Nữ công nhân giế.t ngườ.i và bản án 20 năm tù
Bước xuống từ xe đặc chủng, Nguyễn Thị Vàng (SN 1980, quê An Giang, ngụ Bình Tân, TP.HCM) dáo dác tìm người thân. Chi không thê ngơ môt phut giây thiêu kiêm chê, chi đa tươc đi nhưng gi quy gia nhât cua cuôc đơi.
Vì đâu nên tội
Là con thứ trong một gia đình làm nghề nông, từ bé Nguyễn Thị Vàng đã sớm phụ giúp cha mẹ chăm nom nhà cửa. Tuy không xinh đẹp, mặn mòi như những cô bạn cùng trang lứa nhưng Vàng lại có vẻ chân chất, thật thà của riêng mình.
Bi cao Nguyễn Thị Vàng
Học hết lớp 10, Vàng nghỉ học đi làm thuê lấy tiề.n nuôi em ăn học. Tuy nhỏ hơn Vàng 3 tuổ.i, nhưng thấy cô gái cần cù, chịu khó, Trần Thanh Hùng Em đã đem lòng yêu thương. Trong sự chúc phúc của người thân, Vàng và Hùng Em chính thức về làm người một nhà khi cô vừa tròn 19 tuổ.i.
Sau khi sinh hai đứa con, vợ chồng Vàng đi làm thuê, va mặc dù rất cố gắng nhưng số tiề.n công vẫn không đủ để lo cái ăn cái mặc cho 4 người. Vàng bàn với chồng lên TP.HCM với hy vọng cuộc sống sẽ khấm khá hơn.
Thế nhưng mọi việc không dễ dàng như Vàng suy nghĩ. Không học vấn, chẳng tay nghề, Vàng và chồng chỉ biết xin làm công nhân cho những cơ sở kinh doanh nhỏ, lẻ. Cuộc sống đắt đỏ ở chốn Sài Thành gần như vắt kiệt sức lao động của vợ chồng Vàng.
Làm công nhân trong một cơ sở sản xuất túi nilon, Vàng được lòng bà chủ khi tỏ ra chăm chỉ, ngoan ngoãn. Nhưng cung vi vây Vàng không tránh khỏi sự ghen ghét, đố kỵ của đồng nghiệp. Trong đó có cô công nhân Nguyễn Thị Ngọc H. (SN 1994, quê Tiề.n Giang, ngụ Tân Phú). Cho rằng Vàng nó.i xấ.u mình với bà chủ nên H. thường gây sự với Vàng.
Mỗi khi thấy H. cãi nhau với Vàng thì Nguyễn Thành Ngọc (SN 1990, quê Tiề.n Giang, ngụ Tân Phú, người yêu của H.) ra mặt bênh vực bạn gái. Mặc dù vợ chồng Vàng và Ngọc, H. cùng làm chung nhưng chưa lần nào cả 4 người ngồi với nhau để giải quyết mâu thuẫn. Từ khi bị anh Ngọc dọa đán.h, mỗi lần đi làm, vợ chồng Vàng đều mang dao trong người để phòng thân.
Chiều ngày 5/8/2012, sau khi tan ca, Hùng Em chở vợ về nhà. Ấm ức vì chuyện bạn gái bị bà chủ đuổi việc, anh Ngọc quyết gặp vợ chồng Vàng nói chuyện. Ngọc cùng H. và một người bạn đã đứng đợi trong đường hẻm nơi vợ chồng Vàng thường đi về. Thấy Ngọc và H. đứng đợi, Hùng Em vội dừng xe cách nhóm này một đoạn.
Anh Ngọc đi bộ đến bên vợ chồng Vàng chử.i mắng, đổ lỗi cho Vàng làm H. bị đuổi việc, sau đo xắn tay áo định đán.h, thấy vậy, Vàng liền rút dao để sẵn trong người đâ.m một nhát vào ngực trái của anh Ngọc, nạ.n nhâ.n chế.t trên đường đi cấp cứu. Thấy vợ đâ.m ngườ.i, Hùng Em nổ máy xe chở Vàng rời khỏi hiện trường và đến công an phường Tân Thới Hoà đầu thú.
Đán.h mất yêu thương
Vừa mới thấy dáng kẻ giế.t chồn.g sắp cưới, cô gái nhỏ nhắn ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên đã liếc nhìn với ánh mắt sắc lẻm, sự oán giận đong đầy trong mắt. Không nói được vơi bị cáo, cô quay qua chì chiết, trách mắng chồng kẻ giế.t ngườ.i.
Video đang HOT
Người nhà đau khổ vì cái chế.t của anh Ngọc
Nghe đại diện Viện kiểm sát công bô cáo trạng, không ít người lắc đầu khi thấy bị cáo quá manh động trong cách giải quyết sự việc.
Biết vợ và H. có mâu thuẫn, Hùng Em không tìm cách giải quyết mà còn để Vàng mang theo dao bên người. Được vị chủ toạ chất vấn, người đàn ông vội đứng dậy. Vừa nhìn vào dáng dấp thân quen của vợ, anh vừa bộc bạch:
“Tôi biết vợ tôi đã làm điều sai trái và tôi cũng có lỗi trong việc này. Hoàn cảnh của vợ chồng tôi rất khó khăn nhưng tôi cũng sẽ cố gắng khắc phục hậu quả để mong gia đình anh Ngọc tha thứ. Tôi chỉ mong toà cho Vàng được hưởng mức án nhẹ để sớm về nuôi con”.
Được hỏi về phần yêu cầu, mẹ của anh Ngọc đề nghị được nhận lại tiề.n mai tang phí và tổn thất tinh thần. Quay về phía H., bà cũng bảo cô đòi bị cáo phải cấp dưỡng nuôi con của anh Ngọc (H va Ngoc chưa cươi nhưng H. đa co thai trươc).
Tuy nhiên, H. từ chối: “Tiề.n mai táng, tổn thất tinh thần mẹ anh Ngọc đòi thì cứ lấy. Riêng tôi, tôi có đủ sức nuôi con. Tôi không muốn dính dáng bất cứ việc gì với bị cáo nữa”.
Giờ nghị án, Hùng Em vội tránh mặt gia đình bị hại khi thấy mẹ anh Ngọc đau khổ nói về cái chế.t của con trai. “Nó hiền lành, ngoan ngoãn và hiếu thảo lắm. Tôi không tin nó lại dữ dằn đến độ đòi đán.h ngườ.i ta như thế. Con tôi chế.t oan uổng vậy mà Viện kiểm sát chỉ đề nghị có mười mấy năm tù. Làm sao thằng Ngọc ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt được. Mạng phải đền mạng. Nó có con, thằng Ngọc cũng có con. Con nó cần có mẹ thì cháu tôi cũng cần có cha”.
Giờ nghị án kết thúc, HĐXX nhận định, hành vi của bị cáo đặc biệt nghiêm trọng, chỉ vì mâu thuẫn nhỏ trong cuộc sống mà dùn.g da.o đâ.m chế.t người, gây mất trật xã hội, do đó cần có biện pháp xử lý nghiêm khắc nhằm giáo dục riêng và phòng ngừa chung.
Tuy nhiên, tòa cũng xem xét các tình tiết như lần đầu phạm tội, đầu thú, thành khẩn nhận tội, gia đình khó khăn, đã bồi thường một phần thiệt hại… nên tuyên phạt Nguyễn Thị Vàng 20 năm tù giam về tội giế.t ngườ.i.
Nhận mức án không ngờ, Vàng mếu máo khóc. Ôm con trai trong lòng, mắt người đàn ông chung chăn gối với bị cáo cũng rớm lệ. Dẫu cuộc sống của công nhân ở chốn Sài Gòn hoa lệ không ít khó khăn nhưng với Vàng được chồng yêu thương, có 2 con ngoan ngoãn là quá đủ đầy. Thế nhưng chỉ vì sốc nổi, thiếu kiêm chế, chị đã ra tay giế.t ngườ.i. Cũng chính từ lúc ấy, chị đã tự mình tước đi vai trò làm vợ, làm mẹ, làm một người tự do. Nhìn đôi tay tội lỗi, nước mắt chị lại rơi.
Theo Quốc Bảo
Pháp luật Việt Nam
Thèm lắm hơi ấm gia đình của những đứ.a tr.ẻ "khuyết" cha mẹ
Một lời âu yếm, một bữa cơm gia đình ấm cúng lúc chiều về là điều xa vời với hàng chục đứ.a tr.ẻ ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk. Xa vời bởi các em mồ côi cha hoặc mẹ, có những em không còn cả cha mẹ.
Mẹ tâm thần, "người dưng" đặt tên em
Chúng tôi gặp em Đinh Văn Nô, năm nay 13 tuổ.i, trong một buổi chiều mưa vào hạ tuần tháng 6 ở cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk (km10, quốc lộ 26, xã Hòa Thắng, TP Buôn Ma Thuột). Nô chỉ nhớ Nô lớn lên ở Đà Nẵng, năm lớp 3 thì người ta đưa em cùng mẹ vào Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk.
Khi được hỏi về gốc gác, Nô buồn rầu trả lời không hề biết về quê quán, cũng như người cha thân sinh là ai. Nô mông lung kể, có một lần em được đưa về huyện Ea H'leo (Đắk Lắk) để nhận người thân, nhưng người ta từ chối không nhận.
Em Hoàng Mỹ Kiều bồi hồi nhớ về gia đình.
Theo các cán bộ ở Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk, cái tên Đinh Văn Nô mà mọi người đang gọi là cái tên do các cán bộ làm công tác bảo trợ xã hội ở Đà Nẵng đặt cho em sau khi bắt gặp 2 mẹ con Nô đi lang thang giữa phố. Sau lần này, họ đưa 2 mẹ con Nô về tá túc ở Trung tâm Bảo trợ xã hội một thời gian, sau đó xác định lai lịch, quê quán rồi làm hồ sơ đưa về Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk.
Các cán bộ cho biết, mẹ của Nô tên là H'Khét, sinh năm 1972, người đồng bào Ê-đê. Điều đáng nói là hiện nay tình trạng mẹ của em Nô không được như người bình thường, thần kinh lúc tỉnh lúc mê.
Một đứ.a tr.ẻ lớn lên không có bàn tay chăm sóc của mẹ, lại không cha, thử hỏi làm sao không chạnh lòng khi tình mẫu - tử thiêng liêng bất chợt trỗi dậy? Nô kể, những lúc như vậy em lại rón rén đi xuống phòng thăm mẹ, nhưng do bị bệnh nặng nên mẹ em thường nằm ở trên giường, dù hai mẹ con không nói với nhau được câu nào nhưng qua ánh mắt, Nô cảm nhận rất rõ tình thương mà mẹ dành cho mình.
Giọng nói của Nô chùn hẳn xuống, cậu bé 13 tuổ.i mồ côi có đôi mắt đen láy ứa lệ, cậu nhìn xa xăm như thầm mong điều tốt đẹp sẽ đến với mẹ mình. "Tuổ.i thơ của em lớn lên ở Đà Nẵng, em vẫn nhớ là hồi đó tụi em thường hay đi chơi kéo co, chơi bắt dế... mải miết đến mệt thì thôi", Nô bồi hồi kể về quá khứ của mình.
Ngày Tết ai buồn hơn em?
Em sinh ra ở tỉnh Cao Bằng, năm 3 tuổ.i mới chập chững biết đi thì bố em mất đột ngột bỏ lại 3 mẹ con nheo nhóc cùng người bà nội già yếu. Một thời gian sau, mấy mẹ con theo người chú ruột đưa bà nội vào Đắk Lắk tìm kế sinh nhai, nhưng sau 5 năm nơi "miền đất hứa", mẹ em đã vĩnh biệt cuộc đời do mắc bệnh gan. Em là Hoàng Mỹ Kiều, SN 1998, người dân tộc Nùng, hiện sống ở cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh Đắk Lắk.
Nơi miền đất mới, người bà nội hơn 60 tuổ.i già yếu, chú thím ruột hoàn cảnh khó khăn lam lũ mưu sinh nơi vùng đất Ea H'leo (Đắk Lắk) đã không cưu mang được cháu, cuối cùng đưa em vào Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk nương tựa. Em kể, ngày chú thím đưa em vào Trung tâm bảo trợ, sự hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi ở một môi trường hoàn khác biệt so với trước đây. "Thời gian đầu, hôm nào em cũng nhớ bố mẹ và khóc rất nhiều", Kiều gạt nước mắt kể.
Bố mẹ mất sớm, sự ngóng đợi của Kiều cũng tan biến theo.
Dù đã 2 năm sống ở môi trường bảo trợ, thế nhưng, ký ức về một mái ấm gia đình chưa bao giờ xóa nhòa trong tâm khảm của cô bé 15 tuổ.i này. Em kể cho chúng tôi nghe về những tháng ngày đầy ắp niềm vui khi gia đình còn sống ở ngoài miền Bắc. Nhớ nhất là kỷ niệm về người mẹ quá cố của em, rằng tan trường trời mưa, em đứng co ro mãi thì bất chợt mẹ xuất hiện, trên tay mang theo một áo mưa lật đật đến tận trường đón em về trong niền hân hoan khó tả.
Tuy nhiên, ký ức mà Kiều nhớ rõ nhất về gia đình là những ngày Tết, đó là khi Kiều được mẹ mua quần áo mới, dép mới, sắm nhiều đồ tết... cho cả 2 anh em.
Những tháng ngày tuổ.i thơ đẹp lung linh ấy dần dà thấm sâu trong tâm khảm trong cô bé nhỏ nhắn người Đông Bắc, cho nên cứ mỗi mùa Tết đến, là mỗi mùa... Kiều khắc khoải ngóng đợi. Chính vì vậy, giờ đây khi cha mẹ không còn, ngày Tết với Kiều quả là "cơn ác mộng" kinh hoàng. Kiều tâm sự trước đây, em vẫn thường ngóng đợi cái gì đó khi Tết đến, thì bây giờ điều đó đã không còn, ngày Tết với em đã không còn vui...
Được biết, năm nay Kiều vừa kết thúc lớp 9, chuẩn bị lên lớp 10, trò chuyện cùng PV Dân trí, em khoe hầu như "năm học nào em cũng được giấy khen". Chia sẻ về dự định tương lai, Kiều cho biết, ước mơ của em sau này là trở thành một giáo viên để có thể dạy cho các em nhỏ hoàn cảnh khó khăn, không may mắn trong cuộc sống. Hiện Kiều có một người anh trai tên là Hiểu đang học cấp 3 tại trường THPT Quang Trung, huyện Krông Pắk (Đắk Lắk) và hiện cũng đang sống ở cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk.
Em Nguyễn Thị Ngọc (SN 1995), một trong số hàng chục hoàn cảnh rất đặc biệt tại Cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk.
"Hãy trân trọng những gì mình đang có"
Đó là chia sẻ của em Nguyễn Thị Ngọc (SN 1995), một trong số hàng chục hoàn cảnh rất đặc biệt tại Cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk mà PV Dân trí được dịp tiếp xúc. Ngọc kể, mẹ của em mất cách đây đã 10 năm do mắc bệnh trầm cảm, chỉ 3 năm sau ngày mẹ mất, bố lấy vợ mới, 4 anh em khăn gói sang ở với ông bà nội. Tuổ.i thơ của Ngọc lớn lên ở xã Hòa Lễ, huyện Krông Bông, tỉnh Đắk Lắk. Do bố lập gia đình mới sống với dì, ông bà nội tuổ.i tác "xế chiều" nên 4 anh em Ngọc được gửi vào Trung tâm Bảo trợ xã hội nương tựa.
Không may mắn có được gia đình đầm ấm, bố mẹ sum vầy như bạn cùng trang lứa, nhưng sống ở trung tâm, mấy anh em Ngọc đều rất chăm chỉ học tập, tu dưỡng. "Em thấy các bạn khác có gia đình, bố mẹ đầy đủ nhưng không trân trọng những gì đang có. Em đã từng gặp không ít trường hợp một số bạn tỏ ra bất cần, thậm chí chử.i mắng cả bố mẹ mình...", Ngọc tâm sự.
Ngọc cùng các em của mình ở cơ sở Cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk; còn một em ruột khác của Ngọc hiện sống ở cơ sở 1.
Được biết, hiện Ngọc vừa mới kết thúc kỳ thi tốt nghiệp lớp 12 và đang tích cực ôn thi để chuẩn bị cho kỳ thi Đại học sắp tới. Trong kỳ thi Đại học chuẩn bị diễn ra vào đầu tháng 7 này, Ngọc dự thi ngành Quản lý đất đai - Trường Đại học Tây Nguyên. Chia tay PV Dân trí, Ngọc tâm sự, bản thân em nhiều khi da diết thèm lắm một bữa cơm gia đình đầm ấm, nhưng điều đó là không thể, bữa cơm ấy đã từng có ông bà, có bố, nhưng lại thiếu vắng... mẹ.
Bà Bùi Thị Lâm - Phó Giám đốc Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk - cho biết, hiện cơ sở 2 - Trung tâm Bảo trợ Xã hội tỉnh Đắk Lắk có 80 em độ tuổ.i từ 7 đến 18 đang sinh sống, học tập và rèn luyện. Các em thuộc đối tượng tr.ẻ e.m mồ côi như không cha hoặc không mẹ, hoặc cha (mẹ) ly dị, đang chấp hành án, cũng có một số em mồ côi cả bố lẫn mẹ, không người thân, họ hàng. Tuy vậy, trong thời gian ở trung tâm, phần lớn các em đều chăm chỉ học tập, tu dưỡng, chấp hành nghiêm chỉnh các nội quy, quy định tại trung tâm.
Theo Dantri
Đi "cứu diều", bé 13 tuổ.i nguy kịch vì điện cao thế giật "Cha ơi, con đau lắm... con khát lắm." Bám chặt lấy đôi nạng gỗ, ông Nhảy chế.t lặng nhìn thằng con trai độc nhất rên từng tiếng đứt quãng. Giữa cảnh phải chạy ăn từng ngày, vụ ta.i nạ.n điện thương tâm của thằng con ập đến khiến người cha "lực bất tòng tâm". Nghe bác sĩ gọi "thân nhân bệnh nhi Phạm...