Nói yêu tôi nhưng em lại ân cần chăm sóc người cũ
Nhận được tin Thuận bị người ta chém đến nỗi không có tiền đi viện, em vẫn là người chạy đi tìm Thuận.
Ảnh minh họa
Tôi biết em qua một lần đi chơi với nhóm. Khi đó tôi mới vừa chia tay nguời yêu còn em vẫn đang quen nguời tên Thuận và mối tình kéo dài đã được 4 năm. Thuận là chàng trai mồ côi cha mẹ (nhưng còn chị) nên luôn coi em là nguời thân duy nhất. Tuy nhiên thời gian em và Thuận quen nhau bị gia đình em ngăn cấm vì Thuận thuộc dạng ăn chơi đổ đốn, công việc nay đây mai đó và thậm chí vi phạm pháp luật…
Nhưng em vẫn chấp nhận mặc dù xung quanh em có rất nhiều nguời theo đuổi. Suốt thời gian 4 năm, em và Thuận đã rất nhiều lần chia tay, em từng quen nguời khác đến 6 tháng nhưng cuối cùng vẫn quay lại với Thuận.
Còn tôi, sau khi chia tay nguời yêu, tôi đau khổ đến cùng cực vì mối tình của tôi cũng kéo dài đến 4 năm. Tôi gặp em và xin số điện thoại của emvì tôi thấy em rất vui vẻ, hòa đồng nên muốn làm bạn. Sau một thời gian thì em có tình cảm với tôi và tôi cũng thấy vui mỗi khi nghĩ đến em nhưng tôi biết em còn quen Thuận.
Nhưng so với Thuận thì rõ ràng tôi tốt hơn rầt nhiều vì công việc Ngân hàng của tôi là ổn định, tôi tự lập, tự làm ra tiền khi còn rất nhỏ và quan trọng là tôi không ăn chơi đổ đốn… Em quyết định rời bỏ Thuận và đến với tôi. Suốt thời gian đó, Thuận luôn theo dõi thậm chí đe dọa em, nếu biết đuợc em quen ai, Thuận sẽ “xử” nguời đó.
Video đang HOT
Mối quan hệ của tôi và em đôi lúc cũng có giận hờn cãi vã nhưng tôi biết và nhận ra em rất thuơng tôi. Suốt thời gian đó, tôi thay đổi lối sống, thay đổi cách suy nghĩ của em, mang lại cho em cuộc sống tích
cực hơn truớc kia mặc dù em có phần phụ thuộc tôi về kinh tế. Nhưng em không còn ham chơi và biết suy nghĩ cho gia đình nhiều hơn. Bạn bè em cũng mừng lây cho em vì đã gặp được tôi. Và tôi nghĩ em sẽ trân trọng tình cảm mà tôi đã dành cho em.
Nhưng, Thuận luôn là rào cản khiến tôi và em phải suy nghĩ. Sau khi em rời bỏ, Thuận càng sống buông thả, phó mặc cho cuộc đời. Có lần, Thuận bỏ nhà đi và em là nguời đi tìm Thuận. Khi đó em xin tôi cho em
thời gian, em không thể bỏ mặc Thuận vì em luôn mang trong mình cái suy nghĩ do em rời bỏ mà Thuận như vậy. Tôi đồng ý cho em giúp Thuận lần đó.
Đến nay, em lại nhận được tin Thuận bị người ta chém (vì chuyện tiền bạc) đến nỗi không có tiền đi vào bệnh viện khâu vết thương, em vẫn là người chạy đi tìm Thuận. Khi về nhà em nhắn tin cho tôi nói là nhìn Thuận tàn tạ không ra con người, em không thể bỏ mặc và lại xin tôi thời gian. Em mong tôi hiểu và bên cạnh em lúc này. Nhưng với tôi, tôi không thể chấp nhận được vì tôi biết chuyện này sẽ còn kéo dài với lối sống và con nguời thiếu suy nghĩ như Thuận.
Tôi giải thích cho em rất nhiều nhưng dường như không có tác dụng. Tôi quyết định chia tay và im lặng em nhưng thật tâm chỉ muốn em hiểu cho cảm giác của tôi, để em nhận ra điều gì là tốt cho em. Nhưng thời gian tôi im lặng, em bất chấp tất cả không nghe lời khuyên của bất cứ một ai và thậm chí em từ bỏ gia đình để qua nhà Thuận sống và giúp đỡ anh ta.
Tôi không biết có phải do tôi không hiểu em, không bên em, đòi chia tay với em nên em mới như vậy? Nếu thời gian đó tôi vẫn nói chuyện, không im lặng thì liệu em có bất chấp mọi thứ để quay lại với Thuận không? Và tình cảm của em dành cho tôi là gì và cho Thuận là gì?
Theo VNE
Dâu phố về quê ăn Tết và chuyện trên "giường chiếu"
Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xấu hổ vì phi vụ gãy chân giường bất đắc dĩ đó. Nhưng nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hãi khi về quê chồng mỗi dịp Tết nữa.
Cưới nhau xong chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật rồi về nhà riêng dưới thành phố ở. Tết này cũng là dịp đầu tiên tôi về nhà chồng dài ngày. Mọi khi về quê thăm bố mẹ chồng rồi đi luôn trong ngày vợ chồng tôi cũng chưa ngủ lại đêm nào cả. Về lần này bố chồng tôi hăm hở khoe đã dọn cái nhà ngang để vợ chồng tôi ngủ mấy ngày Tết. Thấy bố chồng nói thế tôi nghĩ bụng chắc mọi thứ cũng đâu vào đấy rồi và cũng yên tâm phần nào.
Tôi không phải cành cao đài các gì nhưng đúng là ở quê với thành phố hoàn cảnh và cách sống khác nhau nhiều quá, tôi phát hoảng vì cái giường mà vợ chồng tôi phải ngủ mấy hôm Tết, giường gì mà nhìn vừa cũ, vừa ọp ẹp. Mới chỉ mình tôi ngồi lên thôi mà đã nghe thấy tiếng cót két rồi, huống hồ là hai vợ chồng. Đã thế giường lại không có đệm thì làm sao mà ngủ được. Nghĩ thế tôi chau mày lại, có lẽ chồng tôi biết ý nên nắm chặt tay tôi ra hiệu thông cảm.
Tôi nghĩ bụng: thôi thì nhập gia tùy tục, người ta sống được thì mình cũng cố gắng vậy, đây lại là cái Tết đầu tiên về nhà chồng, tôi không muốn bố mẹ chồng có ấn tượng không tốt về mình. Nhưng nghĩ thế thôi nhưng tôi vẫn ấm ức lắm. Lúc ấy tôi nhớ nhà mình dưới thành phố vô cùng, tôi chỉ ước được đặt lưng xuống đệm ấm ngủ một giấc thật ngon lành. Ở quê cái gì cũng cũ, cái gì cũng thiếu, tôi khó khăn lắm mới không khóc.
Tối đến sau khi được chồng dỗ dành, tôi cũng bớt tủi thân phần nào. Vợ chồng mới cưới nên chồng tôi đêm nào cũng muốn "yêu" vợ, lúc ấy tôi cũng không còn tỉnh táo để nhận ra cái giường không có đệm, cũ kỹ nữa, chúng tôi trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cảm giác rạo rực của hai đứa làm chúng tôi quên hết mọi thứ xung quanh, đang lúc cao trào thì bỗng" rắc, rắc" sau đó là tiếng "rầm" chúng tôi bàng hoàng nhận ra là một chân giường đã bị gãy.
Nhưng nhờ có vụ gãy giường ấy mà tôi quý mẹ chồng hơn và cũng không còn sợ hãi khi về quê chồng mỗi dịp Tết nữa (ảnh minh họa)
Tiếng động quá to làm bố mẹ chồng tôi ở nhà trên cũng nghe thấy, ông bà chạy xuống chỗ chúng tôi gõ cửa, chúng tôi luống cuống vơ vội đám quần áo và mặc vào. Tôi chạy ra mở cửa, mẹ chồng tôi bật điện lên và hỏi xem có chuyện gì với chúng tôi không. Chưa hết bàng hoàng vì bị gãy giường lúc đang sung thì, tôi giật mình nhìn xuống thì thấy tôi đang mặc quần của chồng và chồng tôi thì tất nhiên là đang mặc quần của tôi.
Mẹ chồng tôi nhìn khung cảnh có lẽ bà đã hiểu chuyện rồi cười khúc khích dắt tay bố chồng tôi đi lên nhà không quên dặn chồng tôi mang mấy hòn gạch ở bờ sân vào kê lại ngủ tiếp rồi mai sửa sau.
Tôi đóng cửa vào, hai vợ chồng tôi nhìn nhau mà vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, lúc ấy tôi nghĩ bụng không biết sáng hôm sau nhìn bố mẹ chồng thế nào đây, xấu hổ không để đâu cho hết.
May mà mẹ chồng tôi cũng là người tâm lý, sáng hôm sau bà coi như không có chuyện gì xảy ra nên tôi cũng đỡ thấy xấu hổ hơn. Còn chồng tôi sáng hôm sau thì hì hụi đi đóng lại chân giường. Anh nói vui với tôi: "Anh chắc chắn đóng lại cả bốn chân rồi vợ yêu ạ" rồi cười hóm hỉnh.
Tôi cảm thấy thêm yêu mến và trân trọng những con người thôn quê chân chất, giản gị và đầy đáng yêu. Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm dâu "nhà quê".
Theo VNE
Ê mặt vì cách người yêu lì xì bố mẹ Thật sự tôi khá bất ngờ và sốc, không nghĩ người mình định lấy làm chồng lại ki bo với bố mẹ như vậy. 30 tuổi tôi mới rục rịch đưa bạn trai về ra mắt gia đình, lại đúng dịp Tết nên cả nhà tôi háo hức lắm. Bố mẹ mừng như bắt được vàng, vì sau bao năm giục giã, dọa...