắp xếp lại hoàn chỉnh cuộc đời, nhưng chú Hà vẫn nhớ quê hương, thích ăn bún, ăn nem và thèm nghe nhạc Việt qua băng cát-xét cũ. Cứ có dịp là Thủy nấu món ăn Việt mang vào cho chú Hà. Năm nào về Việt Nam, cô cũng đi xin băng cát-xét, xin nhiều đến nỗi có cô bán hàng quê Bắc Giang biết chuyện, lần nào cũng tặng thêm.
36 tuổi Thủy bắt đầu đi xin việc với tấm bằng mới trong tay. Chính sự nhiệt tình, mục đích và khao khát làm việc của Thủy đã thuyết phục được nhà tuyển dụng sau vài lần bị từ chối. Cuối 2015, làn sóng tị nạn ồ ạt đổ vào khiến Bỉ không kịp trở tay. Các trung tâm nhỏ từ 5-10 trẻ tị nạn vị thành niên (không có cha mẹ) không đủ chỗ. Một trung tâm lớn hơn cho 200 trẻ lập ra tạm thời giải quyết khủng hoảng.
Nguyễn Chung Thủy bắt đầu nhận công việc tại tổ chức Fedasil, cơ quan nhà nước chuyên chịu trách nhiệm về tổ chức trung tâm cho người tị nạn để đảm bảo một số quyền cơ bản của con người như Bed - Bad - Brood (Giường ngủ, Chăm sóc vệ sinh, Thực phẩm). Công việc của cô là giúp các em trong quá trình lập hồ sơ xin tị nạn ở Bỉ, đăng ký trường học tiếng Hà Lan, tìm kiếm các tổ chức phù hợp hơn để các em chuyển tới ở trong độ tuổi vị thành niên, cùng đồng nghiệp tổ chức và cho các em tham gia tiếp xúc cộng đồng người Bỉ, tìm kiếm việc làm, hoạt động tình nguyện...
Thủy tâm niệm: "Tôi cảm ơn công việc này vì tạo cơ hội cho mình tri ân và trân trọng những gì đang có. Bởi sự khó khăn mình vượt qua không thể so sánh được với những gì các em nơi tôi làm phải chịu đựng trong hoạn nạn chiến tranh (Afghanistan). Gặp những người như chú Hà ở Bỉ cũng là cái duyên để tôi tri ân bằng chính nghề của mình".
LÂM VĂN
Theo SGGP
Kết quả nghiên cứu kéo dài 70 năm chỉ ra 7 bí quyết cực đơn giản để nuôi dạy con thành người thành công Một nghiên cứu với hơn 70.000 trẻ em đã tiết lộ những bí mật dành cho các bậc cha mẹ để nuôi dạy con trở thành những đứa trẻ hạnh phúc và thành công nhất. Nghiên cứu dài nhất trong 70 năm về sự phát triển của trẻ em trong lịch sử Sinh con đã khó, nuôi dạy con nên người lại càng...