Nỗi niềm… tiền ai nấy biết
Tôi chỉ có một mong ước nhỏ nhoi, đó là được cùng chồng bàn bạc, chia sẻ những dự định, kế hoạch tài chính. Từ khi cưới đến nay, vợ chồng tôi tuy ăn chung, ngủ chung nhưng tiền ai nấy biết.
ảnh minh họa
Cho tới bây giờ, tôi không hiểu mình đã chọn nhầm người, hay anh đóng vai quá đạt. Con người anh từ lúc yêu, đến khi chúng tôi cưới nhau dường như là 2 phiên bản trái biệt. Khi yêu, anh quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng tôi cỡ nào thì cưới xong, anh khác đi từng ấy.
Chúng tôi yêu nhau gần 6 năm mới cưới. Anh hơn tôi 12 tuổi, là con một người bạn của ba mẹ tôi. Mâu thuẫn về tài chính của vợ chồng tôi phát sinh ngay trong đêm tân hôn khi anh thẳng thừng lấy phân nửa tiền mừng cưới để trả nợ. Tôi hỏi nợ gì, anh mới chỉ vào căn phòng cưới của chúng tôi và cho biết, tiền sửa sang phòng (nhà anh rất rộng, có phòng riêng cho các thành viên trong gia đình) quá sức của anh nên bây giờ phải lấy tiền mừng cưới để trả. Tôi nghĩ, lẽ ra, những việc như thế này anh phải bàn với tôi từ sớm, đằng này anh tự quyết định tất cả, không thèm hỏi tôi một câu. Chưa hết, số còn lại, anh cho vào tủ cùng với vàng cưới, khóa lại và… giữ chìa khóa. Anh bảo rằng, tôi trẻ người non dạ nên anh giữ cho chắc, để dành cho những việc lớn trong nhà.
Từ đó trở đi, tôi coi như không biết đến số tiền mừng cưới. Vợ chồng tôi ăn chung với ba mẹ chồng đã nghỉ hưu và anh trai. Hôm cưới về, tôi vẫn còn một ít tiền để chi xài. Đến ngày nhận lương, không thấy anh đưa tiền, tôi hỏi thì anh nhăn nhó bảo lương của anh phải để anh chi tiêu, phần tôi đã có lương sao lại hỏi. Tôi ngớ người bảo muốn góp tiền ăn, sinh hoạt với ba mẹ, còn lại để cất lại dành sinh con và lo những việc khác, anh cương quyết lắc đầu, bảo ở nhà ba mẹ nuôi, tôi không cần phải tính đến. Anh đã nói vậy thì đành chịu, nhưng tôi không thể “mặt dày” ăn bám cha mẹ nên trích từ khoản lương giáo viên ít ỏi của mình gửi tiền ăn nhưng mẹ chồng nhất định không nhận. Tuy vậy, tôi vẫn rất áy náy. Hàng tuần, tôi giành phần đi chợ 1, 2 ngày, thỉnh thoảng mua thêm sữa, trái cây và trả tiền điện, nước trong nhà.
Cưới 3 tháng thì tôi có thai, anh vẫn lo lắng, quan tâm nhưng tiền thì… không đưa một đồng. Tôi tự lo tất tần tật từ tiền ăn bồi dưỡng, mua sữa, quần áo… Khi tôi sinh con và về nhà cho mẹ đẻ chăm, anh vẫn không thay đổi, đến nước này thì tôi nản. Nghỉ sinh không có lương, tôi vô cùng khổ sở. Mẹ tôi lo chu đáo hết mọi thứ, nhưng tôi không thể đụng cái gì cũng gọi mẹ. Sắm thêm cho con bình sữa hay chục tã mới, tôi chỉ biết nhín nhịn vào số tiền ít ỏi dành dụm trước đó.
Video đang HOT
Với chồng, tôi đã áp dụng nhiều cách, từ nói to, nói nhỏ, tâm sự, giận dỗi, thậm chí… cấm vận, nhưng anh vẫn cương quyết không thay đổi. Tôi biết, số tiền lương và phụ cấp hàng tháng của anh không hề nhỏ. Đến nay, sau 3 năm cưới nhau, tôi vẫn không biết đồng tiền của chồng như thế nào. Tôi ước ao được như phần nhiều cặp vợ chồng xung quanh, hàng tháng cùng nhau tính toán, chia sẻ việc chi tiêu, dành dụm tiết kiệm mua một vật dụng nào đó trong nhà. Một mình gồng gánh mọi khoản của 2 mẹ con, nhiều lúc tôi muốn tỏ lòng hiếu thuận với ba mẹ 2 bên một chút mà cũng không thể. Ngoài nỗi ấm ức về việc một mình phải xoay xở tiền bạc, tôi còn cảm thấy mình chẳng là gì trong mắt chồng. Vẫn biết, anh có nhiều khoản cần chi tiêu và những dự định tương lai cho gia đình nhỏ, nhưng giá như vợ chồng chia sẻ cùng nhau, cùng lập kế hoạch và bàn bạc thì mối quan hệ vợ chồng sẽ dễ chịu, nhẹ nhàng biết chừng nào.
Bạn bè ai cũng bảo vợ chồng tôi là có một không hai. Đành rằng tiền nong là chuyện tế nhị, nhưng thực tế, đó là chuyện “hàng ngày”, chuyện lớn, ảnh hưởng nhiều chuyện khác trong gia đình. Tôi không biết anh đang tính toán, lo lắng những gì, còn tôi thì không thể làm việc mà nhiều phụ nữ khác vẫn làm là lo toan, vun vén, tiết kiệm, dành dụm cho gia đình. Vợ chồng tôi, mỗi người một ví tiền, mỗi người một mối bận tâm, ai cũng có những khoảng không trong lòng. Và hố sâu ngăn cách giữa vợ chồng tôi mỗi lúc một rộng thêm.
Theo VNE
Vợ dữ
Đám bạn cứ bảo anh "sợ vợ", bảo anh là thằng "râu quặp", khích anh "Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!". Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: "Em dữ hơn anh!".
"Dạ! Em nghe sếp ơi!".
"Alô! Tao nè chứ sếp nào? Mày đâu rồi? Hẹn tụi tao nhậu 7g mà 7g30 chưa có mặt là sao?".
"Sao anh? Đối tác làm khó mình à? Tình hình căng lắm sao?".
"Đối tác nào hả? Sao lại kêu tao là anh?".
"Sao anh? Bên đó chịu đi nhậu rồi à! Anh cứ dắt họ ra nhà hàng chỗ cũ trước đi! Dạ, chừng 30 phút nữa em có mặt. Vừa nhậu vừa bàn bạc lại, hy vọng bên đó đổi ý".
"À! Hiểu rồi! Tao đợi ở quán nhé. Nhắn với vợ mày là dữ vừa thôi, ai mà chịu cho nổi".
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại "kinh điển" của một thằng đàn ông sợ vợ, anh dắt xe trong ánh mắt đầy hăm dọa và nghi ngờ của em. Đến quán, lại thấy tụi bạn đang hi hi ha ha, vừa cười cợt vừa nghe lại đoạn... ghi âm cuộc nói chuyện lúc nãy. Vừa ngồi vào bàn, có đứa đã hỏi thẳng: "Làm gì mà sợ vợ ghê vậy? Cứ nói thẳng có gì đâu?". Anh chỉ ấp úng cho qua, bởi nói ra thì vạch áo cho người xem lưng, đám bạn anh làm sao hình dung được cái "sự dữ" của em.
Em có biết, con đã nói gì với anh không? Con nói: "Ba ơi! Con sợ khuôn mặt của mẹ khi giận dữ lắm". Cũng phải thôi, khi giận, mặt em đỏ phừng phừng, lông mày chau lại, mắt trừng lên, cái miệng cong lên chực chờ tuôn ra những lời quát nạt. Anh chỉ biết an ủi: "Thôi! Con ráng đừng làm mẹ giận!". Chỉ chút nữa là anh buột miệng: "Ba còn sợ huống gì con!".
Con còn nhỏ, chuyện gì cũng nên từ từ uốn nắn, vậy mà suốt ngày em quát nạt con. Ai yếu tim chắc không sống được trong nhà mình, bởi thỉnh thoảng lại nghe em hét lên: "Bo! Sao giờ này không đi tắm?", "Bo! Đã dạy rồi mà sao bài tiếng Anh có bảy điểm! Ăn gì mà ngu thế?", "Bo! Đếm từ một đến ba mà không tắt máy vi tính là ăn đòn nha!". Mà, em không chỉ dọa suông, Bo chậm một tý là em xách chổi lông gà ra ngay. Tội thằng bé, một tháng ăn đòn năm-sáu lần, lằn đỏ cả mông.
Đâu chỉ mình Bo bị quát nạt. Anh cũng không thoát: "Sao nói hoài mà ông cứ quên tắt đèn phòng tắm vậy hả?", "Uống cà phê xong thì phải rửa ly chứ", "Đi đâu mà giờ này mới về? Nhậu với nhẹt. Có ngày chết bờ chết bụi!"... Giọng em rất tốt nên em hét tận trong nhà mà tuốt đầu ngõ cũng nghe. Mới dọn về xóm này có mấy năm, em đã nổi tiếng, chết tên "Bà La Sát".
Tự đánh giá bản thân, anh thấy mình cũng là người đàn ông không đến nỗi nào. Anh lo làm ăn, không bồ bịch, không ăn chơi, nhậu nhẹt thì mỗi tháng chỉ môt - hai lân với mấy đứa bạn thân. Còn mấy khuyết điểm nho nhỏ đại khái như quên tắt đèn, bỏ đồ dơ lung tung... thì đàn ông nào chả vậy. Chuyện nhỏ như con thỏ mà em cứ phải hùng hùng hổ hổ, quát tháo ầm ĩ mới chịu. Bao nhiêu năm lấy nhau, chưa bao giờ anh thấy em thể hiện sự dịu dàng của người phụ nữ.
Đám bạn cứ bảo anh "sợ vợ", bảo anh là thằng "râu quặp", khích anh "Mày cứ vùng lên, làm dữ coi ai sợ ai!". Có chứ, anh làm dữ mấy lần rồi và rút ra kết luận thảm thương: "Em dữ hơn anh!". Em la quát, anh im lặng nhẫn nhịn là trật tự quen thuộc của gia đình. Mấy lần anh "vùng lên", đảo lộn trật tự, quát lại em. Không ngờ, quát em một câu thì em quát lại hai câu, quát em hai câu em quát lại bốn câu. Lần ấy, giận quá, anh tát em một cái, không ngờ em trả đòn dữ dội, hết cào cấu lại đến cắn xé, thậm chí còn chạy ra sau bếp xách cả... dao lên. Anh mà làm dữ nữa chắc có án mạng thật.
Hoảng quá, anh đành chạy sang nhà ngoại cầu cứu... má em mới êm chuyện. Còn chuyện đi nhậu, có lần em không cho đi, anh cũng cứ đi. Em gọi điện thoại mấy lần, nói: "Có chịu về chưa hả?". Anh trả lời hùng dũng như đám bạn xúi: "Tôi không phải con của cô nha! Chừng nào muốn về tôi sẽ về!". Em cúp máy. Nửa tiếng sau, em có mặt tại quán. Em lịch sự cười tươi chào hết đám bạn anh, kéo ghế ngồi xuống cạnh anh. Miệng vẫn cười, em khẽ kéo anh, chỉ cho anh thấy em đang giấu một con dao dưới đùi. Em thì thầm: "Một là ông về liền, hai là có án mạng, ông chọn đi!". Thế anh đành ra về trong ánh mắt thương hại của đám bạn.
Người ta nói vợ chồng chung sống được với nhau là nhờ tình yêu, nhờ cái nghĩa cái tình. Nhưng, giữa anh và em sao chỉ thấy toàn nỗi ngán ngại. Em có nghĩ, sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn? Gia neo se đưt dây?
Theo VNE
Sao vợ phải giấu chồng? Vợ cho rằng "tốt khoe xấu che", nên khi gia đình gặp chuyện, vợ tự lo lấy một mình, không muốn để chồng biết. Chồng chưa từng tỏ ý xem thường gốc gác, gia cảnh nhà vợ, vậy mà không hiểu sao, vợ vẫn không muốn chồng chia se chuyện nhà. Chồng vừa đi làm về, thấy vợ đang nghe điện thoại. Nhìn...