NSƯT Nguyễn Hải – Chủ quán Thiên Thai trong Quỳnh búp bê: Bị “dằn mặt” giữa đường… vì ghét
Gặp NSƯT Nguyễn Hải ngoài đời hẳn nhiều người sẽ bất ngờ. Anh là người đúng giờ, tỉ mỉ và cẩn trọng trong từng ngôn từ sử dụng. NSƯT Nguyễn Hải nói, trong cuộc trò chuyện với người viết, anh chia sẻ trên cương vị là một diễn viên, một người làm nghệ thuật chứ không phải là Đại tá công an…
Vì vậy, anh sẵn sàng chia sẻ mọi khúc mắc về nghề, hệ lụy của những vai ác trên màn ảnh và cả niềm tự hào khi được sống hết mình vì nghệ thuật.
Bị ghét, bị chửi vì nhân vật phản diện
Nhân vật Cấn của NSƯT Nguyễn Hải là một trong những vai phản diện vô cùng ấn tượng.
Anh có nghĩ gương mặt hơi nguy hiểm của mình chính là lý do được chọn vào vai ông Cấn?
Chị tế nhị nên nói “gương mặt tôi hơi nguy hiểm”, nhưng tôi bị chửi, bị ghét vì nhân vật phản diện nhiều lắm rồi. Trước đây, tôi có đôi lúc chạnh lòng nhưng đã quen với điều đó từ lâu. Với tôi, mình đóng vai phản diện thì bị ghét là điều bình thường. Điều đó cho thấy, tôi đã hoàn thành tốt vai diễn được giao và góp phần làm nên thành công cho bộ phim mình tham gia.
Tôi kể luôn chuyện vừa xảy ra trước lúc tôi đến đây gặp chị. Khi đứng ở cổng bệnh viện Thanh Nhàn, một chị đã nói với tôi “nhìn mặt ông, tôi chỉ muốn đấm cho phát”, tôi cười và đáp “chị là phụ nữ thì đánh được ai”, chị ấy tủm tỉm quay đi. Tôi không chạnh lòng khi bị nói như vậy, vì tôi hiểu, họ nói thế là để thỏa nỗi lòng, đó là sự phán xét đối với nhân vật.
Anh từng chia sẻ, trước khi đảm nhận một nhân vật, anh sẽ đi thực tế để tìm chất liệu cho vai diễn. Tôi đang tò mò không hiểu anh tìm chất liệu cho vai Cấn như thế nào?
Nói thật, nhân vật trong phim khó tìm thấy ngoài đời lắm, nhưng nó vẫn rất gần gũi với cuộc sống. Vì vậy, muốn thể hiện tốt được, người diễn viên phải tìm chất liệu từ cuộc sống. Chất liệu từ chính trải nghiệm của bản thân và quan sát những người xung quanh. Chất liệu trong cuộc sống thì đầy rẫy, nhưng phải bỏ thời gian để tìm hiểu và đương nhiên cũng có những hệ lụy từ quá trình tìm chất liệu ấy.
Để đóng được vai Cấn, tôi cũng phải lân la tìm đến những nơi có chất liệu để thu thập thông tin. Bên cạnh đó, tôi cũng tìm kiếm chất liệu cho vai diễn từ việc quan sát những người xung quanh. Không giấu gì chị, tôi cũng có cô em họ lâm vào cảnh buồn giống như Quỳnh búp bê, bị bán làm gái, nên cũng biết ít nhiều về ngón nghề của những người làm việc như ông Cấn.
Khi có được những chất liệu cần thiết rồi, tôi sẽ phân tích tính cách nhân vật thật kỹ. Trạng thái tâm lý nhân vật là điều tôi đặc biệt quan tâm khi nhận vai. Tôi luôn phân tích nhân vật trong từng tình huống cụ thể, ghi vào sổ và tìm đặc trưng cho từng nhân vật. Điều này giúp tôi thể hiện tốt các sắc diện tâm lý để nhân vật do mình thể hiện trở nên thật hơn.
Những thủ đoạn của bọn buôn người được NSƯT Nguyễn Hải thể hiện đầy chân thực trên màn ảnh qua lời kể của người em từng bị bán sang Trung Quốc.
Điều gì khiến anh lo lắng nhất khi đóng phim Quỳnh búp bê?
Nói thật, khi diễn với các bạn nữ, tôi sợ nhất cảnh đánh đập, chỉ sợ mình quá tay. Mặc dù các cô gái nói, “bố cứ vô tư đi” nhưng quả thật thương lắm. Các diễn viên tham gia bộ phim này đều ở độ tuổi bằng con gái tôi. Con mình bị thương chút thôi đã thấy xót lắm rồi, nên rất thương các bạn ấy.
Nếu vai Cấn ở thang điểm 10 thì anh đáng giá diễn xuất của mình được bao nhiêu điểm?
Tôi tự đánh giá diễn xuất của mình là 6,5 điểm.
Thế thôi sao? Khán giả ghét anh lắm, như anh vừa kể “có người muốn đấm vào mặt” vì ghét đấy thôi. Chẳng phải với một người đảm nhận vai phản diện, bị ghét, bị chửi đã là một thành công?
Quỳnh búp bê được quay theo kiểu vừa làm vừa sửa nên tư duy về nhân vật của tôi cũng chưa được đầy đủ. Tôi nhận thấy, ở một số phân cảnh, nếu giảm đi vài tông có thể sẽ hay hơn. Nhiều cảnh, nếu được làm lại sẽ tốt hơn, ví dụ như khi nhân vật Cảnh gí dao vào cổ ông Cấn. Nói thật, cảnh ấy phải quay lại mấy lần mới được. Ở cảnh đó, tôi ngã từ trên giường xuống và đầu đập xuống đất kêu cái kịch, đáng lý ra nên thu được âm thanh đó, nó sẽ thật hơn rất nhiều.
Video đang HOT
Bộ trang phục áo con hổ.
Khán giả phát hiện ra một tình tiết khá thú vị, trong bộ phim Chạy án anh mặc bộ đồ con hổ và ở Quỳnh búp bê anh cũng mặc một bộ tương tự. Hai bộ phim này cách nhau hơn 10 năm. Vậy, cho tôi hỏi, đó có phải là cùng một bộ trang phục?
Đó đúng là cùng một bộ. Tôi không quan tâm bộ đó được mặc bao nhiêu lần trên màn ảnh mà quan tâm đến việc nó có phù hợp với tính cách nhân vật, hoàn cảnh, bối cảnh hay không. Tôi cũng xin bật mí về bộ con hổ này một chút, đây là trang phục tôi tự thiết kế. Tôi thuê người vẽ họa tiết, tự đi chọn chất liệu vải. Thế nên, nó là bộ đồ duy nhất. Phục trang của tôi rất nhiều, từ ngày bắt đầu đóng phim đến giờ, phục trang ngốn của tôi tiền tỷ rồi.
Thèm đóng vai phản diện mặc áo công an
Các vai diễn của anh thường ác đến tận cùng, những người thân của anh có gặp khó vì điều này?
Trước đây, khi con còn nhỏ, việc tôi đảm nhận vai ác trên màn ảnh cũng ảnh hưởng đến con. Chúng xấu hổ với bạn bè, tránh gặp bố khi về nhà. Để khắc phục, tôi phải giải thích với các con, cho các con giao lưu với những người làm nghề, hướng các con yêu nghệ thuật. Theo thời gian, các con tôi cũng hiểu và nhận ra vấn đề. Bố tôi trước đây cũng vậy, ông từng phàn nàn, bao nhiêu vai không đóng toàn đóng vai xấu. Giờ thì khác rồi, nhiều nên thành quen.
Việc đóng vai phản diện đôi khi cũng ảnh hưởng đến tôi, ví dụ như hay quát to, đôi lúc gia trưởng. Các con tôi, nhiều lúc phải nhắc khéo bố. Tôi có đặc điểm, lâu thoát vai nên mới như vậy.
Anh nói khó thoát vai, thế đã bao giờ anh yêu bạn diễn chưa?
Ôi! Đời tôi chưa gặp phải tình huống như thế (cười). Tôi có thể yêu bạn diễn trong khoảnh khắc ấy thôi, ra khỏi phim trường là tôi quên hết. Tôi khó thoát vai là khó thoát khỏi tâm lý nhân vật chứ không liên quan đến cảm xúc cá nhân. Từ trước đến nay, tôi chỉ đóng vai phản diện và ở Việt Nam, vai phản diện chưa được xây dựng có chất lãng tử như phim của châu Âu, chất ngựa hoang của phim Mỹ hay lâm ly, bi đát như của Hàn Quốc. Hơn nữa, tôi là kiểu người khó yêu và khó được yêu.
Anh nói mình gia trưởng, vậy chắc làm vợ của anh không dễ?
Tôi là người không ra gì với cô ấy (cười lớn). Đàn ông có mấy người ra gì đâu (cười). Không ra gì là thế nào? Đầu tiên là vui đâu chầu đấy, bạn bè rủ rượu bia là đi luôn, bỏ cơm nhà. Hai nữa, nghĩ mình là chồng người ta mình có quyền to tiếng với vợ, quát vợ. Nhưng, tôi hay nói với vợ, anh hư nhưng không hỏng (cười).
NSƯT Nguyễn Hải được biết đến với những vai diễn ác đến tận cùng trên màn ảnh.
Là Đại tá công an nhưng anh lại thể hiện những nhân vật ác đến tận cùng trước máy quay. Điều này có làm khó anh không, sao anh có thể diễn ác xuất thần đến vậy?
Thật ra, tôi không có thời gian để xem hết những bộ phim mình đóng, nhưng tôi có nghe thông tin phản hồi. Như tôi đã nói, chất liệu từ cuộc sống rất nhiều, điều quan trọng là mình biết nắm bắt, biết đào sâu khai thác và biết phát triển nó lên. Việc là công an, là diễn viên với tôi là thế mạnh, nó giúp mình nhìn cuộc sống ở nhiều góc độ, có được sự đa dạng trong việc nhận định, đánh giá, từ đó có thêm chất liệu để hoàn thành các vai diễn.
Tôi vốn dĩ là sinh viên trường mỏ. Tôi học mỏ từ năm 1975 – 1980, sau khi tốt nghiệp, tôi làm kỹ sư một thời gian nhưng rồi vì thích nghệ thuật nên chuyển sang trường Sân khấu Điện ảnh (1981- 1986). Năm 1991, tôi vào biên chế đoàn Kịch Công an Nhân dân. Năm 1993, tôi học văn bằng 2 ngành Luật. Năm 2010, tôi học Thạc sĩ tại trường Sân khấu Điện ảnh và bảo vệ luận văn Thạc sĩ năm 2012.
Anh có muốn đóng một vai phản diện liên quan đến ngành công an?
Hình tượng công an tôi đã thể hiện trên sân khấu rồi, nói thật tôi đang thèm một vai phản diện mặc áo công an. Trong tiểu thuyết Bão ngầm của Đào Trung Hiếu, tôi mê ông Phó phòng cảnh sát. Đó là một người đàn ông hai mặt. Nhân vật có tâm lý phức tạp, đa sắc, đa diện. Nếu có phim đó, tôi sẽ đăng ký đóng vai Phó phòng cảnh sát Tuất.
Đang là một Đại tá công an nhưng “thèm một vai phản diện mặc áo công an”?
Tôi hiểu ý của chị, nhưng tôi không đồng thuận với cách nghĩ của nhà báo. Tôi làm thế không phải là nói xấu nghề. Tôi không đủ tư cách để được coi là đại diện, rồi dẫn đến việc làm xấu hình ảnh về người công an.
Chúng ta cần nhìn nhận một cách thẳng thắn, cái xấu và cái tốt ở ngành nào cũng có. Tôi yêu nghề công an của mình và yêu bao nhiêu thì càng muốn vạch trần những cái xấu, cái nguy hiểm bấy nhiêu. Tôi coi đó giống như bài học cảnh tỉnh cho tôi, cho bạn tôi, cho đồng nghiệp, cho đồng đội của tôi,… Vì yêu nên tôi muốn khắc họa nó cho mọi người thấy. Đó là cách tôi thể hiện tình yêu với ngành nghề của mình.
Trong thời gian vừa qua, có một số người làm công an vi phạm pháp luật, họ đã làm xấu đi hình ảnh của người công an trong mắt nhân dân, nhưng đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ. Chúng ta không thể thiếu công an được. Chị thấy đấy nếu một ngày không có công an giao thông thì chúng ta chẳng đi đâu được hết vì tắc đường. Làm công an thời bình khổ lắm, chuyện gì cũng đến tay…
Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện này. Chúc anh gặt hái nhiều thành công!
Theo nguoiduatin.vn
NSƯT Nguyễn Hải và cái nhếch mép sở trường trong "Quỳnh búp bê"
Nhắc đến NSƯT Nguyễn Hải, khán giả lại nhớ đến đôi mắt nhỏ, điệu cười nhếch mép làm nên những vai phản diện để đời. Vắng bóng truyền hình 7 năm nhưng lần tái xuất của anh trong bộ phim " Quỳnh búp bê " vẫn là một Nguyễn Hải như cách đây 30 năm. Tuy nhiên, không vì thế mà các vai của anh cũ kỹ, rập khuôn...
NSƯT Nguyễn Hải trong vai ông trùm Cấn của "Quỳnh búp bê".
Phải ép cân khi vào vai Cấn
Trước khi trở lại với vai Cấn trong "Quỳnh búp bê", anh đã có 7 năm vắng bóng truyền hình. Tại sao vậy?
- Những năm qua vắng bóng trên truyền hình là do tôi vướng công tác quản lý ở Đoàn kịch CAND, thường xuyên đi lưu diễn ở các tỉnh trên địa bàn cả nước phục vụ các chiến sĩ và nhân dân. Hơn nữa tôi phụ trách hành chính, hậu cần, kiêm thêm công tác đối ngoại, dù đoàn kịch tạo điều kiện nhưng công việc không giao được cho ai. Làm phim truyền hình cần nhiều thời gian tập trung, đầu tư cho sáng tạo, xây dựng nhân vật, sống với nhân vật. Tôi chỉ tham gia một vai nhỏ trong phim nhựa "Mùi cỏ cháy" của anh Hữu Mười vì chỉ quay trong 3 ngày.
Vậy lý do gì kéo anh trở lại truyền hình?
- Tôi đến tuổi chờ nghỉ hưu rồi nên có thời gian hơn. May mắn được anh bạn giới thiệu kịch bản "Quỳnh búp bê", rồi được anh Mai Hồng Phong, Đỗ Thanh Hải cho thi tuyển. Nhiều người nghe vậy thắc mắc: Vì sao Nguyễn Hải còn phải casting vai diễn? Nhưng tôi nghĩ điều này là đương nhiên. Nếu là đạo diễn thì tôi cũng làm thế để đảm bảo chất lượng vai, nhất là tôi lại có 7 năm rời xa phim truyền hình.
Khi trở lại anh có gặp khó khăn gì không?
- Sau 7 năm, đứng trước ống kính tôi cũng bỡ ngỡ, bị lạc nhịp, lạc trục máy. Phim truyền hình bây giờ lại thu tiếng trực tiếp nên cũng là thử thách với tôi. Sân khấu nhịu một lời cho qua không thể nói lại được nhưng quay phim nhịu một lời phải quay lại, như vậy ít nhiều tôi cũng làm mất thời gian, ảnh hưởng đến ê-kíp. Tôi mất mấy ngày mới bắt nhịp được, đến khi quen rồi, thuần thục, "bợm" hơn rồi thì hết phần 1. Tôi nói đùa với đạo diễn là khi thạo việc thì hết việc.
Sau 7 năm trở lại với phim truyền hình và vẫn vào vai "tủ", anh cảm thấy thế nào?
- Tôi đã từng chia sẻ, nếu thang điểm 10, vai Cấn mới đạt 6,5 điểm vì có thể kịch bản cần thực tế hơn nữa thì các vấn đề liên quan mặt trái xã hội mới được bung ra hết tạo "đất" cho diễn viên.
Ngoài ra, dù đã nỗ lực ép cân, giảm được gần 3kg nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với tạo hình nhân vật. Đọc kịch bản, tôi đã tưởng tượng nhân vật phải gầy hơn chút nữa, phải xương xương, chơi bời, trông "nghiện" một chút thì hình ảnh sẽ đạt hơn.
Nhưng tôi cũng tạm chấp nhận, vì gầy thế thôi chứ gầy nữa là không đủ sức diễn. Có hôm tôi không ăn cơm, chỉ ăn 5 quả trứng luộc. Tôi thường xuyên trốn ăn cơm đoàn ra ngoài uống một cốc sinh tố rồi vào diễn. Còn sức diễn là may đấy!
Có vẻ anh khá đầu tư cho sự tái xuất này?
- Đúng vậy. Để nhập vai Cấn, tôi còn đến các nhà hàng karaoke tìm hiểu, đặc biệt lân la nói chuyện với bảo vệ. Có lần tôi giả vờ nhờ cậu bảo vệ chở ra bãi gửi ô tô. Trên đường đi hỏi chuyện làm quen. Vậy là cậu ta kể hết chuyện mặt trái của karaoke: Nhiều khi chở gái đến cho khách bị chê xấu là ăn chửi te tua; có những khách say rượu đưa tiền xong nó còn giật lại chửi... Còn có lần tôi giả say vào "nhầm" nhà vệ sinh nữ. Nhà vệ sinh là "động" của thuốc lắc, hít, chích. Chỉ liếc qua sàn nhà, thùng rác, mặt bàn rửa mặt là biết ngay.
Nhiều khi bị ảnh hưởng từ vai diễn đến đời thực
NSƯT Nguyễn Hải sở hữu một danh sách vai diễn đình đám toàn dạng "ác nhân". Ảnh: TL
Bảy năm vắng bóng, khán giả lại nghĩ anh đang chuẩn bị cho hình ảnh mới, nhưng lại vẫn là anh - phản diện. Anh không sợ bị "cũ" sao?
- Tư duy của diễn viên luôn sợ đóng khung hình ảnh vì sẽ bị cũ, bị mòn. Nhưng tôi đâu có cũ. Nếu ai tinh ý khi xem "Quỳnh búp bê" sẽ thấy tôi mặc lại chiếc áo con hổ mà tôi quay từ "Chạy án". Đây là chiếc áo trong kho tư liệu, tôi tự sản xuất, hình thức cái áo giống nhau nhưng nội tâm mỗi nhân vật khi mặc hoàn toàn khác nhau. Trong xã hội rất nhiều người mặc comple nhưng không phải ai mặc comple cũng tốt, có tội phạm mặc comple. Như vậy bộ quần áo không có tội, nó chỉ là chất liệu góp phần tạo nên tính cách nhân vật. Trong "Chạy án" là thông điệp tôi yêu con hổ, tôi biến nó thành người bạn. Còn ở "Quỳnh búp bê", tôi muốn nói một con ác thú nằm trong nhà mình, nó đang chăn dắt, vồ những con mồi non bị bán vào đây, huấn luyện ngón nghề và kiếm tiền cho nó. Tôi luôn tự đổi mới mình trên dạng vai cũ.
Anh làm thế nào để đa dạng không bị một màu khi cùng diễn một dạng vai?
- Thực ra, làm nghệ thuật là sự tái tạo trong sự sáng tạo. Mỗi vai phản diện có hệ tâm lý tội phạm riêng, nếu không phân biệt, tách bạch ra được thì diễn sẽ bị nhầm lẫn, lặp lại. Tất nhiên ở một khía cạnh nào đó không tránh khỏi hành vi giống nhau vì vẫn con người ấy, khuôn mặt ấy nhưng điều quan trọng nhất là nội tâm, tính chất tội phạm, hành vi đặc trưng, từ đó toát lên được tính cách nhân vật. Nắm được tâm lý từng nhân vật sẽ tìm được điểm đặc sắc riêng khi diễn.
Vậy có khi nào vì không muốn "ác" nữa mà anh từ chối vai diễn không?
- Tôi chỉ từ chối khi không có điều kiện tham gia hoặc động chạm đến nghề nghiệp. Tôi từng học luật sư và đến nay vẫn tư vấn pháp luật cho những người không có điều kiện, thương bệnh binh. Vậy nên khi nhận được lời mời vào vai luật sư Mạo trong phim truyền hình "Địch thủ kỳ phùng", dù kịch bản hay nhưng tôi vẫn từ chối.
Tôi là luật sư mà lại đóng vai luật sư "đểu", chạy án, tư cách nghề nghiệp không ra gì thì sau này nghỉ hưu tôi hành nghề sao được? (cười).
Diễn vai phản diện đạt đến mức bị khán giả phản ứng dữ dội ngoài đời thường thì chắc anh đã gặp không ít. Bản thân anh có bao giờ bị "nhập vai" quá khi ra đời sống không?
- Có chứ! Ảnh hưởng nghề nghiệp nên nhiều khi tôi đi sai đường, lẽ ra phải xin lỗi thì đâm ra cáu bẳn. Sau đó chợt bừng tỉnh, tôi cũng giật mình nghĩ: Chẳng lẽ đến tuổi này lại bị loạn thức, tư duy xáo trộn, không phân biệt được phim với đời? Nhưng có một cái hay khi đóng phản diện, đó là luôn luôn tạo cho mình sự tò mò xã hội. Thay vì nhìn bề nổi như mọi người, tôi luôn đi tìm, nhìn vào mặt trái xã hội để có chất liệu. Bệnh nghề nghiệp. Bệnh vai đấy!
30 năm "đóng đinh" phản diện, anh có nghĩ sẽ "hoàn lương" không?
- Tôi cũng tham vọng, mong muốn đổi chất vai nhưng chưa đạo diễn nào dám mời tôi đóng chính diện. Trong khi hàng loạt vai phản diện của tôi có thể mức độ thành công khác nhau nhưng điều quan trọng nhất là khán giả nhìn thấy mặt là ấn tượng: "Thằng" này lại đóng vai đểu hoặc chỉ đểu mà thôi!
Đồng nghiệp và nhiều đạo diễn đùa bảo tôi hay đi mỹ viện để vào vai chính diện. Nhưng tôi bảo: Không. Phá tướng sợ lắm. Nên bằng lòng, cha mẹ cho thế nào để nguyên thế.
Thực ra năm 2012 tôi quay về sân khấu diễn chính diện, vai Đại tá tình báo và được HCV toàn quốc. Không phải tôi không diễn được mà do bị ảnh hưởng phản diện nên để nhập vai rất vất vả, mất thời gian. Năm đó, ngoài đạo diễn vất vả, tôi cũng phải tự quay lại đem về nhà xem rồi điều chỉnh từng giây cho từng hành vi, tập diễn suốt đêm để vào thi mới an tâm được. Đấy là sân khấu, còn truyền hình thời gian là vàng, làm sao dừng lại để chờ đợi ai?!
Sự nổi tiếng của thế hệ diễn viên gạo cội như anh thường chỉ nhận về sự ghi nhận bằng tinh thần chứ không phải là những lời mời tham gia sự kiện, quảng cáo như những diễn viên trẻ. Anh có chạnh lòng không?
- Tôi mừng cho các bạn trẻ, bởi phim truyền hình thu nhập bao nhiêu đâu, may ra đủ tiền trang phục, rồi còn tiền phụ kiện, xăng xe, đi lại... Vì thế, nhận được lời mời quảng cáo cũng là ghi nhận công sức diễn viên, giúp họ có thêm thu nhập ổn định để cống hiến cho nghệ thuật.
Tôi cũng nhận được nhiều lời mời nhưng già rồi, thân quen hoặc uy tín, đáng trân trọng, không động chạm ngành nghề tôi mới nhận lời. Mỗi thời mỗi khác!
Cảm ơn chia sẻ của anh!
Theo Giadinh.net
NSƯT Nguyễn Hải: "Tôi trầm luân, vất vả, bươn chải... từ bé" Mặc dù trên phim ảnh, NSƯT Nguyễn Hải luôn gây ấn tượng với những vai "ông chủ", "trùm xã hội đen" hoặc "tội phạm"... nhưng nam nghệ sĩ lại thú nhận anh trầm luân, vất vả, bươn chải... từ tấm bé. Vai Cấn - động chủ Thiên Thai trong bộ phim "Quỳnh búp bê" là một vai phản diện đang gây nhiều ấn...