Nỗi sợ buôn chuyện của nhân viên công sở
Thói quen buôn chuyện dường như đã ăn sâu vào những nhân viên công sở thời hiện đại. Nhiều người suốt ngày “buôn dưa lê” làm ảnh hưởng đến công việc.
Biết là không tốt nhưng thói quen buôn chuyện trong giờ làm của phụ nữ công sở vẫn rất khó bỏ. Nguyên do là nhiều chị em đã quen chia sẻ, quen được nói, nếu ngồi cả ngày im lặng thì họ không chịu nổi.
Tôi đi làm tính đến nay đã hơn 20 năm, từng chứng kiến nhiều chuyện éo le ở chốn công sở. Tôi rất sợ bị cuốn vào những cuộc “buôn dưa lê” không có hồi kết mà lại gây ảnh hưởng không tốt đến người khác. Thế nên, tôi quyết định thu mình lại, hạn chế kết giao, chỉ nói chuyện với vài người bạn đồng nghiệp thật thân thiết.
Ngoài giao tiếp vì công việc ra, tôi không dám chơi với ai, không dám kết bạn trên Facebook, Zalo với đồng nghiệp. Không phải tôi kiêu căng hay tính cách không hòa đồng mà chỉ đơn giản là để tránh bị cuốn vào thị phi, mệt mỏi không đáng có.
Chủ đề các câu chuyện được buôn nơi công sở là những chuyện trên trời, dưới đất, có khi là chuyện của bản thân, có khi là chuyện gặp ngoài đường, có khi lại là chuyện của người khác. Mỗi người một câu, thế là lại có chủ đề buôn cả ngày không hết.
Tranh thủ thời gian rảnh, mọi người túm tụm kể nhau nghe đủ chuyện, từ chuyện con bị ốm, chồng ki bo không chịu đưa tiền cho vợ, chồng ở bẩn vứt quần áo khắp nhà đến giá bộ váy ở cửa hàng này, cửa hàng khác đắt rẻ ra sao…
Nói về mình chán chê, các chị, các em lại lôi chuyện riêng của người này, người nọ trong cơ quan ra nói cho vui miệng. Nhiều lúc làm việc áp lực, mệt mỏi quá, tôi cũng buôn dưa lê cùng mọi người để giảm căng thẳng. Tuy nhiên, tôi chỉ dừng lại ở những đề tài vui chứ không đi sâu vào các vấn đề nhạy cảm, đụng chạm đến người khác.
Có những buổi trưa, mấy chị em đồng nghiệp rủ nhau đi ăn, uống cà phê, nói chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt, nhưng tôi lại có thêm nhiều ý tưởng để viết một bài báo mới. Tôi nghĩ, nếu biết “buôn” đúng lúc, đúng chỗ, đúng đề tài sẽ có được nhiều thông tin có thể có lợi cho công việc cũng như cải thiện mối quan hệ của mình và đồng nghiệp.
Thói quen “buôn dưa lê” nơi công sở sẽ chẳng có gì đáng chê trách, nếu những người tham gia không đi quá sâu vào đời sống cá nhân của người khác kèm theo những bình phẩm phiến diện.
Tuy nhiên, không phải ai cũng biết được điểm dừng ấy… Có nhiều người cứ lên cơ quan là mở Facebook, Zalo vào like dạo, comment đi comment lại, trong lúc làm lại ngó xem có ai comment không để trả lời.
Một ngày có 8h làm việc thì chỉ làm tầm 3-4h, còn lại là lượn hết phòng này đến phòng khác, ngồi buôn dưa lê ở phòng hoặc buôn dưa lê trong Facebook, Zalo với người khác.
Điều hay thấy nhất là thói đố kỵ với đồng nghiệp hơn mình. Nếu đồng nghiệp có trình độ học vấn cao hơn, năng lực chuyên môn tốt hơn, nhà có điều kiện kinh tế tốt hơn, hình thức xinh xắn hơn, có nhiều anh để ý hơn, được sếp trọng dụng hơn… thì sẽ luôn là chủ đề bị buôn bán mỗi khi những người rảnh rỗi ngồi với nhau. Mỗi khi thấy đồng nghiệp được cất nhắc vào vị trí cao hơn, nhiều người lại vu vơ chép miệng: “Nó cặp bồ với sếp nên mới được lên chức”.
Nhân viên công sở thích buôn chuyện trong giờ làm. Ảnh minh họa: Pexels
Video đang HOT
Những người rảnh rỗi có nhiều thời gian “buôn dưa lê” nơi công sở chẳng qua là họ không chịu làm việc, làm việc theo kiểu cầm chừng, đối phó, làm không hết trách nhiệm. Nếu chăm chú làm việc thì làm gì có thời gian mà soi người khác.
Có khi việc người này hôm nay đi làm bằng ô tô hay xe máy, đỗ xe ở đâu cũng thành chủ đề bàn tán. Nếu 1-2 tháng không thấy đồng nghiệp đi ô tô là y như rằng đồn thổi: “Em đấy phá sản phải bán xe, làm gì có xe mà đi”.
Cuộc đời này có rất nhiều việc nhìn thế mà không phải thế. Nhưng nhiều người có suy nghĩ nông cạn, chỉ biết đánh giá vấn đề qua những gì họ nhìn thấy mà không hiểu được nguyên nhân sâu sa thực sự đằng sau.
Điều đáng trách là họ nghĩ thế là quyền của họ nhưng họ không dừng ở việc nghĩ, mà cứ phải tung tin đồn khắp cơ quan. Chuyện tốt chả thấy nói, toàn đi lan truyền chuyện xấu do họ tự đoán ra mà chưa có sự kiểm chứng chính xác.
Nếu các cơ quan có người viết đơn kiện đồng nghiệp xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác, tội làm nhục người khác, tội vu khống… thì sẽ có không ít nhân viên công sở bị xử phạt.
Ở chốn công sở đầy rẫy thị phi, phụ nữ mà được sếp trọng dụng, hay gặp gỡ, trao đổi công việc với sếp, nhất là được lên chức thì đảm bảo sẽ có ngay nghi án ngoại tình. Điều này làm cản trở nhiều người có năng lực phấn đấu trong sự nghiệp.
Có những người có năng lực nhưng không dám thể hiện, cũng không dám phấn đấu. Bởi họ sợ bản thân trở thành chủ đề “buôn dưa lê” của cơ quan.
Không chỉ vậy, công sở còn là chỗ “đâm bị thóc, chọc bị gạo” kinh hoàng. Làm bất cứ việc gì cũng có người tung tin sai lệch ra khắp cơ quan để mọi người hiểu sai vấn đề và hiểu sai về người mà họ ghét, hòng phá đám đồng nghiệp.
Quanh đi quẩn lại 8 tiếng đồng hồ làm việc trôi qua từ lúc nào. Ở nhiều cơ quan hiện nay, rất nhiều người làm công việc cá nhân trong giờ hành chính. Họ dùng thời gian có mặt để đọc báo, xem phim, vào mạng và buôn dưa lê. Công việc cứ ì ra không làm, thu nhập vẫn nhận đủ hàng tháng. Vấn đề không chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc. Điều đáng nói là thái độ thiếu nghiêm túc trong việc thực thi công việc. Nó cùng hình thành một thói quen xấu về chuyện ngồi lê, tán gẫu mất thời gian vô bổ.
Thói quen này còn gây mất đoàn kết nội bộ. Từ những chuyện không có, các chị em có thể thêm mắm thêm muối, qua người này người khác, câu chuyện lại đi xa hơn, vô tình gây hại tới người khác.
Hậu quả của việc “buôn dưa lê” không biết điểm dừng đó là lãng phí thời gian, năng lượng và ảnh hưởng đến chất lượng công việc.
Để tránh bị cuốn vào những hội buôn dưa lê tiêu cực, bạn nên lưu ý một số điều sau:
Thứ nhất, bạn cần đủ tỉnh táo để biết bí mật nào trong số những điều bạn được nghe có thể nói ra và điều nào bạn nên giữ kín.
Thứ hai, bạn phải nhận định đúng ai là người đáng tin cậy để bạn “buôn dưa lê”. Nếu là người không đáng tin thì tốt nhất không nên nói gì. Nên tránh xa những người thích thăm dò chuyện riêng tư của người khác, người hay phàn nàn, người thích “buôn dưa lê” mọi lúc mọi nơi, lấy câu chuyện làm quà, người thích khoe mẽ.
Thứ ba, tránh nói về những câu chuyện nhạy cảm, về đời tư của người khác.
Thứ tư, bạn chỉ nên đưa ra những tình huống trò chuyện khi cần thiết hoặc những lúc rảnh rỗi. Đừng biến mình thành “bà tám” công sở trong khi bạn còn rất nhiều công việc cần giải quyết. Điều này sẽ vô tình khiến bạn mất tập trung vào công việc, dẫn đến kết quả công việc bị giảm sút. Chú ý thời gian nên hạn chế trong giới hạn cho phép, nên dành thời gian cho công việc của mình, đảm bảo hoàn thành tốt mọi công việc được giao, tránh tình trạng làm việc không nghiêm túc, chậm tiến độ, không có sản phẩm nhưng lúc nào cũng kêu bận lắm.
Thứ năm, tinh thần thấp có thể làm giảm năng suất, giảm hợp tác giữa các phòng ban và ảnh hưởng xấu đến công việc của bạn. Bạn nên cố gắng giữ cho tinh thần của bạn trên một mức độ thích hợp. Nếu bạn không có sự nhiệt tình trong công việc, đồng nghiệp của bạn sẽ mất đi mong muốn hợp tác. Hơn nữa, bạn nên biết rằng các nhà lãnh đạo quản lý chẳng ai mong muốn có một nhân viên như vậy.
Cuối cùng, văn phòng là nơi mọi người nên tuân thủ mọi quy tắc nơi công sở và hướng tới hiệu quả công việc mà thôi. Chắc chắn, hài hước và tiếng cười trong văn phòng có thể làm giảm căng thẳng và mang lại nhiều lợi ích. Nhưng hãy thể hiện cho mọi người biết rằng, bạn là người hiểu biết văn hóa công sở, bạn biết đùa và biết dừng đúng lúc.
Anh đồng nghiệp ăn hết cả hộp hạt điều mà không hề nói nửa câu, bị tôi nhắc liền mang 30 nghìn ra trả
Tôi chẳng tiếc gì miếng ăn nhưng thiết nghĩ đã động vào đồ của người khác thì vẫn nên có lời thì tốt hơn.
Chuyện ở chốn công sở thì chả thiếu gì drama và những pha cười ra nước mắt. Thế nhưng trước đây tôi chỉ nghe thấy người ta kể về chuyện phụ nữ ở với nhau thì mới sinh ra lắm thứ chuyện trên đời chứ đàn ông thì chưa nghe bao giờ. Chắc là cũng có nhưng chỉ là tôi chưa nghe thấy mà thôi.
Chính ra số tôi cũng ăn may, nộp hồ sơ xin việc đi mấy nơi, những nơi đặt nhiều hy vọng và mơ ước được vào thì đều bị từ chối, những nơi nộp cho vui thì lại được nhận. Cuối cùng tôi chọn công ty hiện tại và gắn bó đến giờ cũng ngót nghét chục năm rồi còn gì nữa.
Lương khởi điểm của công ty tôi không cao nhưng có chế độ tăng lương cực kỳ hấp dẫn, môi trường làm việc không độc hại cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tức là văn phòng công ty lúc nào cũng thoáng đãng, có cây xanh, vệ sinh sạch sẽ và bên cạnh đó văn hóa công sở ở chỗ tôi làm cũng chẳng chê vào đâu được.
Phòng tôi làm việc có đặc thù riêng nên đa phần đều là phụ nữ, mấy chị em quý nhau như người trong nhà. Thậm chí, cơm nước chúng tôi còn mang đi mỗi người một món rồi ngồi quây lại ăn chung với nhau.
Công việc ai cũng cực kỳ có trách nhiệm nhưng hễ người nào có việc một cái thôi là y như rằng vài người sẵn sàng gánh vác hộ công việc. Nói chung, công ty mà toàn những người có thâm niên cao là đủ để hiểu môi trường làm việc giữ chân nhân sự đến như thế nào rồi.
Nhưng ở đâu cũng vậy, việc nào cũng thế, kiểu gì cũng sẽ có những trường hợp ngoại lệ. Và ngoại lệ của chúng tôi mới xuất hiện vào cuối tháng trước.
Vừa rồi do có chút thay đổi về phòng ban nên công ty tôi cũng có chút biến động về nhân sự, cuối cùng phòng tôi tiếp nhận một nhân sự từ phòng khác. Mặc dù cùng một công ty nhưng vì là công ty lớn nên chúng tôi cũng khó lòng mà biết hết nhân sự của các phòng ban khác. Chính vì vậy, anh đồng nghiệp mới chuyển đến cũng chẳng khác nào nhân tố mới toanh.
Truyền thống của phòng tôi là luôn luôn phải có một bữa tiệc nho nhỏ để chào mừng nhân sự mới về phòng, đã từ rất lâu rồi chúng tôi không có người mới nên lần này cũng vô cùng háo hưc. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, anh đồng nghiệp mới này có vẻ như cũng rất hợp với cả phòng vì tính cách khá cởi mở và dễ hòa đồng.
Thế nhưng mọi chuyện bắt đầu có chút vấn đề khi anh chàng này có thói quen ăn vặt, mà ăn vặt của anh ta không phải như phụ nữ nửa gói bim bim, cốc trà sữa là xong, mỗi lần ăn vặt anh ta phải ăn bằng suất khiến cho mấy chị em chúng tôi no lặc lè.
Trong phòng thì nhiều phụ nữ nên mới đầu anh ta xin cái bánh, xin gói mì thì ai cũng thảo tính đưa cho. Bữa đó anh ta thu về một đống chiến lợi phẩm mà nhìn qua chắc đủ để tôi tiêu thụ trong cả tuần. Ấy vậy mà chỉ trong buổi chiều hôm đó, anh ta có thể xử lý được toàn bộ chỗ thực phẩm ấy mà không cần đến sự trợ giúp của bất kỳ ai.
Tất nhiên, chúng tôi chỉ trầm trồ và ngạc nhiên với chiếc dạ dày siêu to khổng lồ của anh bạn đồng nghiệp mà thôi chứ lúc ấy chúng tôi còn chả nghĩ gì nhiều, còn khen là ăn được càng tốt nữa cơ mà.
Nhưng càng về sau mức độ xin ăn trực của anh ta càng nhiều, ngày nào anh ta cũng đi xin đồ ăn của người này người kia, nếu đã biết mình ăn nhiều thì nên tự chuẩn bị cho bản thân chứ. Đằng này anh ta đã đi xin nhưng lại xin rất nhiều và thường xuyên, thậm chí cứ thấy ai đang ăn gì là anh ta lại nhảy ngay vào ăn cùng...
Đợt này tôi mới mang thai nhóc thứ hai, chẳng hiểu sao lại thèm ăn hạt điều vô cùng, tuy nhiên nói thật là mua một hộp hạt điều ngon cũng vài trăm nghìn nên tôi cũng không sẵn sàng chi lắm. Mãi cho đến khi nghén quá chẳng ăn được gì mới quyết định mua sẵn mấy hộp về để tủ ăn dần.
Hôm qua hàng mới về, tôi cất vào trong tủ như một thói quen. Anh đồng nghiệp thấy vậy liền chạy ngay ra xin rồi tự ý đổ rất nhiều vào bát của mình và đi thẳng về chỗ.
Thế nhưng chuyện đáng nói hơn là vào ngày hôm sau khi tôi đi làm, vừa mở tủ đồ của mình ra thì thấy hộp hạt điều bóc dở hôm qua mới chỉ ăn được vài hạt nay còn mỗi cái hộp rỗng không. Đồ tôi đã cất vào tủ nên tôi khá yên tâm là không ai động đến, vừa sáng ngày ra thấy cảnh này tôi khá là bất ngờ.
Ngay lập tức tôi biết thủ phạm là ai. Tính tôi ngay thẳng có gì nói đấy nên nhắn tin cho anh ta và hỏi lý do tại sao lại tự ý mở tủ của tôi lấy đồ mà không hỏi tôi câu nào. Đáp trả lại tôi anh ta chỉ đọc tin nhắn chứ không thèm trả lời.
Một lát sau, anh đồng nghiệp đi làm muộn nhất văn phòng lững thững bước về phía bàn làm việc của tôi và đưa cho tôi 30 nghìn. Trong khi tôi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì anh ta thản nhiên nói rằng đây là tiền trả chỗ hạt điều mình đã ăn! Anh ta trả cho hộp hạt điều gần 300 nghìn với số tiền bằng 1/10 với lý do hộp đó tôi cũng đang ăn dở rồi?
Tôi không tin nổi vào tai mình, thật ra tôi cũng chẳng phải dạng ki bo gì nhưng quan trọng vẫn là không thể ưa nổi cái thái độ.
Lúc ấy tôi cũng điên tiết lắm nhưng nghĩ cho cùng chả chấp làm gì, kể từ đó có gì tôi cũng cất kín vào tủ khóa chặt lại. Với những người không biết điểm dừng, không biết điều như vậy tôi cũng chẳng phải xông xênh làm gì.
Nhiều nhân viên sẵn sàng "bật cả sếp" dù phải nghỉ việc Hiện nay, thế hệ trẻ có nhiều tiềm năng để trở thành nhân tố bùng nổ trong môi trường lao động. Họ thường mang đến sự sáng tạo, nhiệt huyết, và khả năng đổi mới, đóng góp vào sự phát triển và thay đổi trong các doanh nghiệp. Tuy nhiên, người trẻ cũng được đánh giá là một cộng đồng đề cao chủ...