Nội trong lòng con
Khi con viết những dòng này, là lúc nước mắt con rơi không ngừng vì nhớ nội. Người ở trên cao ấy, có thấy con, có dõi theo con trong những năm tháng Người đi xa mãi. Con nhớ Nội, Người có nghe thấy lòng con đang thổn thức?
Con nhớ, ngày còn nhỏ, vì cuộc sống khó khăn ba mẹ ít khi ở bên con, là Nội lúc nào cũng la ré, yêu thương, săn sóc cho con. Nội còn nhớ không, sau nhà mình là hồ nuôi tôm ấy, Nội đắp đập ngăn bờ nuôi tôm sú trong đó. Sáng nào Nội cũng dậy sớm ra cho tôm ăn, rồi kiếm tra, chiều tối lại cho ăn lần nữa. Con thì lúc nào cũng lon ton theo chân Nội. Thưở ấy, ở xóm mình bằng tuổi con chả có mấy đứa, toàn những anh chị lớn. Con theo chân Nội đi khắp nơi. Mỗi lần thu hoạch tôm là ôi thôi, hai chị em con sẽ được ưu tiên nhất ấy Nội nhở? Tôm to toàn dành cho hai đứa. Nội biết không, bây giờ ấy, người ta quy hoạch hết rồi, những hồ sau nhà mình đã lấp đầy thành khoảng đất trống. Tuổi thơ con với Nội cứ như vậy mà bị vuì lấp, nhưng kỷ niệm thì sẽ mãi còn đó, là khung trời tuổi thơ có con và có Nội, sẽ chẳng ai lấp được hết ký ức đó.
Nội ơi, con không dám khẳng định rằng Nội yêu ai hơn trong đám cháu đông đúc của mình, nhưng trong thâm tâm con luôn biết rằng, đối với Nội thì hai chị em con là thân thiết nhất. Con cũng biết mấy anh chị khác thường hay ghen tị với hai đứa vì Nội lúc nà cungx chỉ quan tâm mỗi hai chị em, đi đâu cũng đem bánh, kẹo về cho thèn tí, cho tiền nó mua đồ chơi. Nhưng mà chả ai biết, người già thường cô đơn lắm Nội nhỉ, cái họ cần là sự quan tâm, an ủi. Mà bên Nội lúc nào cũng chỉ có hai đứa.
Là Nội, người dạy con mọi thứ. Người dạy con cách làm cá, cắt rau, nấu ăn. Ba mẹ đi làm, có hai chị em ở nhà, lúc nào cần cũng chỉ có Nội luôn sẵn sàng giúp đỡ. Nội ơi, Cá này làm sao ? Nội ơi, nấu cơm giùm con!, Nội ơi, nhắc giùm con nồi rượu!… tất cả mọi thứ đều là Nội. Cũng chỉ vì có Nội mà con chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nội còn nhớ không, lần Người chụp ảnh thẻ ấy, con cứ muốn Nội mặc bộ đồ đẹp nhất, Nội có chịu đâu, còn kêu rằng ” Tao chụp để có ảnh ít bữa chết còn có cái để thờ”. Nội biết bây giờ nhớ lại con đau lòng thế nào không? Là con chải tóc cho nội, chỉnh áo cho người, để bây giờ khi nhìn tấm ảnh ấy trên bàn thờ, lòng con xót xa lắm.
Nội là người nghiện rượu, bình thường không nói làm gì, nhưng lúc Nội ốm, bác sĩ dặn Nội phải bỏ rượu. Làm sao dễ dàng vơi người ngày nào cũng uống cơ chứ. Là con lén lút qua nhà bác Ba mua về cho Nội. Cũng vì chuyện này mà con bị bác Hai la một trận, là nội đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình. Mấy anh chị lúc nào cũng cho là Nội không nghe lời, đau rồi còn không sợ, không bỏ, nhưng con biết, dù có sai, thì nếu thời gian có quay trở lại lúc ấy, con vẫn sẽ mua cho Người. Nội hay nói với con rằng, đời người cứ sống hết những gì mình muốn để chết khỏi phải hối tiếc. Là vì Nội chỉ nói với mình con câu đó nên không ai hiểu Nội, hay vì lúc đó con chỉ là đứa nhỏ, chẳng dám phản kháng lại để bênh vực Nội đây hả Nội?
Video đang HOT
Nội cứ ốm thế, rồi nằm liệt giường. Ngày con lên bệnh viện thăm Nội, người ta đâu có cho con vào. Nhưng chỉ cần đứng ngoài đó thôi, nhìn Nội mà nước mắt con rơi mãi. Nội gầy rộc đi, da bọc lấy xương rồi, nheo nhúm lại. Nội nhìn con mà lòng con như thắt lại. Nội vẫn nhìn thấy con, phải không Nội ơi! Ngày đưa Nội về nhà, Người đã không còn minh mẫn nữa rồi. Giây phút người ta rút bình oxi ra khỏi người Nội, con cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó quý giá nhất trong cuộc đời mình. Là ai cận kề bên Nội sớm tối, ai chiếu đèn pin đi dò tôm mỗi đêm với Nội , ai nhổ tóc bạc cho Người, ai đấm lưng cho Nội mỗi ngày.
Bỗng dưng mọi thứ cứ như trong một giây mà biến mất tất cả. Nội đi rồi, đi xa mãi, sẽ chẳng còn ai bên cạnh hai chị em con nữa. Tấm ảnh chụp ngày nào, câu nói đùa sao bỗng dưng thành thật. Nội ơi, con lúc nào cũng nhớ Người. Nội là cả khung trời tuổi thơ của con. Ai có thể mau phai nhạt hình ảnh của Nội , nhưng với con thì sẽ không bao giờ. Con luôn hối tiếc vì mình chẳng lớn đủ nhanh để mua cho Nội một món quà nhỏ, đơn giản chỉ là cái khăn, cái áo. Nhiều đêm nằm cứ nghĩ rồi nhớ Nội. Hai tiếng Nội ơi, giờ cũng chỉ có thể giữ yên nó trong lòng, bởi đâu còn cơ hội để gọi. Người ta nói, có không giữ mất đi rồi mới hối tiếc. Con thật mong Nội nhìn thấy con mặc áo dài, rồi trở thành cô sinh viên, nhưng cuối cùng cả hai thứ đẹp nhất của đứa cháu gái nhỏ này, Nội đều chưa kịp nhìn thấy đã đi rồi. Nội ơi, ở trên đó sống vui Nội nhé. Hãy luôn theo dõi đứa cháu gái nhỏ ngày nào, giờ đã trưởng thành, mạnh mẽ và khôn lớn hơn nhiều rồi. Yêu và nhớ Nội của con thật nhiều.
Theo truyenngan.com.vn
Xin lỗi cậu nhé thanh xuân
Thanh xuân là những ngày chưa bao giờ hết chênh vênh, là những ngày lạc lõng không ngừng chạy theo những cái gọi là "ước mơ" mà bản thân ngộ nhận, là những ngày vừa muốn điên cuồng lại vừa muốn bình yên.
Gửi thanh xuân đã qua của tôi, Trước hết, tôi muốn gửi đến "cậu" lời xin lỗi chân thành nhất! Xin lỗi, đã làm cho "cậu" là một thanh xuân buồn và tẻ nhạt như vậy!
Xin lỗi, vì tôi không có lấy một người bạn thân, cũng chẳng phải là trò giỏi con ngoan mà đáng lẽ nên vậy! Và cũng xin lỗi vì lúc đó tôi cũng chẳng có ước mơ gì để theo đuổi! Tôi lãng phí thời gian nhiều quá, lãng phí luôn cả "cậu", cả đời người thanh xuân chỉ có một lần, không có lần thứ hai, nhưng chẳng có cách nào.
Bởi cuộc sống có tốt đẹp đến mấy thế nào cũng có vài điều tiếc nuối. Và trong vài điều nuối tiếc đó có "cậu" mất rồi - thanh xuân à! Xin lỗi vì tôi đã bất lực với những do dự kéo dài hết lần này đến lần khác. Vì sự do dự của bản thân, vì một câu 'đợi thêm chút nữa đã' mà bỏ lỡ cơ hội vốn thuộc về mình.
Từng có người nói với tôi rằng: "Nếu đã thích việc gì thì hãy thử làm, thích nơi nào thì hãy thử đến, thích ai đó thì hãy thử một lần nói ra. Còn trẻ mà, thời gian hãy đang còn nhiều, việc gì cũng thử cố gắng hơn một chút. Chỉ là thử thôi mà cũng không có can đảm thì bản thân đúng thật là vô dụng. Rốt cuộc thanh xuân có bao nhiêu mà việc gì cũng không dám?" Nhưng, đến cuối cùng tôi vẫn không dám làm những điều mà tôi thích. Đúng là đáng tiếc! Nhưng vẫn còn may bởi đó là những gì tôi từng thích, còn giờ tôi không thích chúng nữa rồi!
Xin lỗi, dù biết "cậu" chỉ có một lần, nhưng tôi vẫn bỏ lỡ những điều mà mình muốn làm, mà thật ra tôi cũng không cố gắng hết mình kiếm tìm điều mình cần phải làm. Tôi đã từng thương thầm một người suốt cả thời thanh xuân ấy. Nhưng lại sợ, bởi vì tôi từng nghe người ta nói rằng tình yêu đẹp nhất là trong giai đoạn yêu thầm.
Thật sự khi ở bên nhau rồi, rất nhiều cảm giác sẽ bị biến mất. Nên tôi rất sợ mất đi cái cảm giác duy nhất ấy, sợ mất rồi không còn tìm về được. Mà thực ra cũng sợ bị từ chối, nên đành thôi vậy. Nhưng lại không biết rằng, ở thời điểm đó, thời khắc tuyệt đẹp nhất cũng là lúc tuổi thanh xuân khép lại. Đến giờ tôi vẫn thỉnh thoảng âm thầm nhớ đến người đó, tôi nhớ đến nụ cười tươi trên môi, nhớ âm thanh giọng nói khi người đó nói chuyện, thậm chí nhớ cả mùi hương nước xả vải trên áo của người ta nữa chứ.
Xin lỗi vì để "cậu" ngày qua ngày là một chuỗi tẻ nhạt, Không có sự nồng nhiệt của tình yêu thuở thiếu thời. Thanh xuân của tôi chỉ là những tháng ngày quanh quẩn ở nhà, chẳng buồn đi đây đi đó với bạn bè, mà cũng không thân thiết với ai nhiều để được rủ đi chơi, cũng chẳng muốn thử làm chuyện này chuyện kia. Tôi để thời gian trôi qua như nó vốn vậy. Rồi chỉ biết nói với chính mình: "những tháng ngày thanh xuân quan trọng nhất trong cuộc đời, lại là những tháng ngày nội tâm tự giằng xé với chính mình. Không biết từ khi nào mình lãng phí thanh xuân nhiều như vậy nhỉ!"
Tôi thật sự xin lỗi "cậu"! Xin lỗi vì đã không thể làm cho những ngày thanh xuân ấy, chính là lúc tôi tuyệt vời nhất. Xin lỗi, phải rất lâu, rất lâu về sau, tôi mới thấy được bản thân mình hoàn thiện nhất. Và đó không phải là thời điểm có "cậu". Xin lỗi đã không thể giữ lời hứa, lời hứa giữa thanh xuân đã không thành. Thực xin lỗi, bởi tôi có dùng cả năm tháng trưởng thành cũng không thể nào thực hiện được. Gặp nhau thời thanh xuân thì dễ dàng, nhưng gặp nhau lần nữa thì rất khó. Xin lỗi lúc đó tôi không hiểu tại sao thế giới trong tôi và thế giới ngoài kia khác biệt quá, dường như có bức tường ngăn cách giữa tôi và thế giới bên ngoài vậy, dẫu vẫn là cái thế giới mà tất cả đang tồn tại.
Thế giới ngoài kia lại là thế giới động còn thế giới trong tôi lại như là đứng yên. Tôi chẳng có động lực hay ý chí làm bất cứ điều gì cả. Thực ra tôi chẳng biết mình muốn trở thành người thế nào hay muốn làm gì cả. Tôi của ngày đó có quá nhiều tiếc nuối. Mặc dù hiểu bản thân phải làm gì đó để thay đổi. Có điều, bản thân muốn làm gì, bản thân nên làm gì, tôi cũng chẳng biết nữa. Xin lỗi "cậu" vì đã không làm điều cần làm!
Thời thanh xuân của tôi và của nhiều người nữa tựa như một đóa hướng dương, như khoảng thời gian ngày ngày mỉm cười hường về phía mặt trời, nó là sự khởi đầu của những hạnh phúc một đời mà ta không thể thiếu. Tuy rằng khoảng thời gian hạnh phúc này ngắn ngủi, nhưng dẫu sao cũng đã từng có, hơn nữa còn sánh bước cùng những nỗi buồn, đau đớn của tuổi trẻ.
Thanh xuân chỉ có một lần, dù chua chát hay ngọt ngào thì những người như tôi cũng đã bước qua trong loạng choạng, va vấp. Thanh xuân là những ngày chưa bao giờ hết chênh vênh, là những ngày lạc lõng không ngừng chạy theo những cái gọi là "ước mơ" mà bản thân ngộ nhận, là những ngày vừa muốn điên cuồng lại vừa muốn bình yên....
Thanh xuân là những tháng ngày tươi đẹp nhất của tôi, đó là sự hết mình của tuổi trẻ, là một minh chứng cho những điều ngốc nghếch điên rồ, tôi có thể làm, nhưng lại không thể làm vào độ tuổi khác. Bất kể cuộc sống có nhiều trắc trở và khó khăn, tôi hy vọng bản thân sẽ vượt qua, sẽ sống tốt. Nếu không thể quay lại, cũng chẳng thể níu giữ thì hãy thích ứng với guồng quay cuộc sống của chính mình. Đúng là có một số chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, và con người chúng ta hay sự vật khi đối mặt với dòng chảy mạnh mẽ của thời gian, thì cũng sẽ phải thay đổi. Không ai có thể tránh được sự gọt giũa của thời gian, hoặc buộc phải thay đổi hoặc bất giác thay đổi. Tôi có thể vẫn giống như trước nhưng, tôi không còn là tôi ở thời điểm thanh xuân ấy nữa.
Dù tốt dù xấu, dẫu vui hay buồn thì những trải nghiệm đó cũng sẽ trở thành hồi ức, từng chút từng chút lấp đầy quá khứ của tôi, có như vậy cuộc đời mới phong phú và nhiều màu sắc. Thời thanh xuân không thể trở lại. Ở thời hiện tại này, tôi sẽ luôn nhớ về "cậu". Bởi dù sao chuyện gì đã xảy ra hay không xảy ra tôi vẫn phải sống cuộc đời của mình, phải không? Hãy cổ vũ cho tôi nhé, tôi vẫn đang cố gắng từng ngày, vì giấc mơ của chúng ta sẽ sáng rực và mạnh mẽ... Xin lỗi và cũng cảm ơn cậu! Bạn thân của tôi - thanh xuân đã qua.
Theo blogradio.vn
Nỗi khát khao có con của người mẹ Dòng tâm sự của một người phụ nữ yêu chồng, thương con nhưng vì hoàn cảnh phải bỏ đi đứa con của mình rồi sau đó nhiều năm là nỗi khát khao có con của người mẹ. Ngày anh chị lấy nhau nghèo lắm. Lương công chức nhà nước ba cọc ba đồng không đủ ăn. Đi làm còn đi bộ chứ đâu...