Nói yêu tôi nhưng em ân cần chăm sóc tình cũ
Nhận được tin Thuận bị người ta chém đến nỗi không có tiền đi viện, em vẫn là người chạy đi tìm Thuận.
Ảnh minh họa
Tôi biết em qua một lần đi chơi với nhóm. Khi đó tôi mới vừa chia tay nguời yêu còn em vẫn đang quen nguời tên Thuận và mối tình kéo dài đã được 4 năm. Thuận là chàng trai mồ côi cha mẹ (nhưng còn chị) nên luôn coi em là nguời thân duy nhất. Tuy nhiên thời gian em và Thuận quen nhau bị gia đình em ngăn cấm vì Thuận thuộc dạng ăn chơi đổ đốn, công việc nay đây mai đó và thậm chí vi phạm pháp luật…
Nhưng em vẫn chấp nhận mặc dù xung quanh em có rất nhiều nguời theo đuổi. Suốt thời gian 4 năm, em và Thuận đã rất nhiều lần chia tay, em từng quen nguời khác đến 6 tháng nhưng cuối cùng vẫn quay lại với Thuận.
Còn tôi, sau khi chia tay nguời yêu, tôi đau khổ đến cùng cực vì mối tình của tôi cũng kéo dài đến 4 năm. Tôi gặp em và xin số điện thoại của emvì tôi thấy em rất vui vẻ, hòa đồng nên muốn làm bạn. Sau một thời gian thì em có tình cảm với tôi và tôi cũng thấy vui mỗi khi nghĩ đến em nhưng tôi biết em còn quen Thuận.
Nhưng so với Thuận thì rõ ràng tôi tốt hơn rầt nhiều vì công việc Ngân hàng của tôi là ổn định, tôi tự lập, tự làm ra tiền khi còn rất nhỏ và quan trọng là tôi không ăn chơi đổ đốn… Em quyết định rời bỏ Thuận và đến với tôi. Suốt thời gian đó, Thuận luôn theo dõi thậm chí đe dọa em, nếu biết đuợc em quen ai, Thuận sẽ “xử” nguời đó.
Video đang HOT
Mối quan hệ của tôi và em đôi lúc cũng có giận hờn cãi vã nhưng tôi biết và nhận ra em rất thuơng tôi. Suốt thời gian đó, tôi thay đổi lối sống, thay đổi cách suy nghĩ của em, mang lại cho em cuộc sống tích
cực hơn truớc kia mặc dù em có phần phụ thuộc tôi về kinh tế. Nhưng em không còn ham chơi và biết suy nghĩ cho gia đình nhiều hơn. Bạn bè em cũng mừng lây cho em vì đã gặp được tôi. Và tôi nghĩ em sẽ trân trọng tình cảm mà tôi đã dành cho em.
Nhưng, Thuận luôn là rào cản khiến tôi và em phải suy nghĩ. Sau khi em rời bỏ, Thuận càng sống buông thả, phó mặc cho cuộc đời. Có lần, Thuận bỏ nhà đi và em là nguời đi tìm Thuận. Khi đó em xin tôi cho em
thời gian, em không thể bỏ mặc Thuận vì em luôn mang trong mình cái suy nghĩ do em rời bỏ mà Thuận như vậy. Tôi đồng ý cho em giúp Thuận lần đó.
Đến nay, em lại nhận được tin Thuận bị người ta chém (vì chuyện tiền bạc) đến nỗi không có tiền đi vào bệnh viện khâu vết thương, em vẫn là người chạy đi tìm Thuận. Khi về nhà em nhắn tin cho tôi nói là nhìn Thuận tàn tạ không ra con người, em không thể bỏ mặc và lại xin tôi thời gian. Em mong tôi hiểu và bên cạnh em lúc này. Nhưng với tôi, tôi không thể chấp nhận được vì tôi biết chuyện này sẽ còn kéo dài với lối sống và con nguời thiếu suy nghĩ như Thuận.
Tôi giải thích cho em rất nhiều nhưng dường như không có tác dụng. Tôi quyết định chia tay và im lặng em nhưng thật tâm chỉ muốn em hiểu cho cảm giác của tôi, để em nhận ra điều gì là tốt cho em. Nhưng thời gian tôi im lặng, em bất chấp tất cả không nghe lời khuyên của bất cứ một ai và thậm chí em từ bỏ gia đình để qua nhà Thuận sống và giúp đỡ anh ta.
Tôi không biết có phải do tôi không hiểu em, không bên em, đòi chia tay với em nên em mới như vậy? Nếu thời gian đó tôi vẫn nói chuyện, không im lặng thì liệu em có bất chấp mọi thứ để quay lại với Thuận không? Và tình cảm của em dành cho tôi là gì và cho Thuận là gì?
Theo VNE
Trăn trở vì tôi và người yêu không môn đăng hộ đối
Gia đình tôi có công ty riêng, thuộc hàng khá giả. Ba mẹ anh đi buôn bán khắp nơi, không ổn định một chỗ.
Tôi năm nay 22 tuổi, tự chủ về mặt tài chính từ năm 20, vẫn ở chung với ba mẹ và đang làm riêng sau 2 năm đi làm thuê. Anh hơn tôi 6 tuổi, công việc ổn định, lương anh không thuộc vào diện cao nhưng cũng đủ để chi trả các khoản sinh hoạt của mình và tiêu xài. Anh không phải dân Sài Gòn nên vẫn ở nhà trọ. Chúng tôi yêu nhau hơn một năm rưỡi.
Ảnh minh họa: MM
Vì anh cũng lớn tuổi nên tôi và anh có nghĩ đến việc tiến tới hôn nhân, vấn đề tôi gặp phải là chuyện muôn thuở của ông bà "Môn đăng hộ đối". Gia đình tôi có công ty riêng, thuộc hàng khá giả, dòng họ tôi có tiếng nên ba mẹ rất trọng sĩ diện, e dè người nói ra nói vào. Ba mẹ anh đi buôn bán khắp nơi, không ổn định một chỗ, vài ba tháng mới về nhà một lần, thu nhập cũng không cao nên không dư nhiều để xây nhà.
Tôi đã vài lần xuống nhà anh chơi. Ba mẹ anh rất quý tôi, tôi cũng quý hai bác. Ba mẹ anh là dân buôn bán nhưng rất hiền hòa, gia đình nề nếp. Mỗi khi về chơi, tôi đều cảm thấy rất thoải mái, không gượng ép, luôn có cảm giác như gia đình thứ hai với những bữa cơm tràn ngập tiếng cười nói. Anh là con một nên được hưởng trọn sự giáo dục từ ba mẹ, điều đó một phần khiến tôi cảm thấy mình may mắn khi gặp được anh.
Tôi quý ba mẹ anh vô cùng, thường liên lạc với mẹ anh nói những câu chuyện hằng ngày. Chưa bao giờ mẹ hay ba anh đặt áp lực cho tôi về chuyện cưới xin dù tôi biết anh là con một nên hai bác rất nôn nóng, với lại anh cũng lớn tuổi rồi. Tôi hiểu chuyện nên tự lấy đó làm áp lực cho mình. Đôi khi cảm thấy bế tắc tôi đành không nghĩ tới nữa, yêu nhau được ngày nào hay ngày đó. Nhưng vấn đề không nằm ở tôi mà nằm ở gia đình tôi.
Tôi chưa dẫn anh về giới thiệu ba mẹ một cách chính thức nhưng gia đình có gặp qua anh với danh nghĩa là bạn tôi. Biết tính ba mẹ, khi tôi dẫn về mọi chuyện sẽ rối tung lên, sẽ không thể tự do hẹn hò, gặp anh như bây giờ nữa. Tôi biết khi đó áp lực rất lớn sẽ đổ lên đầu mình. Tôi nghĩ nhiều lắm, biết việc gia đình tôi khá giả cũng phần nào tạo sự tự ti nơi anh dù anh không nói. Tôi lại nghĩ nếu có thể thuyết phục được ba mẹ, liệu anh có can đảm đạp lên dư luận để sống hạnh phúc với tôi không? Tôi sợ ban đầu có thể anh chống chọi được, nhưng sống chung với lũ lâu ngày anh cũng kiệt sức. Tôi cũng sợ anh vì mệt mỏi mà thay đổi tính tình khi về sống với tôi, lúc đó hạnh phúc gia đình lại bấp bênh.
Tôi làm nghệ thuật nên thu nhập không ổn định, được mùa kiếm kha khá, không được mùa cũng "đói" lắm. Tôi lại mới ra làm riêng, đang trên đà gây dựng thương hiệu nên có bao nhiêu tiền tôi đổ vào đầu tư cho sự nghiệp, chẳng dư gì nhiều. Lương anh cũng không dư nên nhiều lúc tôi muốn tiết kiệm để xoay chuyển tình thế bên nhà anh nhưng thiệt tình cũng khó quá. Tôi trăn trở và mệt mỏi lắm. Anh cố gắng vì tôi nhiều, vừa đi làm vừa học cao học. Anh nói nếu có bằng cao học, khi đứng cạnh tôi, người ta cũng không nhìn nhiều vào gia cảnh của anh. Tôi yêu anh ở điều đó.
Với tôi, anh là người chín chắn, suy nghĩ sâu, cho tôi cảm giác an tâm và tin tưởng, thoải mái và an toàn tuyệt đối khi ở cạnh nên tôi chẳng phải đắn đo suy nghĩ nhiều về chuyện bước chung đường với anh trong tương lai, chỉ là vấn đề gia cảnh hai bên khiến tôi mệt mỏi. Tôi không sợ dư luận, chỉ sợ tâm lý anh không vững khi về với mình, tôi sợ ba mẹ buồn phiền.
Đọc nhiều tâm sự của mọi người trên diễn đàn, tôi cảm thấy điều quý giá nhất chỉ cần vợ chồng sống hạnh phúc với nhau thì chuyện gì cũng vượt qua được, mặc dù không phủ nhận và thẳng thắn mà nói vợ chồng hạnh phúc cũng phải cần đến tiền. Tôi và anh với tính cách tự lập, không sống dựa vào gia đình nên chuyện gia cảnh hai bên không ảnh hưởng đến chúng tôi. Tôi chỉ cần mình gặp đúng người đàn ông của cuộc đời, vậy là đủ; nhưng còn anh, liệu thời gian có làm anh thay đổi không? Đàn ông trọng sĩ diện lắm, họ cũng không giỏi phớt lờ những gì người ngoài nói ra nói vào. Tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Theo VNE
Chồng tôi thuê bố mẹ giả để cưới thêm vợ Em tin vào anh, vào tình yêu bé nhỏ của chúng ta, vậy mà anh thuê bố mẹ giả để cưới vợ mới trong Nam, em không hay biết. Em biết anh sẽ chẳng bao giờ đọc những dòng chữ này nhưng vẫn muốn viết ra cho nhẹ nỗi lòng. Em không hiểu vì sao, vì lý do gì anh lại tàn nhẫn...