Nỗi oan tày trời của chồng
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Nỗi oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Khi bắt đầu đọc lá thư này, chồng xin vợ một điều, đó là đừng có xé phứt đi khi chưa đọc hết nổi một dòng. Giống như khi mình nói chuyện với nhau ấy, chồng chưa nói được trọn vẹn một câu thì vợ đã bằng mọi cách chặn họng chồng, bù lu bù loa lên, bắn liên thanh không ngừng, cấm cho chồng chen vào từ nào. Rồi cuối cùng là vợ bỏ đi không ngoảnh lại, để mặc chồng với câu nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng.
Vợ ơi, thật sự một điều, thật sự vô cùng, đó là chồng bị oan rồi! Oan to đùng. Oan kinh khủng. Là oan Thị Kính vợ à, không phải oan Thị Màu như vợ chụp mũ cho chồng đâu!
Tự dưng hàng xóm nhà mình chuyển tới một cô nàng xa chồng do chồng cô ấy đi học tiến sĩ ở nước ngoài. Đó có phải là lỗi của chồng không hả vợ? Cô ấy có chân thì cô ấy chuyển đến, chồng nào có phải là tác nhân gây ra cái sự vụ ấy đâu. Thế mà ngay khi biết hoàn cảnh một mình vò võ của cô ấy, vợ về hậm hực, lườm nguýt chồng. Vợ bực mình, cằn nhằn, hạnh họe chồng đủ điều cứ như thể chồng mua nhà cho cô ấy ở đó vậy.
Những ngày sau, ngày nào vợ cũng đánh phủ đầu và dằn mặt chồng: “Anh cứ liệu đấy, ngó nghiêng tí tởn là không yên với em đâu!”. Khổ quá, vợ không nhắc thì chồng cũng nào dám. Trước khi liếc mắt nhìn cô ấy một cái xem hàng xóm nhà mình mặt mũi ngang dọc thế nào để gặp ngoài đường còn chào thì chồng sẽ xin phép vợ đàng hoàng, vợ cứ yên tâm! Chồng là chồng quá hiểu tính tình của vợ rồi mà!
Ấy thế mà chồng chẳng hiểu sao, loằng ngoằng thế nào mà vẫn bị vợ kết cho cái tội tày đình: lăng nhăng! Những khi vợ la toáng lên vào mặt chồng là: “Anh là đồ dâm dê, thấy gái là tít mắt vào!”, chồng ấm ức lắm vợ ạ! Chồng thề là chồng nghe lời vợ dặn, đến cười với cô ấy còn không dám cười to huống chi là làm những việc tày đình như vợ nói.
Cái hôm chủ nhật, vợ đi mua sắm với bạn, khoán cho chồng ở nhà nấu cơm ấy. Khi chồng đang hăng hái băm băm chặt chặt thì cô ấy sang hỏi xin củ tỏi xào rau muống. Ừ thì hàng xóm ai nỡ keo kiệt một củ tỏi, nên chồng cũng chẳng suy nghĩ gì, cho cô ấy luôn. Còn cái chuyện vợ thắc mắc sao cô ấy lại ăn mặc ngắn trên hở dưới như thế thì chồng không biết đâu. Vợ đi hỏi cô ấy nhé!
Video đang HOT
Lại còn vì sao cô ấy cười tươi với chồng, nói ngưỡng mộ chồng là đàn ông mà đảm đang thì chồng cũng không biết nốt. Chồng có đi guốc trong bụng cô ấy đâu mà biết được cô ấy nghĩ gì. Lại còn chuyện chồng đã nghía ngắm vòng 1 hay cặp giò của cô ta chán chưa ấy hả? Cái vụ này thì thề có trời, chồng lúc ấy lo nơm nớp, chỉ sợ vợ về nhìn thấy cô ấy trong nhà mình lại bốc hỏa nên liên tục ngó ra cửa xem vợ về chưa. Còn tâm trí đâu mà ngắm cái gì nữa hả vợ!
Rồi lại đến cái hôm vợ đi trực đêm. Trước khi đi, nhìn thấy cô ấy đang tưới hoa ở cửa, vợ hằm hè, quát nạt bắt chồng khóa cửa ngay, cấm ló mặt ra khỏi cửa, kể cả cửa sổ. Chồng như dê con nghe lời dê mẹ, chốt chặt các loại cửa và cổng, tự nhủ phải đợi đúng vợ về gọi mới mở, đề phòng bị sói tấn công.
Nhưng ai mà ngờ được đúng tối đó, cô ấy bỗng lên cơn đau bụng, có khả năng rất cao là đau ruột thừa. Cô ấy chạy sang đập cửa nhà mình uỳnh uỳnh, kêu than ầm trời. Chồng ở trong nhà, nghe thấy tiếng cô ấy mà run như cầy sấy, chẳng được bình tĩnh như các chú dê non trong chuyện đâu. Chồng sợ lắm, mở cửa ra lại bỗng nhiên vợ về như hôm trước thì chồng có 10 cái miệng cũng không giải thích nổi. Một vụ hôm trước là chồng tởn tới già rồi.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cô ấy ở một mình, đêm hôm khuya khoắt lại bệnh tật bất ngờ, bần cùng mới phải sang cậy nhờ nhà ta. Mình lại làm ngơ thì có phải là nhẫn tâm quá phải không vợ! Nhất là chồng lại là ông xã của một cô bác sĩ yêu nghề. Vợ lúc nào chẳng bảo chồng, làm người thấy chết mà không cứu thì là bất nhân, làm bác sĩ lại càng phải quên mình vì người bệnh.
Thế là sau một hồi im re giả đò đã ngủ say, chồng lịch kịch mở cửa ra gặp cô ấy. Vừa sang nhà cô ấy, định đợi cô ấy lấy vài thứ đồ rồi gọi taxi vào viện thì bỗng dưng cô ấy… hết đau. Chồng thở phào, nhẹ cả người. Nhưng cô lấy lại sợ sẽ còn đau tiếp nên giữ chồng ngồi lại, uống chén nước, tiện thể theo dõi nếu không còn đau nữa mới yên tâm được.
Chồng chẳng muốn tí nào đâu, nhưng nghĩ bụng, lát nữa về mà cô ấy lại đau thì vẫn phải chạy sang nên thôi thì cố ngồi đợi thêm tầm 15 phút cho đỡ phải chạy đi chạy lại. Mà nói thật với vợ, chồng như ngồi trên đống lửa, mông như mọc gai mặc dù ngồi uống trà nóng thơm đấy, nghe cô ấy cười nói đấy, nhìn cô ấy mặc mát mẻ đấy (cái chi tiết này là sau này vợ đay đi đay lại nên chồng mới nhớ chứ lúc ấy chồng không có ý niệm gì luôn). Chỉ mong nhanh nhanh qua từng phút để lấy cớ chuồn về.
Nhưng cái số của chồng đúng là số ruồi bâu vợ ạ. Cô ấy đau bụng hôm nào chả đau, lại trúng hôm vợ đi trực. Rồi vợ nhờ cô bạn trực hộ hôm nào không nhờ, lại đúng hôm cô hàng xóm bị đau bụng. Thế là điều kinh khủng khiếp nhất mà chồng sợ hãi tột đột đã xảy đến: Vợ về, bắt gặp đúng lúc chồng đang bên nhà cô ấy. Hai người ngồi nói chuyện thân mật, nhìn nhau tình chàng ý thiếp, cô ấy ngượng ngùng khi bị chồng soi những chỗ thiếu vải (nguyên văn lời vợ).
Dông tố nổi lên trong nhà mình. Cuộc đời chồng xuống dốc không phanh. Vợ sau khi ném vào mặt chồng một tràng dài dằng dặc những lời mắng mỏ, phỉ báng không thương tiếc thì bịt tai kín như bưng, không thèm nghe chồng nói lấy một lời. Một tuần rồi, vợ nhìn chồng như nhìn… đống phân bốc mùi. Chồng tìm mọi cách cũng không khiến vợ lay động mảy may.
Chồng khổ não lắm vợ ạ! Chỉ mong vợ cho một cơ hội để giãi bày nỗi oan mà khó như lên giời ấy. Đến quan tòa phán tội còn cho phép bị cáo cơ hội bào chữa cơ mà! Vợ ơi, một lần thôi, hãy cho chồng được nói hết. Và thề với trời với đất, với thần phật các phương: chồng bị oan vợ à!
Cứ mỗi lần trời lạnh là tôi chỉ muốn bỏ chồng chỉ vì thói quen kinh khủng của anh
Tôi lủi thủi chạy qua nhà mẹ đón con về. Trời thì mưa, tối, vừa ôm con vào lòng tôi vừa nuốt nước mắt. Tại sao chồng tôi lại cứ giở chứng khi trời lạnh thế không biết.
Trời mưa, lạnh buốt, lái xe ngoài đường mà tay tôi chỉ muốn đông cứng lại. Tôi tan làm muộn, đã bảo chồng đi đón con về sớm rồi, cứ nghĩ thế nên tôi ung dung ghé qua chợ mua thêm ít đồ ăn. Thế nhưng, khi về nhà, tôi vẫn thấy nhà tối thui, vắng ngắt, con thì chẳng thấy đâu. Gọi điện cho chồng thì chỉ nghe thấy tiếng ồn ào. Tôi biết chắc anh lại đi đến chỗ ấy.
Tôi lủi thủi chạy qua nhà mẹ đón con về. Trời thì mưa, tối, vừa ôm con vào lòng tôi vừa nuốt nước mắt. Tại sao chồng tôi lại cứ giở chứng khi trời lạnh thế không biết. Bình thường anh sống chuẩn mực lắm, nhưng cứ đến khi trời lạnh là chồng tôi lại lao vào con đường cờ bạc, rượu chè với lý do: uống để cho cái thân nhiệt nó tăng lên.
(Ảnh minh họa)
Cưới nhau đã 4 năm, nhưng năm nào vào mùa lạnh chồng tôi cũng ngủ bờ ngủ bụi vì ham mê cờ bạc, rượu chè. Chồng tôi có một đám bạn gọi là chí cốt. Cứ mỗi lúc trời lạnh là họ lại tổ chức ăn uống, nhậu nhẹt rồi đánh bài thâu đêm. Chồng tôi có hôm còn ngủ luôn tại trận không thèm về nhà, hôm nào anh mà về thì cứ cái bộ dạng chân nam đá chân chiêu, trời thì lạnh mà chồng tôi uống rượu xong cứ đi nghêu ngao ngoài đường, tôi lo đến phát điên.
Nhưng chưa hết, khi tôi đang ngon giấc, chồng tôi về đến nơi thì nôn ọe ầm ĩ. Có hôm nôn xong cứ thế chui vào chăn, tôi nghe cái mùi chua loét đó mà muốn nôn theo. Trời lạnh giặt chăn gối là một vấn đề nan giải, ấy vậy mà ông chồng quý hóa của tôi đâu có biết, anh ấy cứ thản nhiên lấy chăn lau cái miệng hôi rình của mình, có hôm còn nôn cả ra chăn.
Một hai năm đầu tôi còn nhẹ nhàng với chồng chứ mấy năm trở lại đây, tôi đã hết kiên nhẫn với anh ấy. Tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại trở nên hư hỏng như vậy khi trời lạnh. Chúng tôi cãi nhau to mấy lần, nhưng chồng tôi chỉ nói rằng, anh làm việc vất vả cả năm, chỉ được mấy ngày cuối năm lạnh lạnh bạn bè mới tụ tập, tôi là người vợ ích kỷ vì cái gì cũng chỉ trích chồng.
Tối nay cũng vậy, phải đến 2h sáng anh mới bấm chuông inh ỏi. Tôi đi ra mở cổng, thấy chồng chỉ mặc mỗi cái áo dạ mỏng và bộ vest bên trong, mặt mày đỏ gay. Chồng tôi bảo đang chuẩn bị tất niên nên mới về muộn như thế. Vừa nói xong, anh đổ ập vào người tôi ngất xỉu.
(Ảnh minh họa)
Tôi cuống cuồng gọi cấp cứu. Đêm đó trời lạnh khoảng 6 độ mà tôi cứ phải chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện. Mẹ tôi cũng phải thức dậy để qua trông cháu. Đêm đó, chồng tôi được kết luận là viêm dạ dày do uống rượu quá nhiều.
Lúc đó chẳng hiểu sao tôi hả dạ lắm. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà anh lại không nghe. Nhưng nhìn chồng nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, tôi cũng xót.
Thực sự, tôi chỉ muốn bỏ chồng khi nghĩ đến cảnh anh ngày nào cũng rượu chè cờ bạc chỉ vì cái lý do trời lạnh thì phải "làm tí" cho nó ấm người. Tôi đã soạn sẵn một lá đơn, khi nào chồng khỏe lại, tôi sẽ đưa ra dọa anh. Nếu như anh còn tiếp tục cái thói quen kinh khủng đó thì có lẽ, tôi cũng không níu kéo anh làm gì nữa.
Theo Một Thế Giới
Vừa đổi cách ăn mặc, mỗi lần ra đường chồng đều cố ý dắt xe cho để trông chừng tôi! Chắc hẳn rằng, chị em nào cũng muốn mình được xinh đẹp, được quần lượt áo là, thỉnh thoảng đi họp mặt bạn bè và thỏa sức mua sắm theo ý mình thích. Vậy nhưng, không phải ai có tiền cũng làm được điều ấy. Chắc hẳn rằng, chị em nào cũng muốn mình được xinh đẹp, được quần lượt áo là, thỉnh...