Nữ công nhân, ám ảnh chuyện lừa tình
Vì gánh nặng cơm áo gạo tiền nên có những công nhân nữ đã dễ dàng chấp nhận tình yêu chóng vánh. Quyết định sống thử, trao thân gửi phận cho những “địa chỉ” thiếu tin cậy, họ đâu biết thứ “tình yêu” mà họ nhận lại là những mặc cảm, tủi nhục ê chề.
ảnh minh họa
“Quất ngựa truy phong”
Bên cạnh những mối tình công nhân đẹp, đi đến cái kết có hậu, cũng có những cuộc tình trái ngang, người tổn thương thường là những nữ công nhân nhẹ dạ cả tin.
Nữ công nhân Nguyễn Hương Lan (23 tuổi, quê Thanh Hoá) cười cười khi được hỏi chuyện bị người yêu lừa tình, lừa tiền rồi “lặn” mất. Cô bảo bị người yêu lừa 5 triệu rồi bỏ đi, so với những người khác, vẫn còn may mắn hơn ngàn lần. Lan chỉ chúng tôi sang gặp Vũ Thị Nhàn (19 tuổi, quê Bạc Liêu).
Gặp Nhàn vào buổi tối sau giờ tan ca. Cô gái gầy gò, đôi mắt sâu hoắm, khuôn mặt ủ rũ, buông giọng buồn buồn: “Đó là chuyện xấu hổ nhất đời. Dù nhiều tháng trôi qua, công việc bận tối mắt nhưng em vẫn không quên được”, rồi ứa nước mắt sụt sùi.
Nhàn từng quen, yêu một bạn trai cùng tuổi làm công nhân ở cùng xóm trọ. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, hai người cảm mến nhau. Anh này ngỏ ý xin Nhàn và bạn được góp tiền nấu ăn chung.
Nghĩ con trai ở một mình nhác nấu ăn nên Nhàn đồng ý. “Một thời gian sau, Nhàn bảo sẽ ra ở riêng với anh ta. Mình ngăn cản nhưng nó bảo “giờ thế này cũng có khác ở chung đâu, dọn về một phòng cho thoải mái”", bạn của Nhàn kể lại.
Ở chung được 2 tháng, Nhàn có thai. Nhưng cô gái tuổi mới lớn chẳng biết được thế nào là dấu hiệu mang thai nên vẫn đi làm, sinh hoạt bình thường. Những người trong xóm trọ cũng không ai nghi ngờ gì vì ngày ấy bề ngoài Nhàn đã mập mạp sẵn. Khi biết đã mang thai. Cô thông báo cho người yêu biết chuyện. Anh chàng hốt hoảng khuyên Nhàn nên bỏ.
Video đang HOT
“Anh ta bảo em cái thai còn ít tháng rất dễ bỏ. Hơn nữa, hai đứa còn nhỏ tuổi, công việc bấp bênh nếu lấy nhau, sinh con thì sẽ rất khó khăn. Anh ta bảo hai đứa nên làm một thời gian nữa, tiết kiệm chút vốn liếng rồi mới cưới”, cô gái hồi ức.
Sau khi nghe người yêu thẽ thọt, Nhàn quyết định bỏ đi giọt máu. Không có tiền đến trung tâm lớn, tham khảo thông tin nhảm nhí trên mạng, Nhàn mua thuốc về tự phá.
Ngay ngày hôm sau, anh chàng người yêu “quất ngựa truy phong”. Nhàn đau đớn ê chề quay lại sống với cô bạn cũ. Những ngày sau đó, Nhàn liên tục đau bụng nhưng cô vẫn không biết đươc là do tác hại của việc tự phá thai.
Những cơn đau quằn quại liên tục kéo dài, Nhàn được bạn đưa vào bệnh viện khám, mới biết vẫn còn sót thai, rất nguy hiểm. Cô gái buộc nhập viện để tiến hành phẫu thuật. Số tiền quá lớn, Nhàn cùng cô bạn không biết xoay sở thế nào, đành gọi điện về báo cho mẹ biết.
Nghe tin, người mẹ chết đứng, vay mượn tiền rồi viện lý do, giấu chồng tức tốc bắt xe lên. Đau khổ hơn, sau khi phẫu thuật xong, các bác sĩ thông báo cô gái đã mất khả năng làm mẹ.
“Vượt cạn” một mình
Câu chuyện về một nữ công nhân làm mẹ đơn thân ở Khu công nghiệp tại Bình Dương cũng buồn không kém. Trời nhá nhem tối, trong sân nhà trẻ, phụ huynh tất bật đến đón các con về, chỉ còn một cô bé bụ bẫm thơ thẩn chơi trong sân. Chờ hồi lâu, người mẹ hớt hải tới đón con. Thấy tôi chị nở nụ cười thân thiện nhưng khuôn mặt không giấu nổi được nỗi buồn man mác.
Giờ tan ca nào chị Trần Thị Tươi (28 tuổi, quê Nghệ An) cũng tỏ vẻ tất tưởi vì phải chạy tới nhà trẻ đón con gái cho khỏi quá muộn giờ. Trên đường về, chị ghé vào mua tạm bịch cháo cho con ăn, còn mình thì ăn qua loa gì cũng xong. Chị bảo, làm mẹ đơn thân dù có khó khăn, đau đớn, không biết bao nhiêu nước mắt đã chảy, nhưng chị vẫn hạnh phúc vì có đứa con ấy.
Ngày biết tin mình có thai, chị chỉ nhận được vỏn vẹn duy nhất một từ “xin lỗi em” của người yêu rồi anh ta lặn biệt tăm. Sợ cha mẹ la mắng và bạn bè công ty biết, chị tìm mọi cách giấu, thường xuyên phải mặc áo khoác rộng, có khi còn phải buộc thắt bụng. Công việc nặng nhọc kèm theo mang nặng bào thai, nhiều lúc muốn ngất xỉu.
Một thân một mình, cộng thêm sự giúp đỡ của cô bạn cùng phòng, chị quyết định sẽ sinh con. “Những ngày đó rất khó khăn khi vừa phải đi làm, lại bị ốm nghén không ăn uống được gì.
Nếu nghỉ làm ở nhà thì lấy gì mà sống? Con sinh ra sẽ lấy tiền đâu chi tiêu? Bao nhiêu đêm khóc ướt gối tủi thân. Nhưng mình vẫn quyết định không nói cho gia đình biết vì sợ bố mẹ già gục mất vì không chấp nhận nổi sự thật. May là đi làm xa, vài năm mới về nên cũng không sợ bị nghi ngờ”, người mẹ trẻ chia sẻ.
Khó khăn bao nhiêu càng khiến người mẹ kiên cường bấy nhiêu. Số tiền dành dụm được trước đó chị đã tiêu trong những ngày mới sinh con xong. Tháng đầu sau sinh, chị Tươi phải nhờ người bạn lo việc ăn uống, giặt giũ. Còn những tháng sau người mẹ trẻ phải tự mình lo liệu.
Đứa con từ đó trở thành động lực giúp người mẹ vượt qua những khó khăn, những lời dèm pha của người đời.
Người mẹ làm việc cật lực hơn. Sau những giờ làm trên công ty, chị còn nhận thêm quần áo ở những nơi khác về cắt chỉ kiếm thêm ít tiền. Dù cực khổ, thiếu thốn nhưng chị vẫn luôn dành cho con những thứ tốt nhất từ ăn uống tới quần áo.
Đứa bé lớn lên khoẻ mạnh, đáng yêu, dù thiếu vòng tay cha. Nhiều lần chị đắn đo suy nghĩ sẽ nói cho bố mẹ mình biết chuyện. Nhưng cô gái không vượt qua được nỗi lo âu.
Mãi tới ngày con gái được hơn 1 tuổi, chị quyết định gọi điện “tự thú” và xin phép sống luôn trong này. Ngay ngày hôm sau, cha mẹ chị bắt xe vào ngay xem thực hư ra sao. Ông bà ngoại đứa trẻ kháu khỉnh vừa buồn vừa vui, đành chấp nhận sự thật,
Người mẹ đưa ánh mắt đầy tình thương nhìn con gái: “Giờ tôi không cần gì khác ngoài việc đi làm kiếm tiền nuôi con gái thành người”.
Theo VNE
Một bức thư tình không bao giờ đúng địa chỉ!
Anh! Chưa bao giờ em nghĩ mình lại yếu đuối đến như thế này...
Em luôn mạnh mồm nói to với mấy đứa bạn rằng, nếu em thương một ai đó thật lòng thì dù không biết rõ tình cảm người ta thế nào đi chăng nữa, em vẫn cứ sẽ thổ lộ tình cảm với người đó để họ biết, chứ không ngồi đợi chờ như mấy đứa bạn. Ừ thì nói là nói vậy, nhưng khi gặp và quen anh rồi thành bạn thân, không biết từ lúc nào em lại thích tiến tới thương anh thật lòng...
Em cũng không biết phải vậy không nữa, chỉ biết rằng hễ cứ bắt đầu nói chuyện là em phải nhắc tới tên anh, hễ cứ ra đường gần tới nơi anh sống là mắt em lại dò tìm coi thử có gặp anh hay không, luôn muốn tìm cách nhắn tin để được nói chuyện với anh... Vậy là thương chưa anh nhỉ? Thương anh hay không em tự biết rõ lòng mình rồi anh ạ, anh đừng băn khoăn hay hoài nghi gì về tình cảm chân thành của em anh nhé. Cùng học một lớp, lại cùng là bạn thân của nhau trong một nhóm, điều này như làm em không dám thổ lộ nổi tình cảm của mình với anh, vả lại em cũng sợ nếu như nhận được một lời đề nghị chỉ làm bạn thôi mà không phải là... thì cho dù em có mạnh mẽ tới đâu thì cũng không vượt qua ngay nổi cú sốc đó đâu anh à.
Anh biết không, nhiều lúc em cũng đã chuẩn bị hẳn một kịch bản tỏ tình sẵn với anh như đại loại là: kêu anh đi chơi bất ngờ và rồi sẽ dừng lại một chỗ nào đó chẳng hạn, kêu anh hãy quay mặt đi, chỉ được phép đối lưng với mặt em và rồi em sẽ từ từ bày tỏ lòng mình, bắt anh im lặng đến khi em nói xong và không được lên tiếng phản bác từ chối cũng như là đồng ý, rồi em sẽ chốt một câu: ngày mai mình lại bình thường như những ngày trước anh nhé coi như em chưa nói gì anh à. Thế đấy kịch bản tỏ tình đầu tiên em nghĩ ra là như thế đấy, em cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng em có thể nói nguyên nhân thế này: là do em sợ anh không chấp nhận em và em cũng sợ mất đi tình bạn thân vốn có nên em mới làm như vậy. Và chỉ có làm như vậy em mới không bị bí mật chết người này đè bẹp dai dẳng vì sợ mất anh, anh à.
Là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa... (Ảnh minh họa)
Và còn nhiều cách nữa mà em muốn anh hiểu tình cảm của em lắm, anh lại nghe em nói tiếp nhé. Anh còn nhớ ngày anh chuẩn bị về quê ăn tết sau những tháng ngày học hành xa quê không. Em đã chuẩn bị hết tất cả dũng khí đưa anh ra bến xe và có lẽ chắc là em sẽ ôm anh thật chặt để nói thì thầm vào tai anh bí mật to lớn đó, em hồi hộp khi ra quyết định này lắm, vì nghĩ rằng thổ lộ với anh như thế để anh có cả một thời gian nghỉ tết mà suy nghĩ về những gì em nói. Nhưng rồi tất cả những ý nghĩ thổ lộ với anh về tình cảm của em dành cho anh đều không được em thực hiện nổi, em vẫn không thể làm nổi, cá tính mạnh mẽ vốn có của em dường như cứ vào đến phút chót lại tan ra như bọt sóng vậy. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là em lại muốn tủi thân khóc một mình rồi.
Và rồi bên cạnh những phút giây em nghĩ tới việc cho anh biết tình cảm mà bấy lâu nay em giấu trong lòng, thì cũng có những phút giây em tự chất vấn lòng mình rằng, chẳng phải như hiện tại không tốt sao? Hằng ngày vẫn gặp anh nói chuyện cười đùa vui vẻ, tối đến được anh đưa về, và cùng nhau online nói chuyện trên mạng tiếp, nhiều lúc người ta nhìn vào còn tưởng mình là một cặp nữa đấy, đúng là hiện tại như vậy tốt lắm anh nhỉ? Anh thì vô tư biết mấy còn em thì lại đa sầu đa cảm biết bao nhiêu, tuy là bạn thân mà em không thể nào nắm bắt rõ được tình cảm anh dành cho em rốt cuộc là gì nữa, nhưng em biết nó thiên về tình bạn thân hơn và em cảm thấy hơi có chút gì đó buồn và hụt hẫng.
Anh biết không, sự vô tư của anh có một điểm làm em "ghét lắm", những lúc đi học cùng nhau 1 bước chân anh dài biết mấy có lẽ nó phải bằng 2 bước của em thành thử ra anh luôn là người đi trước và em luôn lững thững theo sau. Anh không bao giờ quay lại để chờ em hay kêu em đi nhanh cả, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng em luôn đi sát sau anh nên không cần phải chờ hãy gọi làm gì cho mất công. Anh chỉ biết nghĩ vậy, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng con bé như em lại nghĩ khác. Giá như anh bước ngắn lại nửa bước của anh để cho nó bằng một bước của em thì em đã có thể đi song song cạnh anh rồi.
Khi về quê anh có hứa sẽ mua 1 con thú bông nho nhỏ để làm quà tặng vậy mà anh cũng không làm nổi, em chỉ cần một món quá dù là bé nhưng là của riêng anh tặng để em có thể nâng niu trân trọng ngắm nghía mỗi khi nhớ anh, vậy mà anh đâu có biết. Chờ đợi đến sinh nhật để anh tặng quà riêng anh lại cùng mấy đứa bạn thân hùn tiền mua 1 món quà lớn mà anh chẳng hề hay biết là mua gì chỉ biết hùn tiền vậy thôi. Em biết được điều này thì đã bật khóc đó anh, và đâu ai hiểu được, tình cảm em dành cho anh em giấu kĩ vô cùng đến bạn thân là con gái cũng không nhận ra thì sao anh vô tư như thế lại nhận ra được. Muốn trách anh quá vô tư mà cũng không trách được, nên lần này viết thư thẳng ra cho anh hiểu mà cũng đâu dám gửi cho anh chỉ biết giãi bày thế này thôi... Nhớ anh nhiều dù đang bên anh đó.
Theo VNE
Sự thèm khát của bà vợ một đại gia Tôi biết rằng mình không yêu anh ta, nhưng tim vẫn đập rộn lên, hơi thở rối loạn, cảm thấy sự cám dỗ được buông mình vào thứ tình cảm đó... Tôi là Mai (xin được giấu tên thật), 43 tuổi, có chồng làm chủ tịch HĐQT một công ty đang làm ăn thịnh vượng. Là một quý bà giàu có, nhưng tôi...