Nói yêu mẹ biết bao lời cho đủ
Đôi khi lời thương dễ dàng đong đếm nhưng những gì tận trong tim đâu thể rạch ròi định lượng. Huống hồ người nhà quê như mẹ con mình, cứ nói lời thương yêu lại ngại ngần chi lạ.
Ảnh minh họa
Thôi thì ngẫm rằng, tình yêu thể hiện âm thầm bằng lời nói, bằng cử chỉ, bằng hành động thấu tận chân tình bởi dầu sao, có nói yêu mẹ hàng ngàn hàng triệu lần cũng chẳng thể nào đủ.
Ngày xưa, nhà mình nghèo nên mẹ vất vả trăm bề. Bây giờ, kinh tế đỡ hơn nhưng mẹ vẫn chưa thể an nhàn như người ta, bởi các em còn nhỏ và bởi con đã lớn mà chưa khôn…Mẹ tần tảo từ sớm đến khuya nhưng chẳng bao giờ cau có than khổ than cực, trái lại lúc nào cũng tươi tắn vui vẻ lạ lùng. Đám con nít trong xóm quý mẹ, người già ai cũng thương. Mẹ của con chẳng những đức hạnh đẹp xinh mà còn tốt bụng vô cùng. Biết nói yêu mẹ bao lần cho đủ!
Hồi chị em con còn nhỏ, mỗi khi đứa nào ốm đau là đêm ấy mẹ thức trắng. Hình ảnh mẹ bồng em đi lại loanh quanh trong nhà, miệng ru ầu ơ cho tới khi em thôi khóc làm con nhớ mãi. Gương mặt mẹ lo lắng, muốn ôm hết đau đớn giùm con. Những đêm khó ngủ, mẹ trở dậy đi ém mùng, đắp lại tấm chăn rồi vỗ về giấc ngủ cho chị em con. Mẹ bảo chẳng cần gì cả, chỉ cần nhà mình bình an, mấy đứa khỏe mạnh và ngoan là mẹ vui rồi.
Con thích những lúc ngồi sau xe ôm chặt lấy mẹ, lớn từng này rồi mà với mẹ con vẫn bé bỏng như ngày nào. Những lúc rảnh rang, con thèm lẽo đẽo bám tay mẹ dạo bộ và thủ thỉ bao chuyện vui buồn. Mỗi ngày lớn lên nhìn vào cuộc đời khắc nghiệt, con lại ước ao được ở với mẹ đến suốt đời. Rốt cuộc, chẳng có nơi nào bình yên như bên mẹ.
Video đang HOT
Mẹ chưa bao giờ đi đâu xa nơi mình ở, như thể ba và chị em con đã là thế giới bao la của mẹ rồi. Mẹ chẳng biết đến những khu du lịch và nhà hàng sang trọng, sắm sửa cái gì cho mẹ, mẹ cũng tính toán rồi tiếc hùi hụi. Mẹ thế nào cũng được, miễn là cha con đủ đầy. Ba từng bảo ba có phúc lắm mới có được mẹ trong đời, con cũng biết niềm hạnh phúc lớn nhất đời này của con là có mẹ. Nói yêu mẹ bấy nhiêu lần mới đủ đây?
Chị em con mỗi khi tập đan móc thêu thùa hay làm mứt, làm bánh lại vô mạng gõ tìm mà quên mất mấy thứ này nằm trong tầm tay mẹ. Để khi lúi húi làm, nghe mẹ bày cách mà em gái bảo trên mạng người ta cũng bày y như vậy. Hóa ra mẹ ở đó mà mình quên, hóa ra là mẹ thì cái gì cũng biết.
Dẫu vậy, mẹ là người yếu đuối, ba hay càm ràm “ phim chỉ hư cấu mà lừa mẹ bây khóc hết nước mắt, diễn viên chưa khóc mà mắt mẹ đã đỏ hoe”. Mỗi lần coi chương trình người ta lạc mất nhau rồi lặn lội đi tìm, mẹ thở dài nghĩ những người yêu thương chỉ cần gần nhau là đủ. Nên rồi con lấn bấn chẳng muốn đi xa nơi đang gần mẹ thế này.
Con biết nhiều khi con làm mẹ buồn. Buồn vì cái tính ương bướng và khó đăm đăm không biết học ai, buồn vì tính cố chấp và nóng nảy không giống mẹ, mà buồn nhất là chẳng chú tâm đến việc kiếm cho mẹ một chàng rể tốt. Trước mặt mẹ thở dài, giục giã con gặp gỡ người này người nọ, thế mà sau lưng lại thở than lo rằng không biết mai mốt lấy chồng có khổ khi sinh ra phận đàn bà vốn chẳng sướng sung gì. Mẹ chưa bao giờ hỏi con về những chuyện cũ, về những sự lựa chọn khó khăn vì biết con mình đã tổn thương. Nên con càng thấy có lỗi khi đã khiến mình thương tổn. Con hiểu rằng, thương mẹ là trước nhất khiến mẹ yên tâm về phần mình.
Mai mốt chị em con lấy chồng, sợ rằng chỉ về với mẹ những lúc nằm ổ để mẹ phải lục đục chăm lo miếng ăn giấc ngủ như ngày thơ. Tới hồi em trai lấy vợ, chị em con lại lo không biết em dâu có thương mẹ nhiều như mẹ cứ thiệt thà thương hết người này đến người nọ. Chẳng biết tự bao giờ, con lây những nỗi lo lắng mơ hồ từ mẹ, lo nhất là thời gian qua nhanh quá khi chị em con chưa kịp lớn mà mẹ đã vội già…
Nói yêu mẹ chẳng bao giờ là đủ!
Theo VNE
Tâm sự của một người bị cắm sừng
Anh sợ phía sau sự thật đó là một đổ vỡ nhưng anh cũng ấm ức nếu như cả đời phải sống trong dối lừa.
Anh Vũ nhìn vợ ngủ trong đêm và bắt đầu suy nghĩ về cái điều khiến anh khổ tâm suốt thời gian qua. Anh tự đấu tranh với chính mình có nên nói ra sự thật đó hay là giữ im lặng, chấp nhận là một người chồng bị cắm sừng. Anh sợ phía sau sự thật đó là một đổ vỡ nhưng anh cũng ấm ức nếu như cả đời phải sống trong dối lừa. Cay đắng hơn là anh biết rõ ràng điều đó nhưng không thể nói ra.
Cuộc hôn nhân của anh vừa mới bắt đầu hơn 4 tháng. Đó là một quãng thời gian đầy ngọt ngào, ý nghĩa và hạnh phúc. Anh cảm nhận được tình cảm yêu thương mà vợ dành cho mình. Anh cũng thấy tự hào khi có một tổ ấm yên vui như vậy. Nhưng tự sâu trong lòng anh vẫn có một sự thật mà anh giấu kín đến tận lúc này.
Trước đây, anh Vũ cũng đã từng theo đuổi chị Huyền một thời gian dài nhưng chị không ưng thuận. Vậy mà đùng một cái, chị chủ động liên hệ với anh, ngỏ ý muốn cưới liền kề. Trong thâm tâm, anh hiểu có một điều gì đó bất thường. Anh yêu chị rất nhiều nhưng anh không phải là một kẻ ngốc để không hiểu được quyết định vội vã đó của chị Huyền là gì.
Khi ấy chị Huyền vừa mới chia tay bạn trai. Anh Vũ biết mình có lẽ chỉ là người lấp chỗ trống, là kẻ thế chân cho ai đó vừa ra đi mà thôi. Nhưng anh chấp nhận, chỉ cần được sống bên người mình yêu thương như vậy với anh đã là quá đủ rồi. Anh không cần biết anh là người thay thế hay là sự lựa chọn quyết đoán của chị, anh yêu và muốn cưới chị. Anh chỉ cần như thế mà thôi!
Anh Vũ biết mình có lẽ chỉ là người lấp chỗ trống, là kẻ thế chân cho ai đó vừa ra đi mà thôi. Nhưng anh chấp nhận, chỉ cần được sống bên người mình yêu thương như vậy với anh đã là quá đủ rồi. (Ảnh minh họa)
Cưới nhau về được gần 1 tháng, chị nói cái bầu. Anh đã sinh nghi nhưng vẫn tỏ ra là một người đàn ông hạnh phúc khi biết mình lên chức bố. Khi cầm tờ giấy khám thai với số tuần tuổi của thai ghi trên đó, anh biết niềm vui làm bố ấy không trọn vẹn. Cái thai ấy không phải của anh. Nó là của người tình cũ, người mà chị Huyền đã yêu và dại dột tin anh ta.
Không thể nói hết anh đã cảm thấy đớn đau, ê chề như thế nào khi biết sự thật đó. Anh giận vì chị đã không nói thẳng thắn để cho anh quyền lựa chọn. Anh tin, nếu chị làm thế, anh cũng vẫn sẽ chấp nhận chị. Chỉ có điều khi ấy, anh sẽ không bị biến thành kẻ ngốc, không cảm thấy mình bị lợi dụng như lúc này. Anh cảm thấy hận. Càng yêu chị thì anh càng hận vì đã bị lừa dối như vậy. Nhưng... anh vẫn im lặng.
Mỗi buổi sáng sớm khi anh tỉnh dậy, một nỗi niềm lại trỗi dậy trong anh. Đã bao lần anh muốn hỏi thật vợ rằng: "Cái thai đó không phải con anh đúng không?" nhưng anh không làm được. Anh sợ chị sẽ gật đầu và như vậy anh càng cảm thấy tủi hờn hơn nữa. Sau đó rồi ra sao? Chị sẽ thách thức anh bỏ chị hoặ cầu xin anh đừng làm điều đó như một cách ban ơn?
Những suy nghĩ đó đã giằng xé trong lòng anh hơn 3 tháng qua kể từ khi anh biết mình là người "đổ vỏ" cho một kẻ khác. Mỗi ngày qua đi, anh lại càng thấy mình yêu vợ nhiều hơn. Anh nhận thấy tình cảm của vợ dành cho mình là chân thành. Có đôi lúc, trong một phút ích kỉ anh nghĩ rằng vì vợ cảm thấy có tội với mình nên mới yêu thương để bù đắp. Nhưng khi tỉnh táo hơn anh tự nhắc chính mình rằng: "Tình yêu thì không cần phải có nguyên nhân bắt đầu từ đâu. Chỉ cần vợ yêu mình là được, vì biết ơn hay vì bất cứ điều gì khác đều không quan trọng".
Sự thật ấy nói ra chỉ làm cho cả hai người đau khổ. Vì thế anh sẽ giữ mãi nó cho riêng mình. Ngày mai, anh sẽ vẫn là một người chồng hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Đêm nay cũng là một trong nhiều đêm mất ngủ và anh lại nghĩ về điều đó. Anh tự vấn lương tâm: "Nếu vợ mình thừa nhận, mình có bỏ qua cho cô ấy hay không?". Biết bao lần anh hỏi thế và rồi anh đều có câu trả lời: anh sẽ không ly hôn. Vậy thì anh còn nghĩ về điều đó đến khi nào? Còn muốn tự làm khổ mình đến bao giờ nữa?
Anh vuốt nhẹ mái tóc của vợ. Anh nằm xuống, quàng tay ôm vợ. Từ ngày mai, anh sẽ dẹp bỏ bí mật này. Đứa con trong bụng chị là con anh và anh sẽ sống trong cảm giác được hạnh phúc. Cách tốt nhất để làm giảm nỗi đau là quên đi nỗi đau đó. Anh sẽ sống như không hề biết bí mật này. Anh cần chị vì thế anh đâu cần phải rõ ràng mọi chuyện khiến cả hai bị tổn thương. Hãy cứ để chị hồn nhiên yêu anh, để anh vẫn vô tư là chính mình trong mắt chị. Sự thật ấy nói ra chỉ làm cho cả hai người đau khổ. Vì thế anh sẽ giữ mãi nó cho riêng mình. Ngày mai, anh sẽ vẫn là một người chồng hạnh phúc!
Theo VNE
10 năm cưới nhau vợ vẫn không yêu chồng 10 năm qua, vợ tôi mãi nhắc một điệp khúc: "Tôi sai lầm nên mới cưới anh làm chồng". 10 năm trước, tôi cưới vợ dù biết cô ấy không yêu mình. Tôi cứ nghĩ sống với nhau tử tế rồi tình yêu cũng đến mà thôi. Hơn nữa, khi con cái ra đời, tình cảm vợ chồng tự khắc sẽ thắm thiết....