Nỗi sợ khi sống với người vợ “hoàn hảo”
Tôi biết nhiều người sẽ bảo tôi “ dở hơi dở hám”. Tôi biết nhiều người sẽ bảo tôi “hết khôn dồn đến dại”, “được voi đòi tiên”, “ lòng tham vô đáy”…
Hàng xóm khen vợ tôi sởi lởi, họ hàng khen vợ tôi chu toàn, mẹ tôi khen vợ tôi đảm đang, bạn bè tôi bảo vợ tôi vừa xinh vừa khéo. Nhưng có “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, tôi quả thực đã quá tù túng và mệt mỏi khi ở bên người vợ “hoàn hảo” mà ai cũng phải ghen tị và khen ngợi này rồi.
Tôi tin rất nhiều người ngoài nhìn vào sẽ chấm cho vợ tôi 9/10 điểm. Nghiêng nước nghiêng thành thì chả với tới, nhưng nàng cũng được xếp vào dạng ưa nhìn. Nàng lại tháo vát giỏi thu vén và biết đối nội đối ngoại khéo léo chẳng ai chê được. Chưa kể nàng còn sinh cho tôi hai cậu con trai giống bố như đúc nữa. Bạn bè đồng nghiệp đến nhà tròn mắt nhìn những căn phòng sạch như li như lau và bữa cơm ngon lành thơm phức rồi vỗ vai tôi nói nhỏ: “Nhất ông nhé, bọn tôi chả ai bằng.” Những lúc nghe người ta nói thế, tôi chỉ cười trừ. Chẳng lẽ tôi lại nói với họ rằng: Để có được cái không gian sạch như li như lau ấy, mỗi ngày cả nhà tôi phải tiêu tốn ít nhất hai tiếng đồng hồ dọn dẹp.
Có phải sống với một người vợ hoàn hảo là “sung sướng”?
Vợ tôi là người cầu toàn, việc gì cũng muốn hoàn hảo. Nàng thích xuất hiện xinh đẹp gọn gàng trước mắt mọi người nên sáng nào cũng dậy sớm tập thể dục một tiếng, tắm gội và trang điểm. Nàng muốn thăng tiến trong sự nghiệp nên luôn hết mình cho công việc, ra sức phấn đấu. Nàng muốn cả nhà đượcchăm sóc tử tế nên luôn nghiên cứu kỹ thực đơn mỗi ngày: ăn gì cho bổ, nấu sao cho ngon. Nàng thích không gian sống trong lành nên mỗi ngày đều quét dọn, lau rửa thật kỹ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên…
Tất nhiên những việc ấy không chỉ một mình nàng mà lo hết được, nên hậu quả là ba bố con tôi cũng phải cùng nàng lao vào công cuộc “lo việc nhà”. Tôi lãnh nhiệm vụ đi chợ, hai đứa con thì một đứa quét nhà, lau nhà đứa kia rửa bát cọ bếp. Sẽ thật khốn cho bố con tôi nếu rau không xanh, thịt không tươi, sàn còn sót một vết bẩn hay một chiếc đĩa còn dính mỡ.
Không chỉ có thế, vợ tôi còn thiết quân luật cho cả nhà: ăn uống phải gọn gàng, không được bày bừa hay rơi vãi, dùng xong thứ gì phải cất ngay vào chỗ cũ, quần áo thay ra phải bỏ đúng vào thùng giặt, quần áo giặt xong phải gấp thật vuông vắn và cất đúng vào ngăn của từng người, nhìn thấy rác dưới đất phải nhặt hoặc dọn ngay…
Video đang HOT
Tôi cũng biết rằng sống gọn gàng sạch sẽ là rất tốt, nhưng cẩn thận đến từng li từng tí và tốn nhiều tâm huyết đến thế cho việc dọn dẹp thì quả là thái quá. Tôi và các con đi học đi làm về mệt, nhiều lúc chỉ muốn nằm dài uống ly nước mát hay làm ván game cho thư giãn đầu óc thì lại phải lao vào cơm nước chợ búa lau rửa.
Mỗi tuần ba bốn lần, vợ tôi lại có lịch các công việc như con bác hàng xóm cưới hay vợ ông sếp ốm. Trong những dịp như thế, tôi phải giúp vợ chuẩn bị quà hoặc “phong bì” cẩn thận, sau đó mặc com lê thẳng nếp và làm tài xế tháp tùng nàng, đến đâu cũng phải giữ phong thái lịch sự, nói cười tươi tắn. Họ hàng giỗ chạp cưới xin, nàng bắt ba bố con tôi ăn mặc đẹp đến từ sớm lăng xăng giúp việc nọ việc kia, nếu kém nhiệt tình hay cư xử thất thố là chết với nàng.
Mà như thế nào đã hết. Để chu toàn việc công ty, việc gia đình cũng như giữ gìn hình ảnh “vừa xinh vừa đảm” trước mắt mọi người, vợ tôi thường phải trở dậy từ rất sớm và làm việc liên tục cho đến tối mịt, kể cả ngày nghỉ. Nàng hầu như không còn thời gian thư giãn giải trí hay gần gũi trò chuyện vui vẻ với gia đình và bạn bè, do đó luôn luôn căng thẳng. Không dám xả xì trét trước mặt người ngoài vì còn giữ tiếng, nàng đem tất cả về đổ lên đầu bố con tôi. Nàng vừa đi làm về là cả nhà loạn lên với những “sao sách vứt bừa bãi trên bàn thế” và “sao chỉ được có bảy điểm”… Hai đứa con tôi bảo: “Mẹ cứ như phát xít”, tôi ngoài miệng thì mắng con không được hỗn nhưng trong lòng cũng thấy hình như chúng nói… phải.
Không nhớ từ bao giờ, có lẽ đã lâu lắm tôi và vợ không còn gần gũi nhau. Nàng quá bận đảm đang, quá bận xinh đẹp, quá bận phấn đấu, quá bận làm cho mọi người “khen ngợi” mà quên mất người chồng vẫn còn khao khát yêu thương. Đêm nào cũng vậy, trước khi đi ngủ nàng luôn thao thao bất tuyệt về những “phát triển thương hiệu”, “quà Tết cho sếp”, “tiền chợ búa tháng này” hay “giảm thêm 2kg nữa”…
Đôi khi tôi liều cắt ngang câu chuyện nhàm chán ấy để ôm nàng vào lòng mà nói những lời thương mến. Nhưng mệt mỏi với những kế hoạch và dự định, nàng thường càu nhàu gạt tôi ra mà kêu là dớ dẩn rồi lăn ra ngủ ngay tức thì.
Tôi nằm trong ánh đèn ngủ vàng sẫm ngắm nhìn nàng trong bộ váy gợi cảm màu mỡ gà đang quay lưng lại mình mà ngáy khò khò, tự hỏi mình đã cưới ai đây? Và chợt thấy mệt mỏi vô cùng… Tôi không biết nên làm sao để vợ tôi thay đổi cho bớt ngột ngạt hơn?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lòng tham của vợ
Mỗi ngày trôi qua tôi lại chán nản với cuộc sống gia đình. Tôi thấy cuộc sống thật sự tù túng khi phải sống với một người vợ mở mắt ra là một chữ tiền, nhắm mắt lại cũng vẫn là chữ ấy.
Hồi còn yêu nhau, tôi biết mình thua kém vợ nhiều điểm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cố gắng hết mình, tôi sẽ đem đến cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ. Nhưng tôi đã sai lầm bởi ham muốn vật chất của vợ tôi là không đáy. Cô ấy đang dần biến cuộc hôn nhân của chúng tôi thành địa ngục.
Chúng tôi quen nhau khi cả hai đều đã ra trường và đi làm. Cả hai chúng tôi đều lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nên rất khó khăn. Lương lậu cũng rất thấp khiến tôi không thể tặng cho cô ấy những món quà giá trị vào những dịp kỉ niệm. Tôi biết cô ấy rất buồn và tủi thân nhưng tôi đã khéo động viên và chọc cho cô ấy cười vui là cô ấy quên ngay.
Thỉnh thoảng cô ấy cũng so sánh tôi với bạn trai của những cô bạn khác khiến tôi chạnh lòng. Cô ấy cũng nhiều lần nói lời chia tay tôi vì nếu ở bên tôi, cô ấy sẽ chẳng có tương lai gì với một người suốt ngày trắng tay, chưa hết tháng đã hết tiền.
Nhưng vì tình cảm sâu đậm với cô ấy, tôi lại tìm cách làm lành và xin cô ấy hãy cho tôi thêm thời gian để cố gắng. Tôi đã phấn đầu hết mình trong công việc để hi vọng sếp cân nhắc trong những lần tăng lương và tôi cũng tự nhủ sẽ bù đắp cho cô ấy bằng tình cảm chân thành của mình. Có thể tôi không cho cô ấy về mặt vật chất bằng những người con trai khác nhưng tôi tin rằng tình yêu mà tôi dành cho cô ấy không ai có thể có đựợc.
Chúng tôi đã đi qua tình yêu bằng những giận hờn vu vơ của cô ấy và cũng đến được với nhau bằng một đám cưới hạnh phúc, giản dị.
Mỗi ngày trôi qua tôi lại chán nản với cuộc sống gia đình... (Ảnh minh họa)
Thời gian đầu sống với nhau, chúng tôi đã trải qua quãng thời gian mật ngọt không chút ưu phiền. Đến khi đứa con đầu lòng ra đời, phải đối mặt với cơm, áo, gạo, tiền, vợ chồng tôi nảy sinh những mâu thuẫn, lục đục.
Cô ấy bắt đầu chì chiết vì tôi không thể kiếm ra nhiều tiền như những người khác, thậm chí thu nhập của tôi còn thấp hơn của cô ấy. Ngày nào cũng những điệp khúc về tăng giá, về lương thấp, bao giờ mới hết cảnh chui rúc, thuê trọ, rồi hết tiền mua sữa cho con, rồi mỗi lần về quê nội, quê ngoại tốn kém...
Tôi cũng biết những vất vả mà cô ấy phải gánh chịu khi chúng tôi đều là dân ngoại tỉnh lập nghiệp ở thành phố, gia đình hai bên cũng đều khó khăn nên chẳng thể giúp đỡ gì. Chúng tôi phải nai lưng lo cho cuộc sống của mình và nuôi con. Đã bao nhiêu áp lực công việc ở cơ quan, về đến nhà lại không được chút thảnh thơi mà còn điên đầu với những tiếng bấc tiếng chì của vợ khiến tôi càng bị stress và u uất hơn.
Những lời đay nghiến của vợ khiến tôi bị tổn thương. Đã nhiều lần hai vợ chồng to tiếng vì tiền nhưng nghĩ đến con tôi đành nhẫn nhịn. Được thể vợ tôi càng lấn tới. Cô ấy lớn tiếng gào lên kêu khổ vì lấy phải một người chồng kém cỏi, bất tài.
Mỗi ngày trôi qua tôi lại chán nản với cuộc sống gia đình. Tôi thấy cuộc sống thật sự tù túng khi phải sống với một người vợ mở mắt ra là một chữ tiền, nhắm mắt lại cũng vẫn là chữ ấy.
Tôi không biết phải làm cách gì để có thể kiếm nhiều tiền thoả mãn lòng tham của vợ. Cảm giác chán ngán khiến tôi cũng chẳng muốn phấn đấu nữa. Tôi muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân tù ngục, nặng nề này. Nhưng còn đứa con gái bé bỏng, ngây thơ, vô tội, nó sẽ ra sao nếu vợ chồng tôi chia tay?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để tốt cho cả hai Anh yêu! Tình yêu là gì hả anh. Em đã có lúc nghĩ rằng em phải để anh đi, không phải vì sự cao thượng dở hơi nào đó mà người ta vẫn nói mà chính bởi em không muốn thấy anh phải day dứt. Dù anh luôn nói anh ổn, anh không sao nhưng em tin rằng em biết anh đang cảm...