Nộp đơn ly hôn mà tôi vẫn còn lưỡng lự
Anh ta là người vô trách nhiệm, thiếu văn hóa nhưng tôi vẫn muốn cho anh cơ hội để con có đủ cha mẹ.
ảnh minh họa
Tôi là một nhân viên kế toán còn chồng tôi làm trong viện kiểm sát của bộ quốc phòng. Khi kết hôn với anh ấy, tôi và anh ấy chỉ có thời gian quen và tìm hiểu nhau chưa đầy bốn tháng. Tôi tin rằng một sĩ quan quân đội, bố mẹ đều là công chức, đảng viên thì không thể nào sinh ra một người con quái gở được. Nhưng tất cả không như tôi nghĩ. Ngay sau khi cưới, anh ấy thay đổi hoàn toàn, luôn tỏ ra là một người gia trưởng, cục cằn, thô lỗ.
Anh nợ nần rất nhiều, trước khi lấy tôi về, bố mẹ anh ấy đã phải trả nợ bớt cho anh ấy một phần. Nhà anh ấy cũng khá giả lắm, lấy nhau về, anh ấy hỏi tiền mừng cưới nhưng tôi mới ra trường đi làm, bạn bè toàn ở xa nên cũng không có nhiều. Vì thế, anh ấy sử dụng tiền mừng của anh ấy riêng mà không chung với tôi nữa. Trong kinh tế cũng vậy, anh ấy không bao giờ cho tôi biết là anh ấy làm được bao nhiêu tiền và cũng chẳng đưa tiền cho tôi.
Mẹ chồng tôi, ngay sau ngày cưới đã gọi cho dì của chồng tôi chê bai gia đình tôi nghèo khó. Mà thực ra, gia đình tôi cũng ở mức trung bình. Bố tôi là công nhân về mất sức, mẹ dạy học nhưng cũng nuôi bốn chị em tôi học hết đại học. Tôi rất tủi thân nhưng cũng nhịn nhục vì mới đi lấy chồng, tôi sợ mâu thuẫn và có chuyện xảy ra. Nhưng có lẽ tôi đã sai lầm vì tôi càng nhẫn nhịn thì gia đình chồng tôi và chồng tôi càng lấn tới, coi tôi như kẻ ăn người ở trong nhà. Trước khi sinh con, vợ chồng tôi phát sinh một số mầu thuẫn như: Chồng không cho vợ biết thu nhập hàng tháng, trong khi đó lại giấu vợ lấy vàng là quà cưới riêng của vợ đi sử dụng. Đến khi vợ không thấy và hỏi thì nói là đã đem bán nhưng cũng không chịu nói là bán để làm gì, vì sao mà bán. Tôi có hỏi thì anh ấy cục cằn, cáu gắt.
Video đang HOT
Khi tôi có thai, do bị dọa sảy thai nên tôi đã nghỉ làm ở nhà nhưng phải đảm trách toàn bộ việc nhà, phục vụ gia đình nhà chồng và cả em gái, em rể của chồng. Đến khi tôi có thai được 7 tháng, mẹ chồng tôi phải đi chăm con gái thứ hai sinh con ở Hà Nội. Gia đình nhà chồng muốn em gái thứ nhất của chồng tôi ở lại và để tôi chăm sóc em ấy, chồng em ấy và con em ấy để em ấy đi làm. Vì tôi thấy sức khỏe không đảm bảo và bụng đã to nên muốn từ chối nhưng chồng tôi đã nghe gia đình tỏ ra khó chịu với tôi. Gia đình anh ấy đi nói tôi thế này thế khác. Anh ấy không quan tâm đến đứa con và sức khỏe của tôi.
Không lâu sau, khi tôi có thai được gần 8 tháng thì bị dọa đẻ non, mẹ chồng tôi cũng không về chăm sóc mà gửi tôi cho nhà bà dì làm việc ở bệnh viện. Sống trong nhà dì, mọi người đi làm cả ngày, tôi chỉ ngồi một mình một chỗ, không được đi đâu mà ở đây đang xây dựng đường nên rất bụi và ồn ã. Tôi cảm thấy rất buồn và mệt mỏi. Tôi sợ môi trường ngột ngạt sẽ ảnh hưởng không tốt tới con tôi. Khi dì bảo đã ổn định có thể về nhưng do mẹ chồng tôi không muốn chăm sóc tôi nên vẫn bắt tôi ở lại nhà dì. Nhận thấy nhà dì rất chật, chú dì cũng không muốn người lạ ở lâu, tôi xin phép về nhà nhưng gia đình chồng tôi và chồng tôi không đồng ý vì anh ấy rất nghe lời bố mẹ, anh chị em trong nhà.
Sau khi tôi sinh con ra, chồng tôi không yêu quý đứa bé, không quan tâm chăm sóc hai mẹ con tôi. Con tôi sinh ra cũng hay quấy khóc nhưng kể từ những ngày đầu sinh cháu, chỉ có mình tôi chăm sóc. Những ngày đầu, có hôm nhờ được chồng ngủ cùng để thỉnh thoảng bế con giúp thì anh ấy tỏ ra rất khó chịu, vùng vằng và cáu gắt. Khi con khóc, anh ấy quát mắng và văng tục, chửi đứa bé, dù nó chỉ mới được có hơn 10 ngày tuổi. Không những không đưa tiền nuôi con mà số tiền họ hàng đến thăm cho con tiền mua sữa, anh ấy cũng lấy đi dùng. Nếu tôi có nói thì anh ấy quát rằng đó cũng là tiền của anh ấy vì ngày trước anh ấy cho con cái họ. Rồi anh ấy đánh lô đề, mỗi tin nhắn là anh ấy đánh cả hai chục số lô.
Trong thời gian tôi ở kiêng sau sinh, anh ấy luôn kiếm cớ này khác để chửi mắng tôi, từ chuyện tôi kiêng không gội đầu nên chiếc lược bẩn đến chuyện bạn bè gọi điện hỏi thăm, anh ấy cũng nói và bắt phải thế này thế khác. Tôi nói chẳng lẽ bạn bè hỏi thăm lại không trả lời thì anh ấy làm um lên, bảo tôi là đồ mất dạy. Tôi khóc thì anh ấy bảo giống trâu chó như mày mà biết khóc sao? Rồi chỉ đũa vào mặt tôi, đuổi tôi khỏi mâm cơm, không cho ăn nữa.
Mỗi lần có chuyện gì ở nhà, mẹ chồng tôi lại gọi điện nói với anh làm mọi thứ rối cả lên, khiến anh cứ về đến nhà là chửi mắng tôi. Trong mỗi lần vợ chồng mâu thuẫn, câu đầu tiên là anh ấy xưng mày tao rồi chỉ tay tận mặt, coi tôi như kẻ ăn người ở. Rồi anh văng tục, chửi tục, xúc phạm bố mẹ đẻ của tôi. Từ khi sinh con ra cho đến khi con được gần 4 tháng tuổi, anh ấy liên tục xúc phạm và chửi đuổi tôi vô cớ rất nhiều lần. Tôi đã nói chuyện với chồng và gia đình chồng mong anh ấy sửa đổi nhưng anh ấy đã không khác được. Do không chịu nổi cách sống thiếu văn hóa, vô trách nhiệm của chồng, tôi đã quyết định ly thân cho đến nay.
Thời gian sống ly thân, tôi một mình nuôi dưỡng và chăm sóc con, chồng tôi không bỏ bất kỳ một khoản chi phí nào. Tôi có yêu cầu cấp dưỡng nuôi con thì anh ấy từ chối. Khi mới ly thân, lúc nào cháu ốm, tôi thương cháu, nhắn tin bảo đến thăm thì anh ấy mới đến, còn không thì anh ấy cũng không gọi điện hay hỏi thăm gì đến cháu. Mấy tháng gần đây, anh ấy đến thăm con hai lần nhưng cũng chỉ ngồi với con nhiều lắm là hai tiếng đồng hồ. Anh ấy cũng không bao giờ mảy may hỏi han gì về tôi. Không những vậy, khi đến nhà tôi thăm con, anh ấy đòi bắt con. Tôi không chịu thì anh ấy đánh tôi và chửi cả gia đình tôi.
Thấy chồng tôi không hề thay đổi và không muốn hàn gắn gia đình nên tôi đã quyết định gửi đơn ly hôn ra tòa. Khi tôi ly thân, gia đình anh ấy và anh ấy nói với bố mẹ tôi đưa tôi về xin lỗi gia đình nhà chồng, còn nếu không thì giải quyết sớm. Nhưng anh ấy bắt tôi phải viết đơn chứ anh ta không viết. Vì thương con, tôi muốn có thời gian để hai vợ chồng suy nghĩ lại, nhưng anh ấy lại không như vậy.
Khi tôi viết đơn và yêu cầu đưa giấy tờ để nộp ra tòa, anh ấy không chịu đưa. Tôi phải nhờ bạn bè của anh ấy can thiệp thì anh mới chịu cung cấp. Ban đầu, anh ấy thuận tình ly hôn, sau rồi lại không đồng ý và bảo tôi là: “Mày đi mà nộp đơn đơn phương”, mặc dù chính anh ấy đã in sẵn mẫu đơn cho tôi viết. Tôi chẳng thể hiểu nổi anh ấy có ý gì nữa. Ở với nhau thì làm khổ tôi, giờ chia tay thì cũng gây khó dễ. Thực lòng tôi muốn anh ấy thay đổi để gia đình đoàn tụ cho con tôi có bố, có mẹ. Nhưng anh ấy vẫn mãi cứ như vậy. Tôi nộp đơn rồi nhưng lại muốn rút đơn và cho anh ấy thêm thời gian. Các bạn cho tôi lời khuyên với.
Theo VNE
Tuổi tứ tuần vẫn còn lưỡng lự khi yêu Việt kiều
Tôi đang quen một anh Việt kiều. Chúng tôi được giới thiệu gặp mặt cách đây 5 tháng nhân dịp anh về nước thăm gia đình. Sau đó, hai đứa thường xuyên liên lạc qua thư từ, tin nhắn, điện thoại.
Ảnh minh họa
Chúng tôi đều đã trên 40 tuổi. Sau thời gian quen biết, đôi bên ít nhiều cũng có tình cảm với nhau, nhưng tính cách của anh ấy thì ít khi biểu lộ tình cảm.
Một lần tôi hỏi anh: "Em muốn biết những cảm nghĩ của anh như thế nào sau gần 5 tháng quen biết?". Anh trả lời: "Cũng khó giải thích được vì tụi mình không trực tiếp ở cạnh nhau như những cặp đôi khác. Nhiều khi anh thấy mình thương nhau nhưng lại thấy thiếu chút gì đó rất khó diễn tả". Anh bảo rằng thương tôi nhưng mức độ tình cảm thế nào thì không biết chắc, "vì tình yêu là sự hòa hợp tâm hồn và thể xác, trong khi chúng ta đến với nhau bằng tâm hồn thôi".
Sự gần gũi thể xác ở đây nghĩa là chưa một lần nắm tay hay trao nhau nụ hôn. Anh nói cần thêm thời gian gặp nhau nhưng khuyên tôi đừng lo lắng quá vì "lúc nào anh cũng nghĩ đến em".
Thật sự tôi cũng không hiểu được tình cảm anh dành cho tôi đang ở mức độ nào? Tôi phải làm gì bây giờ? - (Hoàng Lan).
Theo VNE
Yêu một người, vẫn không thể quên người kia Bên Linh nhưng tôi luôn nghĩ về Nam, người mà tôi nghĩ đã yêu, tôi sợ sẽ làm tổn thương Linh như tôi đã làm với Nam cách đây 4 năm và làm ba mẹ buồn lòng. Tôi, sinh viên đại học năm thứ 4, là cô con gái duy nhất trong gia đình khá giả, ba mẹ làm trong cơ quan Nhà...