Nỗi oan “ác với má chồng”
Má chồng em đã lẫn. Nhiều lần má bỏ nhà đi không biết đường về, chồng mắng em là thứ con dâu chỉ biết hưởng mà không biết lo cho má chồng.
Chị Hạnh Dung kính mến,
Em 41 tuổi, là con dâu út. Nhà chồng em có bốn anh chị em đều đã ra riêng lập nghiệp, vợ chồng em được xác định là ở nhà với má, vì cha chồng em đã mất.
Em tiếng là không phải lo nhà cửa, khi má mất còn được cho phần lớn căn nhà, nhưng thực tế lại quá khổ. Má chồng em đã lẫn, quên hết mọi người, mọi việc. Nhiều lần má bỏ nhà đi không biết đường về, cả nhà phải chạy đi tìm, chồng em mắng nhiếc em là thứ con dâu chỉ biết hưởng mà không biết lo cho má chồng.
Trước đây em có đi làm, nhưng từ ngày má bệnh rồi lẫn, em đã phải bỏ việc ở nhà chăm má, đưa đón con đi học. Em cũng phải lo chợ búa, mua sắm cho cả nhà, những lúc đó không có ai ở nhà, em khóa cửa lại thì má la lối, hàng xóm dị nghị.
Lúc mới ăn cơm xong, má nói em không cho ăn bỏ đói cả ngày, lúc chồng em mới ra cửa, má nói sao cả tháng nay không thấy nó ở nhà. Anh chị thỉnh thoảng về thăm, nghe vậy xót lắm, cứ hỏi người này người kia rồi tiếng nặng tiếng nhẹ.
Em đã khổ vì chồng con, lại thêm khổ vì gia đình bên chồng điều tiếng. Ai đem cho má bịch trái cây, lon sữa, ít tiền… đều nhớ, trong khi má thì quên hết, cứ nói tao có được ăn cái gì đâu.
Vợ chồng lục đục cãi vã suốt ngày, chồng em không thông cảm với vợ, lại còn kết tội em ở ác với má. Em khổ quá, nào phải em ăn ở không tốt…
Phương Thảo (TP.HCM)
Ảnh: Shutterstock
Em Phương Thảo thân mến,
Tuổi già là điều đáng sợ nhất đối với con người. Bởi vậy, cũng có người lý giải: tạo hóa đã ban cho tuổi già một “vũ khí” để vượt qua giai đoạn khó khăn này, đó là khả năng lãng quên tất cả!
Video đang HOT
Nói vui vậy để em thấy rằng bản thân má cũng không muốn cảnh già lẫn này, gia đình em và các anh chị cũng không muốn, nhưng không ai cưỡng lại được quy luật của tự nhiên.
Mình không thay đổi được thì phải học cách sống chung, thích nghi thôi. Mặt khác, vì má cũng lẫn rồi, nên em tiếp cận, thích nghi kiểu gì má cũng khó chịu! Căn bản là làm sao để yên lòng các thành viên trong gia đình và đỡ vất vả cho em.
Em có thể bắt đầu từ việc sắp xếp lịch chợ búa, mua sắm sao cho khi em ra khỏi nhà thì có một thành viên khác của gia đình ở nhà với má: chồng, con, hoặc khi anh chị ghé thăm.
Để người già lẫn trong nhà một mình, khóa cửa ngoài, rất nguy hiểm bởi những nguy cơ cháy nổ, ăn uống phải chất độc hại. Để má ở nhà với ai đó cũng giúp người ta hiểu những khó khăn em phải trải qua khi chăm sóc má.
Chuyện người già lẫn nói lung tung, chuyện các anh chị kể lể cũng vậy, em đừng để vào tai, đừng tranh cãi đúng sai hơn thua, cố gắng quên bớt đi. Nhìn má khỏe mạnh, sạch sẽ, người ta sẽ biết má được chăm sóc tốt, em không cần phải nói ra.
Riêng với chồng em, hãy sắp xếp để anh có thể phụ em một tay, có thể là cho má ăn hũ yaourt, ly sữa, chén cháo… Sự có mặt của đứa con sẽ làm an tâm người mẹ, dù là vô thức.
Có thể chồng em cho má ăn không được khéo cũng không sao, em sẽ làm phần còn lại, vấn đề là để anh nhận ra cái khó của việc chăm sóc người già mà thông cảm hơn cho em.
“Mẹ già như chuối chín cây”, chẳng biết hoàn cảnh hiện tại của em sẽ còn được mấy ngày, lỡ mai đây má bệnh rồi mất, lúc ấy mình có muốn cũng không thể thay đổi được gì.
Mong em chia sẻ với Hạnh Dung ý nghĩ này: hãy sống từng ngày như thể đó là ngày cuối cùng được chăm sóc, được bảo bọc người đã sinh ra cha của các con mình…
Theo Hạnh Dung /Baophunu
Đàn bà "hư" có tìm được hạnh phúc?
Ngày nay, khi gán chữ "hư" cho một người đàn bà, có khi lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương, chiều chuộng bản thân.
1. Ngày mới quen nhau, gọi là "thuở hồng hoang", anh người yêu gửi một tấm thiệp có ý dụ dỗ, bên trong in hình một đôi trai gái đứng nắm tay nhau, giữa họ có một đường thẳng mờ mờ và câu "there is a fine line between love and lust, lets jump back and forth over it" (có một đường ranh giới vô cùng mong manh giữa tình yêu và tình dục, thôi mình cứ cùng nhau bước qua bước lại nhé).
Hôm qua, ngồi với cô bạn, tán về chuyện đàn bà thế nào gọi là "hư" và những người đàn bà không phải "hư" thì có thật là "ngoan" hay không, tôi cho rằng, cũng y như tình yêu và tình dục, có một đường ranh giới vô cùng mù mờ giữa hai phạm trù đàn bà "hư" và đàn bà "ngoan".
Người ta rất dễ dàng gán cho một ai đấy một thương hiệu, một cái tên, một nick, một hình tượng. Ngày xưa, nói đến đàn bà "hư", người ta nghĩ ngay đến loại đàn bà đoảng, lẳng lơ, lười biếng.
Nhưng ngày nay, khi gán chữ "hư" cho một người đàn bà, có khi đấy lại ám chỉ một người đàn bà bản lĩnh. Cái bản lĩnh biết yêu thương và chìều chuộng bản thân, đặt mình lên trên tất cả những người khác. Cái bản lĩnh mang tính cách cực kỳ ích kỷ vô tư. Cái bản lĩnh của đàn ông.
2. Đọc trên facebook, hai cô bạn kể câu chuyện của cùng một ngày, trời Sài Gòn mưa tầm tã từ sáng sớm đến chiều tối. Một cô còn lười biếng ngủ trong chăn ấm, thì anh chồng khều thức dậy, nói "Hay là em lấy xe hơi chở con đi học đi, anh thấy mưa kiểu này chắc đường ngập nước, đi xe máy không tiện lắm".
Cô ngái ngủ thò mặt ra khỏi chăn, lẩm bẩm "Thôi anh tự xoay sở đi". Khoảng một tiếng sau cô thức dậy, mọi việc đã đâu vào đấy. Cô tự cho rằng, đàn bà thỉnh thoảng cũng phải hư một chút để đàn ông có cơ hội thể hiện khả năng của họ.
Một cô khác, viết một đoạn văn ngắn, kể chuyện buổi tối cô lái xe hơi, vượt những con đường ngập nước lên quá nửa bánh xe. Xe cô kẹt cứng, mưa xối xả không nhìn thấy đường, chỉ loang loáng đèn xe trong màn tối.
Cô run sợ, hồi hộp và ấm ức đi đón con về, trong lúc đó chồng cô đang ngồi với bạn bè ở quán nhậu. Rõ ràng cô thuộc loại đàn bà "ngoan", giỏi việc nước đảm việc nhà cho chồng tà tà thư giãn. Nhưng, cũng rõ ràng là cô cảm thấy bất công, ba phần tức tối bảy phần tủi thân.
Tôi nhớ những tháng ngày tuyệt "ngoan" của mình khi còn chung sống với chồng. Quản lý ba công ty. Coi sóc việc nhà. Lo cho con. Một năm tổ chức bốn tiệc lớn cho các hội hè.
Chồng lại là người đãng trí, thường xuyên quên. Có thể lên xe ra phi trường rồi gọi về bảo quên hộ chiếu. Sang đến Thái Lan rồi gọi về nói quên mang ví tiền theo. Để quên điện thoại trên taxi mỗi năm ít nhất vài lần. Đi ăn tiệm bằng xe gắn máy, khi ra về ngoắc taxi leo lên tỉnh queo.
Đi làm bằng taxi, khuya rời công ty, đến đập cửa chỗ gửi xe quen để lấy chiếc xe gắn máy ngày đó không hề gửi. Vì vậy, tôi tập cho mình cái tính phải chú ý và nhớ những gì anh không nhớ.
Tôi là bộ nhớ của anh. Anh chỉ cần liếc sang một góc nào là tôi biết anh cần thứ gì, chỉ chỗ hoặc lấy đưa cho anh ngay. Anh về đến nhà, đặt chìa khóa, bóp tiền, cặp da chỗ nào là tôi ghi nhớ, sáng hôm sau anh hỏi là lấy đưa ngay.
Những số điện thoại anh cần tôi có thể đọc vanh vách ngay lập tức. Những khách hàng đối tác làm việc, tôi đọc tên họ chức vụ và tính cách của họ cho anh nghe trước mỗi buổi họp. Lâu dần, cả hai chúng tôi đều quen với những việc này, không ai cảm thấy có gì đặc biệt hay cố gắng.
Nhưng như thế là không đủ. Những người chồng có vợ "ngoan" còn cần có thêm các cô tình nhân "hư" để cân bằng cuộc sống của họ. Họ thích sự ngạc nhiên bất ngờ phát sinh giữa sự quen thuộc đến nhàm chán này.
Thời gian sắp chia tay, tôi từ bỏ thói quen đó như trút một chiếc gánh trước giờ không thấy nặng. Thế mà lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm. Mỗi lần anh hỏi tôi để kiếm một vật gì đấy trong nhà, tôi trả lời "không biết".
Những lần đầu nói "không biết", tôi có cảm giác khó chịu, tội lỗi, hư đốn, nhưng càng về sau càng thoải mái, không còn những cảm giác đấy nữa. Chỉ có hai chữ như thế mà anh sững sờ và tôi ngạc nhiên với chính mình. Anh bảo "Sao dạo này hư thế, không quan tâm chú ý gì cả".
Tôi đã từ đàn bà "ngoan" bước sang làn vạch đàn bà "hư" như thế đấy. Và từ đó về sau, cho đến nay, tôi chưa từng quay trở lại phạm trù đàn bà "ngoan". Tôi đã học thuộc lòng bản lĩnh đàn ông.
3. Đàn bà biết cách "hư" thường vui vẻ hạnh phúc hơn đàn bà "ngoan". Cuộc đời nuốt mất 20 năm để tôi có thể rút ra kết luận như thế.
Cứ nhìn đàn ông đi, trên đời này có một loại động vật biết nói nào ích kỷ một cách vô tư như họ đâu. Vì họ đã từ rất lâu rồi nhìn nhận mình nằm trong phạm trù "hư hỏng".
Khi người ta đã định nghĩa bản năng, tính cách của chính họ một cách sẵn sàng và hân hoan như thế rồi, xã hội chỉ còn cách chấp nhận, thỉnh thoảng lại tôn vinh.
Và, đàn bà chỉ còn cách hoặc sống độc thân, hoặc lên facebook viết status trách móc, hoặc đàn bà trở thành đàn ông: ích kỷ và hư y như họ. Để rồi đàn bà trở nên vui vẻ, hạnh phúc, vô tư, thong dong như họ.
Vì, trong các cuộc nhậu, đàn ông thường nói "Khi người đàn bà của tôi vui là tôi vui". Khi đàn bà vui, họ có khả năng lan truyền niềm vui của mình sang những người chung quanh một cách nhanh chóng.
Và thế là câu chuyện cổ tích sẽ có thật: hai người chung sống hạnh phúc với nhau mãi mãi.
Theo Emdep
Có phải tình đầu chẳng bao giờ đến được với nhau...? Người ta vẫn hay nói tình đầu chẳng bao giờ có thể đến với nhau. Em chưa bao giờ tin điều đó. Bởi lẽ khi yêu có ai nghĩ rằng mình sẽ chia tay đâu hả anh? Đến bây giờ khi lạc mất nhau rồi, em vẫn không tin vào điều đó. Ai cũng có quyền yêu và yêu theo cách của riêng...