“Nói thật, tôi “bó tay” đối với vợ mình!”
Vợ chồng tôi đang ở trong giai đoạn khó khăn vì tình cảm không suôn sẻ. Bây giờ cô ấy lại mang chuyện mới bị tai nạn trong lúc mang thai con để đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Chỉ là xây xước nhẹ, cần gì phải làm to chuyện? Mà sự tình như ngày hôm nay đâu chỉ bởi mình tôi, cô ấy là người đứng đằng sau tất cả những chuyện xui rủi.
Từ lúc yêu nhau tôi đã thấy cô ấy quản mình như mẹ quản con. Khi yêu gặp nhau vài tiếng mỗi ngày nên còn dễ thở. Bây giờ sát sạt 24/24, lúc nào cũng kè kè như cai ngục, thằng đàn ông nào chịu được. Ngay từ sáng sớm tôi vừa mở mắt ra đã nghe một liên khúc phải làm cái này phải làm cái kia.
Vợ tôi luôn lo lắng thái quá nên vô hình chung biến tôi thành một người chồng thiểu năng trí tuệ. Không có vợ thì tôi cũng biết ăn sáng trước khi đi làm, biết lái xe cẩn thận khi đi trên đường, biết mặc áo mưa lúc trời mưa, biết ngủ lúc mệt. Vậy mà đi một bước cô ấy nhắc một bước, đi hai bước nhắc hai bước.
Tôi đã nhiều lần nói với vợ là cô ấy làm như thế chỉ tổ tốn thời gian và làm cả hai mệt mỏi. Thứ nhất, tôi biết tự lo cho thân tôi. Thứ hai, cô ấy nên cắt thời gian làm cái phát thanh ra rả bên tai tôi để chăm lo cho bản thân mình. Cô ấy phải biết yêu thương mình thì người khác nhìn vào mới tôn trọng và thương lại được. Nhưng mà lời tôi nói chỉ như gió thổi vào tảng đá, vợ tôi vâng dạ rồi đâu lại vào đấy.
Vợ tôi luôn lo lắng thái quá nên vô hình chung biến tôi thành một người chồng thiểu năng trí tuệ (Ảnh minh họa)
Từ khi lấy vợ, tôi chẳng cần xem đồng hồ cũng biết giờ giấc chính xác. 5 giờ tan sở là cô ấy gọi hỏi về chưa. Tôi xin ra ngoài cà phê 1 tiếng là tiếng sau y như rằng chuông điện thoại đã đổ. Thậm chí cô ấy còn can thời gian tôi di chuyển từ nơi này đến nơi kia để gọi kiểm tra. Nội dung tới lui cũng chỉ để hỏi “Anh tới nơi chưa?”.
Cô ấy nói sợ tôi đi đường có chuyện gì nên ngày nào cũng sợ. Vợ tôi làm như cứ mò mặt ra đường là xe đụng. Tôi thì nghĩ, sống chết có số, làm gì mà dễ thế. Đôi khi vì vợ tôi ngày nào cũng lải nhải bên tai chuyện tai nạn sinh ra tự kỷ ám thị nên bây giờ mới bị tai nạn cũng nên.
Video đang HOT
Vợ tôi có một căn bệnh rất đáng ghét là lẵng nhẵng bám đuôi đi theo chồng. Tôi bảo ngồi vỉa hè nhậu với bạn, cô ấy đồng ý rồi lát sau đang ngồi với chiến hữu đã thấy cô ấy đứng ở bên kia đường.
Cô ấy bảo kiểm tra xem tôi say chưa để đưa về và phòng trừ bạn bè rủ rê đi karaoke ôm. Vì thế mà vợ tôi có biệt danh “tuần tra viên”. Cốc bia tôi cầm trên tay đang ngọt, vợ xuất hiện bỗng dưng đắng. Không một hoạt động nào trong ngày của tôi mà cô ấy không quan sát hoặc tham dự vào.
Vì cái tính đáng ghét đó của vợ nên về sau đi ra khỏi nhà là tôi tắt luôn điện thoại. Khi về nhà, vợ muốn nói hay hét thì tùy, lúc đó tôi say rồi nên hét cũng như hát. Tôi đã cố tạo điều kiện cho vợ có không gian riêng tư nhưng cô ấy nhất quyết không đầu tư khoản thời gian đó cho riêng mình, vẫn tiếp tục tìm cách bám lấy chồng.
Tôi tắt điện thoại, cô ấy không biết tìm chồng ở đâu nên tự chạy xe lang thang khắp các quán nhậu và cà phê tôi hay lui tới, bảo sao không gặp tai nạn. Tôi đã nói đến vỡ cái đầu vẫn cứ lì lợm một cách cố chấp. Cô ấy gọi đó là lo lắng, tôi gọi đó là sự kìm cặp quản thúc. Lúc bé thì có mẹ, khi lớn thì có vợ, ai mà không phát điên.
Nhân lúc đang đau yếu, cô ấy còn làm mình làm mẩy muốn tôi phải viết bản kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó dành cho vợ tôi mới đúng (Ảnh minh họa)
Buổi chiều cơm nước nhà cửa không lo, thân mình đang mang thai cũng không ở nhà dưỡng sức, tôi ra ngoài là cô ấy đi tìm. Tôi trốn càng kĩ, cô ấy càng cất công tìm. Đi lơ ngơ như người mất hồn để bị tụi thanh niên đâm vào rồi bây giờ lại nằm đấy mà bắt tôi phải thương, phải bắt đền. Tôi đâu có kéo cô ấy ra ngoài đường để cô ấy ngã xe, từ đầu đến cuối là tự tay cô ấy tự gây tự gánh.
Bây giờ cô ấy lại còn tuyệt thực để phản đối tôi. Càng ngày càng thấy vợ tôi thật tệ hại, là phụ nữ không biết lo cho bản thân mà bản năng làm mẹ còn quá kém. Nói thật, tôi “bó tay” với vợ mình, muốn thương lắm mà không thương được.
Nhân lúc đang đau yếu, cô ấy còn làm mình làm mẩy muốn tôi phải viết bản kiểm điểm. Bản kiểm điểm đó dành cho vợ tôi mới đúng. Người đâu chỉ giỏi hành hạ bản thân và người khác, không thương mình thì sao mong được chồng thương.
Theo MASK
Chồng ngoan...
Xưa nay người ta vẫn nói, đàn ông hiếm có người ngoan. Ừ thì là hiếm thôi chứ không hẳn là không có...
...Người ngoan thì dù là đàn ông, đàn bà vẫn đầy, chỉ là kiếm hơi khó hoặc là gặp không được vì họ &'mai danh ẩn tích' ở một nơi nào mà chúng ta chưa phát hiện ra.
Tôi lấy được anh chồng, phải nói là chồng tôi được. Cái từ &'được' ở đây nó bao hàm ý nghĩa rất rộng. Nào là được ở cái dáng người, được ở cái khuôn mặt, nhan sắc và cả được ở cái chuyện chiều vợ, ngay cả khi đi ngủ.
Chồng tôi, với nhiều người anh sẽ là một lão bê tha, hay nói, lắm lời. Vì đi tới đâu anh cũng tay bắt mặt mừng, đi đến đâu cũng gây ấn tượng với các cụ vì cái tính thích &'chém gió' của mình. Người ta thì tất nhiên không thích vì chém hết phần của họ thì họ nói bằng gì. Nhưng tôi thì lại khác, tôi thích cái tính ấy của chồng, chứ như mấy ông, hiền như đất, cù lần, rồi ngồi gạy răng không nói được một câu thì chán chết. Cứ bảo chồng như thế hiền, nhưng hiền kiểu nói mãi không thành câu thì đúng là chán ngán vô cùng.
Uống rượu, chồng tôi cũng vài lần say đấy, nói chung là anh chỉ say những chỗ quá vui, có quá nhiều anh em thân tình, chén chú chén anh. Nhưng chỉ say tới độ nói nhiều tí chứ nôn hay là chửi bới thì anh chưa bao giờ. Anh bảo, rượu vào thì vui nhưng rượu vào cũng hại. Hại như đi xe nhanh thì tai nạn, hại như về nhà đánh vợ chửi con mà không ý thức được hành động của mình. Nói chung là nhiều cái hại. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng gì, cho anh say một tí lúc có bạn bè cũ thì không sao. Chứ còn ngày ngày lúc nào cũng uống, say bí tỉ, bét nhè thì đúng là không chịu được. May mà chồng không có cái tính ấy.
Được cái, chồng đối xử với vợ con cũng vào loại được. Đi làm kiếm tiền, hàng tháng đưa cho vợ con tiêu pha, chắt chiu. (ảnh minh họa)
Chồng tôi thi thoảng bắt chuyện với cô này, cô kia, những cô xinh thì cũng nhìn tí rồi đưa ra vài lời nhận xét. Tuy vậy, câu chuyện cũng chỉ dừng ở đó, không hơn không kém. Chồng có cái tính cô nào mà xinh mà sexy thì anh nói cho thôi rồi. Trong mắt anh, đàn bà con gái mà ăn mặc hở hang quá là chồng không thích, nhìn là thấy sợ rồi. Nói chung, người như chồng không hiếm, nhưng cũng không hiếm người nhìn thấy gái xinh là lác cả mắt.
Được cái, chồng đối xử với vợ con cũng vào loại được. Đi làm kiếm tiền, hàng tháng đưa cho vợ con tiêu pha, chắt chiu. Rồi thi thoảng cũng biết mua quà cho vợ. Đôi khi đi chơi tới khuya không gọi điện về chỉ vì mải vui. Nhưng về nhà là xin lỗi vợ hoặc phải đút lót cái gì đó cho yên cửa yên nhà. Nhiều khi tôi cũng bực tức lắm, nhưng mà giữ hòa khí nên nhịn.
Các anh các chị cơ quan bảo, thế là không được, chiều nhiều chồng hỏng. Đi chơi mà không gọi điện về thì có mà đi với gái cũng không hay biết. Tôi thì cũng thông cảm cho chồng nhưng chỉ lần 1 lần 2 thôi chứ không có chuyện thông cảm mãi. Tính tôi như vậy, tôi cũng thoải mái không quá khắt khe.
Trên đời không có ai hoàn hảo cả, đàn ông thì càng không. Thế nên, chị em phụ nữ đừng đòi hỏi quá, đó là điều cấm kị, cực kì sai lầm. (ảnh minh họa)
Chị em ở cơ quan bảo tôi, phải cấm tiệt cái chuyện chồng gái gú, ăn không nói có, đi không báo cáo, về cũng không hay. Cấm tiệt chuyện rượu chè, cấm tiệt chuyện quan hệ với bạn bè khác giới. Tiền phải cầm hết, chỉ đưa cho vài đồng tiêu pha thôi, không nên đưa hết cho chồng. Nếu mà đưa cho chồng thì phải cẩn thận, vì sợ là anh ta đưa tiền cho gái.
Cấm không cho nhìn gái khi đang ngồi với vợ, thế mới rèn được đàn ông. Cái chuyện gái gú thì chồng tôi không có rồi, rượu chè thì thi thoảng. Nói chung, với tôi, chồng thế là quá ngoan, đàn ông mấy ai được như chồng mình. Cầm điện thoại của chồng kiểm soát, đọc tin nhắn, liên tục gọi điện xem chồng đi đâu, làm gì chưa hẳn đã hay. Như thế, chồng sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu, cảm thấy bị kìm kẹp, mệt mỏi và không thấy thoải mái khi sống với vợ.
Nói chung, đàn ông cần có thế giới tự do, họ cần một người đàn bà hiểu mình, thông cảm và tôn trọng thế giới của họ. Chồng tôi tôi như thế là quá được rồi, tôi không dám đòi hỏi thêm nữa. Chỉ sợ, kìm kẹp chồng quá lại thành ra, anh chán nản và hết tình yêu với tôi. Tôi cảm thấy cần một người chồng như vậy, còn sau này, có chuyện gì, tôi sẽ tính sau.
Trên đời không có ai hoàn hảo cả, đàn ông thì càng không. Thế nên, chị em phụ nữ đừng đòi hỏi quá, đó là điều cấm kị, cực kì sai lầm. Đàn ông họ là một &'loài tự do', nếu xiết họ, họ sẽ gồng lên mà cắn đứt dây. Đừng bao giờ dại và cũng đừng dùng cách khống chế thời gian để quản chồng...
Theo VNE
Chỉ có điên rồ mới tin như vậy... Tôi nghĩ, cứ đám cưới đi, một ngày hay thậm chí một giờ tôi được làm chồng của người tôi yêu cũng được. Sau đó, tôi sẵn sàng trả tự do cho em... Đúng là chỉ có kẻ điên rồ mới nghĩ và làm như vậy! Tôi cam nhân ro rang nhât sư lanh leo cua Mai hôm hai đưa đi chup hinh...