Nơi yêu thương quay về
Chiều nay về giữa phố, trong dòng người hối hả ngược xuôi, trong những âm thanh rộn ràng của những ngày giáp Tết, mình chạnh lòng thương bạn – người bạn gắn liền với những kỷ niệm hồn nhiên, trong trẻo của tuổi thơ. Với bạn, có lẽ hình ảnh quê hương vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức mà đường về quá xa xăm.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Bạn và mình cùng ở một làng quê, uống cùng một nguồn nước, hít cùng một bầu khí trời và cùng có một nơi để yêu thương và để nhớ. Ngã rẽ tuổi mười tám đưa bạn và mình cùng xa quê và có những sự lựa chọn khác nhau cho tương lai của mình. Ngày bạn lên đường sang Nga, hai đứa cứ dùng dằng quyến luyến mãi. Bước chân lên tàu, bạn nói: “Khi nào ổn định tau sẽ về thăm quê, thăm mày”. Thời gian cứ mãi trôi nhưng lời hẹn năm nào cũng chưa thành hiện thực.
Bạn thường hay kể, vào những đêm mưa mùa đông dầm dề, ảo não ở đất nước Nga xa xôi, giữa căn phòng trọ chật chội, bạn luôn nhớ về làng quê với biết bao kỷ niệm ấm áp của tuổi thơ. Đó không chỉ là căn nhà ba gian với khoảng sân ngập nắng, có giàn mướp trổ những nụ hoa vàng ươm. Ngôi nhà đó, những buổi xế trưa, khi mặt trời đã qua khỏi ngọn tre già trước ngõ, ba mẹ ra đồng chưa về, nội ngồi trước hiên ru bạn ngủ, tiếng ru ầu ơ của nội xen lẫn tiếng võng kẽo cà kẽo kẹt đã đưa bạn về miền cổ tích có hình ảnh cô Tấm dịu hiền, có nàng Lọ Lem gặp được hoàng tử,… Những buổi trưa mùa hè trong trẻo ấy theo bạn suốt một thời thơ ấu và có lẽ suốt cả cuộc đời.
Video đang HOT
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn con nắng hanh hao vàng ở phương xa, bạn lại cồn cào nhớ nhà, nhớ nội. Nhớ cánh đồng trước ngõ hương lúa thơm ngào ngạt, những buổi trưa, bọn trẻ con cùng nhau ra đồng cắt cỏ, đuổi bắt chuồn chuồn rồi tranh nhau hái những chùm hoa cơm nguội trên những con đường làng chi chít những đám hoa cỏ may. Nhớ khi chiều xuống, bọn mình ra đồng bắt cá, lòng chợt nao nao khi nhìn làn khói nhạt bay lên từ chái bếp nhà hàng xóm, nhìn đàn chim líu ríu về tổ, ngọn núi thăm thẳm mờ xa và những tàn me khép lá.
Hơn mười năm rồi nhỉ, bạn đi… chưa một lần về. Những lần trò chuyện qua điện thoại, hay những dòng status trên facebook, mình biết rằng bạn luôn dõi về quê hương. Nhiều lúc mình tự nghĩ, bạn sẽ như thế nào, lòng hân hoan hay hụt hẫng khi trở về và nhìn thấy sự đổi thay của quê hương: những con đường làng đầy vết chân trâu được bê tông thẳng tắp; những cánh rừng đầy những đồi sim chín mọng nay đã trở thành rừng cao su bạt ngàn; con suối nhỏ với dòng nước trong vắt phản chiếu một khoảng trời xanh ngắt chảy qua khe núi Ngang cũng dần trở nên khô cạn,… Và những đứa bạn hồn nhiên nhảy chân sáo một thời cũng mỗi đứa một nơi, tất cả vì cuộc sống mưu sinh, lấm lem vết mực của cuộc đời, còn mấy ai giữ được một tâm hồn trong trẻo, vô ưu.
Sáng nay thức dậy đã thấy sương mờ giăng khắp lối. Luống cải mẹ gieo nơi góc sân cũng đã kịp trổ, những nụ hoa vàng bé li ti đẹp đến nao lòng. Vào những ngày này, tiết trời đang lạnh hơn và mùa đông đang trải qua những ngày cuối cùng để nhường chỗ cho một mùa xuấn ấm áp. Mọi người đang hối hả làm những công việc cuối cùng của năm cũ, ai cũng mang trong mình một tâm trạng – tâm trạng của một người sắp đứng trước khoảnh khắc giao thời và cảm giác hân hoan, sung sướng sắp được đoàn tụ với những người thân yêu của mình.
Còn bạn, Tết này về thăm quê đi nhé. Quê hương vốn dĩ bao dung, như người mẹ hiền luôn dang rộng vòng tay đón những người con xa xứ trở về…!
Theo PNO
Bên thềm xuân sắc
Bỗng nhiên chị thấy sợ những ngày Tết đến xuân về cũng chỉ bởi đã quá lứa lỡ thì. Tuổi của chị, chúng bạn đều đã lập gia đình, giờ này có lẽ đang vun vén cho cái Tết nhà chồng.
Mỗi lần nhìn ai đó mặt tươi vui chọn mua áo mới cho con là lòng chị lại chạnh buồn. Là phụ nữ có ai không thèm được ôm hôn, vỗ về con trẻ để tiếng cười thơ ngây tưới tắm đời mình. Lúc còn xuân sắc chị chăm lo cho bố mẹ và đàn em nhỏ nên đã quên mất buồn vui của chính mình. Xuân đến xuân đi, bao nhiêu năm ngó đào phai trước vườn nhà chị đều nhìn thấy trong sắc hoa có má hồng thiếu nữ. Đến giờ bố mẹ đã về nơi chín suối, mấy đứa em đều đã lập gia đình yên ổn ở phương xa. Ngoảnh lại còn mình chị với ngôi nhà rộng thênh thang gió thổi bốn mùa.
Chị ngồi nhớ những khuôn mặt đàn ông từng ngồi gói bánh, khom lưng bổ củi sau nhà hay đứng ngấp nghé ngoài hàng rào. Giờ họ chắc đã quên chị rồi, sáng nay đi chợ xuân còn thấy người mua lá dong, người phồng mồm thổi bóng bay cho con nhỏ. Họ cười hỏi đã muốn lấy chồng chưa? Chị bẽn lẽn cười ví mình như hoa đào muộn. Cũng may mà Tết nào mấy đứa em cũng về, nhà cửa lại được phen chộn rộn. Lòng cũng vì thế mà tươm tất, bao chuyện không vui như manh áo cũ, chị đã giặt thơm tho phơi trước thềm nhà...
Thằng Út dẫn vợ con về sớm nhất, việc gì cũng xắn tay áo tranh làm hết. Thời gian trôi nhanh thật, mới hôm nào Út còn bé xíu, Tết đến chạy lăng xăng theo chị đi chợ phiên đòi mua dép mới. Khách đến nhà, Út cười toe toét đòi tiền mừng tuổi để thỉnh thoảng khóc nấc lên vì thấy "gia tài" ít hơn anh chị trong nhà. Giờ Út đã làm bố, chững chạc nhưng mỗi lần về bên chị vẫn như đứa trẻ. Chẳng như đứa em gái bướng bỉnh năm xưa, lấy chồng chưa được vài năm ánh mắt đã chứa nhiều phiền muộn. Đằm thắm đó mà cũng phai nhạt đó. Bao nhiêu năm ở cùng chị đến lạt bánh chưng cũng không buộc chặt ấy vậy mà bây giờ tháo vát, lo liệu đâu vào đấy. Lo từ hôm hai bảy nhắc nhau đi tảo mộ, vôi mới tôi, hoa tươi mới tách từng nhánh nhỏ chỉ việc mang trồng dưới nấm mộ mẹ cha. Lo đến đêm ba mươi, xôi sao thật dẻo, gà luộc thật vàng đến từng thẻ hương em cũng tự tay chọn loại nào thơm nhất.
Đứa em trai kế chị thì lúc nào cũng như trụ cột gia đình. Chuyện lớn nhỏ gì cũng thay chị thu xếp vẹn toàn để người ngoài khỏi cười chê. Người chưa thấy đâu đã thấy tiếng cười, hai chín Tết mới về mà nó đã dạo quanh một vòng anh em, chòm xóm. Chị bận chăm lo cho mấy đứa cháu đều đang tuổi học ăn học nói, đứa kéo vạt áo trước, đứa lôi vạt áo sau. Bận bịu, vướng víu tay chân nhưng vui, cả năm dài chị chẳng khi nào hạnh phúc đến vậy. Chị quên đi cảm giác cô đơn thường trực trong lòng.
Trong vườn nhà có trồng cây đào thốn, giống đào ngày xưa chỉ dùng để tiến vua. Bố chị trồng nó đã mấy chục năm nhưng rất hiếm khi hoa nở. Cây đào đứng trơ trụi giữa vườn với dáng vẻ già nua, xấu xí. Thậm chí nhiều khi nhìn cây cứ tưởng đã lụi tàn sự sống từ lâu, đến cả nụ hoa cũng đen sì như bị thối. Nhưng hoa ủ nụ như thế vài năm rồi sẽ bung nở đầy đằm thắm. Nở để đánh thức vẻ xù xì trên thân nhánh cằn khô. Thằng Út bảo đời hoa cũng giống đời người quá chị ơi, hạnh phúc chắt chiu từ gian nan, vất vả. Đêm Giao thừa mấy đứa em đều sụt sùi cầu mong bố mẹ phù hộ cho chị sớm có người thương. Để không còn lẻ bóng một mình những tháng năm dài dằng dặc.
Cái lạnh của mùa xuân len lén lùa vào nhà, chị nhìn ra ngoài sân tưởng như bố mẹ cũng đang về sum vầy cùng các con đón Tết...
Theo PNO
Tết này, nên về nhà bạn trai nào ăn tết? Mùa xuân này, có lẽ sẽ là mùa xuân sẽ khép lại những ngày độc thân của tôi. Tôi phải lựa chọn người đàn ông mà mình gắn bó cả đời. Khi đứng trước lựa chọn khó khăn này, tôi mong mình được chia sẻ... Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán trong một công ty xây dựng tại Hà Nội, quê...