Nỗi niềm tuyệ.t vọn.g
Lững thững bước đi như chưa thoát khỏi cơn mộng mị, mặc cho những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, chị ước giọt nước ấy sẽ xoá đi tất cả những kí ức của ngày hôm nay…
Tựa mình vào cầu thang, từng bước chân lảo đảo cố dò dẫm trong vô thức. Đôi bàn tay run rẩy muốn buông ra nhưng lại nắm thật chặt, Hiền vò nát tờ giấy mà đôi mắt cứ nhìn đăm đăm. Bỗng nhiên Hiền nhớ đôi mắt buồn buồn của Quang, nhớ khi Quang dịu dàng nhìn chị, an ủi và sẻ chia, nhớ cả những lời nói cay nghiệt của mẹ chồng, những lời buông thõng ra như từng nhát dao cứa vào tim chị, nó khoét sâu vào nỗi đau của người phụ nữ khát khao làm mẹ. Và giờ đây, khi bước ra từ căn phòng trắng xoá, Hiền biết đó sẽ mãi là ước mơ xa vời, là những ngày tháng không yên bình tiếp theo trong căn nhà nhỏ bé.
Đôi mắt Hiền mờ đục đi như màu của căn phòng đầy mùi thuố.c sát trùng, nơi chị đón nhận tờ giấy chấm dứt hạnh phúc mong manh, tất cả mờ mịt như chính tương lai của mình. Vô sinh – chưa bao giờ Hiền nghĩ ông trời nỡ tước đoạt niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình một cách nhẫn tâm như thế. Hiền tự hỏi “mình đã làm gì sai?” không biết bao nhiêu lần. Nào Hiền có đòi hỏi nhiều nhặn và xa vời, chỉ là ước muốn được làm mẹ, được bế bồng, ru ầu ơ đứa con của chính mình. Hiền đã lỡ đán.h cược cuộc đời mình cho anh, người nắm giữ trọng trách là đích tôn của cả một dòng họ, người đã hứa sẽ kiếm cho mẹ một nàng dâu hoàn hảo, sinh cho bà những đứa cháu xinh xắn. Và Hiền, đến ước nguyện được làm mẹ, được nếm trải cái càm giác mang nặng đẻ đau, đến ước muốn nghe tiếng khóc trẻ thơ, Hiền cũng không dám ước ao, huống gì đến việc sinh con trai nối dõi tông đường như lời mẹ chồng vẫn “nhắc khéo” mỗi ngày.
Ngẩng mặt lên trời, Hiền để mặc những giọt nước mắt lăn dài xuống má. Hiền muốn gào thật to, để cho kí ức của ngày hôm nay chỉ là những mảnh vụn, là những hạt sạn vô tình dẫm phải trên đường, và Hiền sẽ dễ dàng vượt qua khi biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng ngày hôm nay, cầm tờ giấy trên tay, nó hiện hữu rõ ràng như vậy nhưng sao Hiền không dám đối diện, nó khiến con tim của Hiền đa.u đớ.n. Hiền đã cố kìm nỗi đau xé lòng ấy, chị đã cố ngăn dòng nước mắt nhưng vô vọng. Như là một sự phản kháng của cảm xúc, những giọt nước ấy cứ rơi mãi, nó không tuân theo sự điều khiển của lí trí.
Tiếng mẹ chồng vang lanh lảnh bên tai: “Nếu cô không sinh con được, tôi sẽ cưới vợ khác cho nó…”… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mặc cho người qua đường nhìn Hiền vẻ khó chịu, chị ngồi thụp xuống đất khóc tu tu như một đứ.a tr.ẻ. Nhìn nụ cười trên môi của một người phụ nữ đang mang thai bước vào phòng khám, nhìn một bà mẹ đang nựng con trên tay, Hiền thấy xó.t x.a, chị tưởng như tim mình bị bóp nghẹn. Người ta bước vào bệnh viện phụ sản để kiểm tra thai nhi, để xem sinh linh bé nhỏ ấy sức khoẻ ra sao, khi nào sẽ chào đời… Họ đến và đi trong niềm vui hân hoan của một người mẹ. Còn Hiền, chị bước vào đây với nỗi sợ hãi và hy vọng mong manh, để rồi khi rời khỏi chốn này, mang theo cả sự tuyệ.t vọn.g, cả một nỗi đau dâng đầy.
Bỗng nhiên Hiền rùng mình nhớ đến những câu nói của mẹ chồng, những vết cứa trong tim từ bao giờ đã lấn át cả hy vọng. Hiền đã nghĩ chắc do áp lực nhiều phía, hay vì vấn đề tâm lí nên chị vẫn chưa có thai. Hiền cũng biết mình đang tự an ủi chính mình, nhưng ít nhất những suy nghĩ ấy, nó còn cho Hiền hy vọng, ít nhất nó còn là lí lẽ duy nhất giúp Hiền đứng vững trước những lời đả kích của mẹ chồng. Nhưng giờ đây, khi cầm kết quả khám bệnh trên tay, dường như cả một bức tường lớn đã sụp đổ trước mắt. Tiếng mẹ chồng vang lanh lảnh bên tai: “Nếu cô không sinh con được, tôi sẽ cưới vợ khác cho nó…”. Nỗi đau này đến quá đột ngột, nhưng điều khiến Hiền sợ hơn, điều khiến trái tim chị như muốn nổ tung đó là Hiền sợ mất Quang, mất đi chỗ dựa duy nhất giúp mình vượt qua cơn sóng gió của cuộc đời. Đứa con dâu ngày đầu về đã mang tiếng “đũa mốc đòi chòi mâm son”, đứa con dâu được mẹ chồng miễn cưỡng chấp nhận. Bây giờ đây, Hiền đâu còn gì để biện minh.
Hiền bước từng bước chậm rãi, bóng người phụ nữ nhỏ bé bước đi liêu xiêu với đôi mắt ướt đẫm khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn thắc mắc. Có lẽ bây giờ đây, chính Hiền cũng không thể biết được mình sẽ đi về đâu? Và tương lai của mình sẽ được định đoạt thế nào khi Hiền bước qua cánh cửa ngôi nhà đó. Đôi tay buông thõng run lên từng hồi, ánh mắt vẫn cứ nhìn xa xăm về nơi nào đó, ánh mắt ấy chất chứa một nỗi niềm tuyệ.t vọn.g…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh, sao em không hiểu?
Yêu anh sao em không hiểu những tình cảm mà anh đang dành cho em mà lại để những nghi ngờ giế.t chế.t tình yêu của chúng ta như vậy?
Em yêu dấu của anh!
Vậy là thời gian mình giận và xa nhau cũng khá dài rồi em nhỉ, em có biết tâm trạng của anh lúc này như thế nào không, buồn và nhớ em khôn xiết. Không biết giờ này em đang làm gì, đã ăn cơm chưa, em có khỏe không và có nhớ anh chút nào không? Mỗi lần nhớ đến em là nước mắt anh không sao kìm nổi, nó cứ lăn dài trên má.
Thời gian xa em đã cho anh những cảm nhận chân thực nhất về tình yêu, đã có lần em nói với anh là anh đang ngộ nhận khi anh nói anh yêu em nhưng giờ anh có thể chắc chắn nói với em là: "Anh yêu em, yêu em nhiều lắm". Em còn nhớ những lúc mình ở bên nhau không, chúng mình thật vui vẻ và hạnh phúc phải không em? Anh nghĩ dù có thế nào em cũng vẫn sẽ nhớ.
Anh nhớ lần mình gặp nhau đầu tiên, hôm đó em bị ngã xe. Khi ấy, anh vừa về gần tới nhà thì nhận được tin nhắn của em: khiến tim anh lo lắng và thương nhớ dường nào. Nhận được tin nhắn, chưa kịp về tới nhà anh đã lại đi quãng đường dài 40km, trong đầu chỉ có ý nghĩ em có làm sao không, phải đi thật nhanh để đến chỗ em bằng mọi giá. Đến nơi, nhìn em một cô gái cá tính, cứng rắn thường ngày giờ đang khóc như một đứ.a tr.ẻ vì sợ, anh thấy thương em nhiều hơn.
Và từ đó tình cảm anh dành cho em ngày càng lớn, sau lần đó chúng ta gặp nhau nhiều hơn. Chúng ta đã tâm sự thật nhiều về nhau và gia đình để hiểu nhau hơn, những lần chúng ta đi ăn cơm, đi chơi cùng nhau sao thời gian trôi nhanh đến vậy em nhỉ? Những lúc đó anh ước thời gian ngưng lại để anh có thể được ở bên em nhiều hơn, nhiều lần gặp em rồi anh không muốn về chút nào cả chỉ muốn được ở bên em mãi thôi.
Em có hiểu tâm trạng của em khi anh phải xa em? (Ảnh minh họa)
Cho đến một ngày anh đang ngồi làm việc thấy tin nhắn của em: "Em giận anh", anh hỏi sao em giận anh em nói "vì anh không quan tâm em". Nghe em nói vậy anh thương em lắm, anh thấy mình có lỗi, mình vô tâm. Thế là công việc của cả ngày hôm sau đã được anh làm chỉ trong chốc lát bởi anh muốn làm xong tất cả nhanh chóng để có thời gian quan tâm lo lắng cho em. Anh đã nói với em anh sẽ là một người đàn ông biết quan tâm tới gia đình và anh sẽ làm được điều đó. Cho tới giờ khi mình giận và xa nhau, em vẫn chưa thực sự hiểu hết anh. Em còn nhớ ngày hôm đó không, đó chính là ngày mà anh nhận được một nụ hôn ấm áp, ngọt ngào và chân thành nhất của em.
Sau ngày hôm đó trong tất cả những suy nghĩ của anh luôn luôn có em, rồi ngày ngày trôi qua những nụ hôn ấm áp ấy ngày càng nhiều anh đã thực sự xác định trong trái tim anh chỉ có em mà thôi, em sẽ là người cùng anh đi hết những quãng đường còn lại của cuộc đời này. Anh hạnh phúc khi có em. Ngày ngày trôi qua trong hạnh phúc, nhưng nỗi nhớ ngày càng nhiều, sự quan tâm, lo lắng anh đã dành tất cả cho em, anh xuống với em nhiều hơn, thường xuyên hơn, cứ rảnh là anh xuống với em để được bên em và yêu em.
Rồi đến một ngày anh nói nới em về chuyện về thăm gia đình 2 bên, em đồng ýkhiến anh thấy vui lắm. Anh chỉ mong đến ngày đó để về thôi. Ở bên nhau chúng mình tâm sự thật nhiều, khuya mà không thấy buồn ngủ gì cả, chỉ muốn nói chuyện với em mãi thôi vì anh hạnh phúc. Nằm bên em nghĩ mai về thăm mọi người anh không thể ngủ được, trong đầu anh nghĩ thật nhiều về em và gia đình em. Và điều làm anh hạnh phúc hơn khi chúng ta trao nhau những nụ hôn nồng cháy và khi tình yêu lên đến tột đỉnh của hạnh phúc và thầm cảm ơn em đã trao cho anh những điều tuyệt vời nhất.
Kết thúc chuyến về thăm, anh thấy mọi thứ như chiều lòng người, anh đã có thêm một gia đình thứ 2 như mong muốn, với anh chẳng có gì hạnh phúc hơn nữa. Anh đã có thể nghĩ đến một đám cưới, một đám cưới mà anh hằng mong ước. Tuy nhiên, thật bất ngờ là chỉ sau đó mọi thứ đổ ụp xuống chân anh. Sau lần về nhà anh chỉ với một tin nhắn không có gì đặc biệt của một cô gái ở quê mà em đã nghi ngờ anh và muốn chấm dứt tất cả những gì đã có giữYêu anh sao em không hiểu, sao em không hiểu những tình cảm mà anh đang dành tất cả cho chúng ta. Yêu anh sao em không hiểu, sao em không hiểu những tình cảm mà anh đang dành cho em?. Em nói với anh, em là một giảng viên đại học và em không dễ bị lừa như vậy, nhưng anh có lừa em đâu, anh thương em còn chẳng hết sao anh lại lừa em.
Chia tay em, anh thấy mình tách thành hai nửa (Ảnh minh họa)
Anh nhớ em đã nói với anh khi yêu em anh phải quan tâm em, không được phản bội em, những gì em nói với anh anh đều nhớ rất rõ, không lúc nào anh quên, ngay cả trong ý nghĩ cũng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm em buồn chứ đừng nói là phản bội em. Anh yêu em còn nhiều hơn cả bản thân mình, em còn nhớ khi anh thấy mạch và tim của em đậ.p không bình thường, anh đã hỏi em về điều đó, em đã nói thật với anh về bệnh của em và hỏi anh là anh có sợ không. Trong suy nghĩ của em, em nghĩ anh sẽ chạy và không dám yêu em nữa nhưng anh đã trả lời em bằng tất cả tình cảm và suy nghĩ của mình rằng anh không sợ, trong lòng anh thực sự không sợ điều đó mà anh còn yêu và thương em nhiều hơn.
Em à, giờ em đang làm gì, em có còn nhớ anh không, anh không biết phải nói với em như thế nào để em hiểu lòng anh, anh muốn nói với em anh nhớ em nhiều lắm, những ngày xa em là những ngày anh nghĩ, anh hiểu được tình cảm mà anh dành cho em từ trước tới giờ không phải là giả dối mà tình cảm ấy là chân thành và ngày càng lớn dần trong anh, anh yêu em nhiều và sẽ không bao giờ thay đổi. Mỗi ngày trôi qua là trái tim anh lại có thêm một vết sẹo nhỏ, vết sẹo ấy cứ lớn theo từng ngày khi không có em bên cạnh. Anh đến với em bằng tất cả tình cảm chân thành, bằng tất cả tình yêu mà anh có chứ không phải vì một điều gì khác. Anh sẽ mãi đợi em, anh tin một ngày nào đó em sẽ hiểu và nhớ về anh, nhắn tin, gọi cho anh nói với anh: "Anh à, em nhớ và yêu anh nhiều"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm yêu phải anh họ Tôi và anh đã có một tình yêu rất đậm sâu... nhưng chúng tôi không có được sự chấp nhận của xã hội, không có được sự đồng thuận của gia đình và bạn bè... bởi tôi và anh là 2 anh em họ. Người ta vẫn thường nói, ai sinh ra trên đời đã là một niềm hạnh phúc. Tôi cũng như...