Nông nổi của tuổi 15
Tuổi trẻ bồng bột, thiếu chín chắn khiến tôi trở nên hoang dại truớc cuộc đời.
Qua một cuộc hôn nhân ở cái tuổi còn quá dại dột, thiếu hiểu biết, tôi mới thấy xót xa cho bản than mình (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu bước vào cấp III cũng là bước sang một trang mới của cuộc đời, dần rời xa vòng tay bố mẹ để làm theo những suy nghĩ từ con tim. Tuổi trẻ bồng bột, thiếu chín chắn, mối tình đầu với bao nhiêu kỉ niệm đẹp đã khiến tôi trở nên hoang dại truớc cuộc đời.
Tôi và anh học cùng trường trung học. Khi ấy, anh đang là học sinh lớp 11 còn tôi, cô nữ sinh lớp 10 bước vào một ngôi trường mới với đầy những bỡ ngỡ. Chúng tôi quen nhau trong một buổi dạ hội do trường tổ chức. Tôi rón rén trong bộ váy dạ hội duyên dáng ngồi thu lu một góc với cô bạn cùng lớp. Anh nhẹ nhàng đến bên mời tôi khiêu vũ một điệu nhạc, tình tứ, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để hai trái tim, hai tâm hồn lần đầu biết chạm vào nhau, biết rung động. Kể từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu hẹn hò nhau đi chơi sau mỗi buổi đi học về. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” càng ngày tôi càng cảm thấy yêu anh da diết và cuồng nhiệt hơn. Hai chúng tôi ngồi trong giờ học mà vẫn lén lút nhắn tin thầm thương trộm nhớ cho nhau. Những giờ ra chơi ngắn ngủi, vội vàng, hai đứa cũng phải ra gặp mặt để chỉ cần nhìn nhau thôi cũng đủ làm ấm lòng mỗi đứa. Mặc cho những người bạn thân khuyên nhủ, tôi cũng không thể dừng trái tim của mình lại được, bỏ bê việc học một chút để được anh yêu nhiều hơn.
Cho đến khi anh là học sinh cuối cấp, còn tôi lên lớp 11, hai chúng tôi vẫn vô cùng gắn bó và dành cho nhau hầu hết khoảng thời gian rảnh rỗi. Khi công việc học tập của tôi sa sút vì dính líu vào chuyện tình cảm, cộng thêm sự đồn thổi về mối tình của hai đứa tôi, bố mẹ tôi mới bắt đầu dừng công việc suy xét mọi vấn đề. Bố mẹ tôi tịch thu điện thoại, ngăn cấm chúng tôi gặp nhau, thậm chí còn đưa đón tôi đi học. Đó là quãng thời gian cuộc đời tôi như thiếu đi ánh sáng mặt trời, con tim khô héo, cộng thêm căm ghét bố mẹ vì không để cho tôi được quyết định cuộc sống riêng của mình. Đến một ngày, cả hai không thể chịu được nỗi nhớ nhau, tôi trốn học và chúng tôi quyết định bỏ nhà đi để chống lại sự cấm cản từ phía gia đình. Anh tiết kiệm được một số tiền cùng tôi đi tìm một nhà trọ ở tạm. Trong những tháng ngày hai đứa gần gũi nhau, tôi đã mang bầu và chúng tôi quyết định quay trở về xin phép hai gia đình làm đám cưới.
Video đang HOT
Nhìn thấy con gái về, gia đình tôi mừng rỡ bởi cất công gần hai tháng trời đi tìm cũng không thấy tôi đâu. Cộng thêm, khi biết con gái mang thai, mẹ tôi đã suýt ngất vì giận hờn đứa con gái nhỏ ngốc nghếch và tự trách bản thân chỉ lao đầu vào kiếm tiền bỏ bê con cái. Nhìn mẹ đau lòng, tôi cũng buồn không kém, nhưng rồi hai gia đình cũng nhanh chóng làm đám cưới để tôi trở thành con dâu nhà anh đúng nghĩa. “Trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời” và chúng tôi thành vợ thành chồng ở cái tuổi vẫn còn đang phải ăn học, chưa biết suy nghĩ sâu sắc.
Hai tháng khi bỏ trốn cùng anh, tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống hôn nhân cũng sẽ dễ dàng khi hai đứa đã thề nguyện yêu nhau suốt đời. Thế nhưng tôi đã nhầm! Hôn nhân là địa ngục bởi tôi còn quá trẻ con, chưa hiểu hết lễ nghĩa, chưa biết cách cư xử sao cho đúng mực. Thêm vào đó, cả hai đều không có công ăn việc làm, sống dựa vào trợ cấp của hai gia đình khiến cuộc sống của chúng tôi vô cùng nặng nề. Từ ngày có vợ ở nhà, anh chẳng còn quan tâm nhiều đến tôi nữa, suốt ngày có mặt ở quán điện tử đến tối mịt mới về. Tôi thường xuyên cáu gắt, chúng tôi cãi nhau như cơm bữa, thỉnh thoảng tôi giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ.
Khi đứa con của tôi chào đời, sự lóng ngóng lần đầu làm mẹ đã khiến tôi vô cùng sợ hãi. Anh đã không hiểu cho cảm giác của tôi, không đỡ đần vợ đã thế anh suốt ngày đi chơi làm tôi nhiều lúc phát điên. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng khi đã dại dột lấy chồng ở cái tuổi vẫn còn đầy nông nổi và thiếu hiểu biết. Sau bao nhiêu tháng ngày suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng mạnh dạn viết đơn ly hôn, chấm dứt cuộc tình ngây dại của tuổi trẻ với một đứa con trai bé bỏng.
Tình yêu và hôn nhân đúng thật là khác xa nhau. Khi yêu, người ta nguyện sống, nguyện chết với nhau. Nhưng khi được ở gần nhau rồi, tình yêu trở nên có khoảng cách bởi những trách nhiệm và sự giàng buộc. Qua một cuộc hôn nhân ở cái tuổi còn quá dại dột, thiếu hiểu biết, tôi mới thấy xót xa cho bản than mình. Bao giờ tôi mới có thể yêu trở lại?
Theo VNE
Cứ gặp lại tình cũ, cô ấy lại lên giường
Gặp người tình cũ là cô ấy lại lên giường với anh ta, đó là sai lầm hay bản chất?
Tính tới nay tôi và cô ấy đã yêu nhau được gần 1 năm. Tuổi đời của chúng tôi không còn trẻ nên khi yêu tôi cũng xác định chuyện trăm năm. Nhưng giờ đây tôi đang rất hoang mang về bạn gái của mình. Tôi sợ rằng cưới cô ấy, sẽ có một ngày cô ấy cắm sừng lên đầu tôi.
Tôi biết mọi chuyện về quá khứ của bạn gái mình vì bản thân cô ấy không muốn giấu giếm tôi điều gì. Cô ấy đã tâm sự từng yêu 2 người trước khi gặp tôi. Người đầu tiên là mối tình cấp 3 trong sáng ngây thơ, còn người thứ hai yêu khi học đại học. Đó là mối tình sâu đậm nhất khiến cô ấy trao thân cho anh ta. Khi kể về chuyện đó, bạn gái tôi đã khóc vì cảm thấy có lỗi với tôi.
Bản thân tôi là người không quá nặng nề chuyện trinh tiết nên tôi không nghĩ quá nhiều về việc cô ấy không còn trong trắng khi đến với tôi. Nghe cô ấy nói người đàn ông kia bị bệnh tim nên sau đó anh ta đã chủ động chia tay vì không muốn làm khổ bạn gái. Bị gia đình ngăn cấm, cuối cùng bạn gái tôi đã đồng ý chia tay. Tuy thế, tình cảm của hai người dành cho nhau vẫn là sự tôn trọng chứ không hận thù, ghét bỏ.
Tôi đã nghĩ nó là một câu chuyện tình đẹp và khép lại nhẹ nhàng khi hai người họ dành cho nhau thái độ tốt. Nhưng tôi đâu có ngờ, họ vẫn không quên được nhau và tìm đến nhau. Trong những lần vô tình gặp lại, bạn gái tôi vẫn đi nhà nghỉ với anh ta, hai người quan hệ. Cô ấy đã phản bội lại lòng tin của tôi.
Gặp người tình cũ là cô ấy lại lên giường với anh ta, đó là sai lầm hay bản chất? (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên là do tôi phát hiện ra. Cô ấy đã khóc lóc cầu xin và thú tội rằng gặp lại người cũ, cảm thấy xót xa, thương anh ấy bệnh tật nên cô ấy đã không cầm lòng nổi mà đi quá giới hạn. Tôi rất buồn nhưng cũng bỏ qua vì khi yêu bạn gái, tôi đã xác định sẽ cưới cô ấy làm vợ. Tôi coi đó như một lần nông nổi của cô ấy vậy.
Nhưng rồi tới lần thứ hai, khi cô ấy về nhà và tự thú nhận rằng đã lại tiếp tục quan hệ với anh ta thì tôi bắt đầu cảm thấy chán nản thực sự. Cô ấy tự khai với tôi rằng tình cũ đến tìm và mong được gần gũi với cô ấy vì anh ta quá cô đơn. Căn bệnh tim đó khiến anh ta không còn muốn yêu ai nữa vì sợ người ta sẽ khổ khi lấy anh. Quá buồn, quá tủi thân, anh ta chỉ còn biết bấu víu vào tình cũ để xua đi những đau khổ. Anh ta nói không ai yêu và hiểu anh ta như bạn gái tôi nên anh ta càng không quên được.
Tôi có thể bỏ qua nếu đó chỉ là sai lầm nhất thời của cô ấy. Nhưng tôi sợ rằng đó là bản chất. Mà đã là bản chất thì làm sao thay đổi được. Cô ấy sẽ lại phản bội tôi vào một ngày nào đó khi anh ta tìm đến. (ảnh minh họa)
Vì mủi lòng nên bạn gái đã phản bội tôi. Sau đó cô ấy rất ân hận và đã thú nhận tất cả với tôi, cầu mong tôi tha thứ. Cô ấy cũng thề đây là lần cuối cùng cô ấy làm điều dại dột đó và cô ấy không muốn mất tôi. Nhưng giờ tôi không biết có nên tin cô ấy hay không nữa.
Tôi có thể bỏ qua nếu đó chỉ là sai lầm nhất thời của cô ấy. Nhưng tôi sợ rằng đó là bản chất. Mà đã là bản chất thì làm sao thay đổi được. Cô ấy sẽ lại phản bội tôi vào một ngày nào đó khi anh ta tìm đến. Liệu cả đời tôi có chấp nhận nổi một người vợ như vậy hay không. Giờ tôi băn khoăn quá, tôi có nên tha thứ và cưới cô ấy không hay là quyết định chấm dứt tất cả?
Theo VNE
Đàn ông nông nổi giếng khơi... Chị vẫn không thôi thổn thức trên vai anh, phần vì thương chồng, phần vì chị thấy mình thật may mắn khi có anh trong đời. Các cụ nói không sai:"Đàn ông nông nổi giếng khơi/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu". Trước tình yêu của anh, chị thấy mình còn bé nhỏ và nông nổi lắm... Quê anh chị đều...