Nỗi niềm thiếu nữ đi “săn” đại gia
Lâu nay người ta thường nghe chuyện các “đại gia” lắm của nhiều tiền đi “săn” những “chân dài” để lập “phòng nhì, phòng ba”, chứ ít khi nghe đến chuyện các đại gia bị săn ngược lại. Vậy mà chuyện đó lại có thật ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Người đi săn đại gia cũng không phải là những “siêu mẫu” hay “chân dài” mà chỉ là những thiếu nữ có chút nhan sắc nhưng lười lao động, thậm chí có những nữ công nhân cũng tham gia “đội quân” này với mơ ước đổi đời hay đơn giản là kiếm thu nhập ngoài giờ.
Làm quen rồi… làm tiền
Nếu như các đại gia phải bỏ ra hàng đống tiền để mua quà cáp tặng người đẹp hoặc bỏ thời gian đi vũ trường, sàn nhảy săn người đẹp thì ngược lại, thiếu nữ săn “hàng” chỉ có việc ăn mặc tươm tất đi dạo trong các siêu thị, nhà sách, “ngồi thiền” trong những quán cà phê sành điệu rồi đảo mắt khắp nơi để tìm “hàng”.
Hoàng, một cô gái chuyên kiếm tiền bằng “nghề” không giống ai này cho biết, “chiêu” phổ biến nhất để làm quen khi gặp “con mồi” là gặp được anh nào có vẻ nhiều tiền, các nàng sẽ tìm cơ hội tiến đến hỏi giờ, nhận người quen, giả ngã vào người “con mồi” để được đỡ rồi sau đó bẽn lẽn “xin lỗi, cảm ơn”, và tiếp theo là bắt chuyện…
Mỗi tối, Hoàng thường ngồi “mọc rễ” ở quán cà phê trên đường 3 Tháng 2 đoạn gần nhà hát Hòa Bình để săn hàng. Thường thì khi thấy “con mồi” đã sập bẫy, kết thúc cuộc giao lưu là một cuộc hẹn, đi ăn khuya, rồi từ ăn khuya họ chuyển sang cặp bồ. Chỉ vài ngày sau khi làm quen, lúc đó Hoàng mới ca “bài ca kể khổ” để moi tiền. Từ chỗ là một cô thôn nữ tay trắng quê ở miền Trung, sau hơn 1 năm sống ở Sài Gòn nay cô đã có xe tay ga đắt tiền, điện thoại cao cấp và chuyên quần áo hàng hiệu. Hoàng cũng đã kịp có tài khoản riêng ở ngân hàng, “Mỗi tháng em gởi vô đó khoảng vài triệu”, cô cho biết.
Bình, một cô gái khác thì lại đổi đời nhờ “săn” được một đại gia kinh doanh điện tử bên quận 5 lớn hơn cô đến gần 40 tuổi. Bình cho biết: “Mỗi tháng ảnh phải chi cho em 3 triệu để bỏ heo, còn tiền sinh hoạt hàng ngày tính riêng, đổi lại em phục vụ ảnh “nhu cầu tình cảm”. “Vậy ngoài ổng ra em còn có thêm mối nào ngoài luồng không?”, tôi hỏi tiếp. Bình ấp úng: “Cũng có một hai mối ngoài luồng để kiếm thêm, nhưng thú thật với anh là mấy mối ngoài luồng này chỉ thỉnh thoảng nửa tháng mới gặp nhau kín một lần”.
Chiêu độc “trói” đàn ông
Video đang HOT
Nghe lời Thúy, công nhân một xí nghiệp trong Khu công nghiệp Tân Bình: “Chỉ cần anh chịu khó vào mấy quán cà phê, quán nhậu gần khu công nghiệp, thấy cô nào ngồi một mình, mặt “buồn như cha chết” nhưng mắt dáo dác nhìn người khác thì 70% là thợ săn”, tôi quyết định đi thực tế để tìm hiểu sự việc.
Đa phần những cô gái chuyên “nghề” săn tình – tiền này thường chỉ coi công việc này vừa là một “cơ hội chớp nhoáng” để kiếm tiền, là “nghề” tay trái… (Ảnh minh họa)
Mới hơn 8 giờ tối, khách đến quán còn khá thưa thớt nhưng tôi nhìn thấy trong khuôn viên quán có đến 4 bàn mà khách chỉ là một cô gái ngồi trước ly nước, vẻ mặt rầu rầu, luôn nhìn xoáy vào những vị khách nam xung quanh. Tiến đến bàn của cô gái mặc bộ đồ màu hồng nhạt xin được ngồi chung, cô gái ngay lập tức đồng ý. Chỉ sau vài câu chào hỏi tôi được cô gái cho biết tên Linh, 22 tuổi, quê ở Cai Lậy, Tiền Giang, làm công nhân may ở khu công nghiệp. Vừa mới quen nhau được mươi phút, cô gái này đã vờ “rút ruột” tâm sự, kể khổ: “làm công nhân cực khổ mà lương ba cọc ba đồng”, “thằng em trai ở quê mới nhập học kiếm tiền cho nó đóng tiền trường còn chưa đủ thì mẹ lại bệnh nặng”… Hết hồn, tôi vờ lấy cớ “mắc việc khi khác gặp lại” và nhận được một cú “đá lông nheo” của cô: “Anh lấy số điện thoại của em để liên lạc lúc buồn”.
Thúy, một “thợ săn” cho biết những cô gái tìm “hàng” trong các quán cà phê là thuộc loại “thợ săn” hiền: “săn” không có chọn lọc và tiêu chuẩn của các cô đưa ra khá thoáng, chỉ cần mỗi tháng được chu cấp khoản tiền khoảng 1 triệu, bao khoản ăn ở.
Nếu thiếu nữ săn tình ở quán cà phê ngồi ủ rũ thì tại quán nhậu các cô ra sức nốc bia với mục đích để quên đường về sau đó nhờ anh nào đi xe xịn đưa về giùm. Có người “cao tay ấn” hơn là giả xỉn, rồi nôn oẹ tại chỗ, thế là nhiều anh háu gái sập bẫy như chơi. Thúy kể lại, chiêu “trói” đàn ông “thâm hậu” hơn là lên xe, giả say tự bứt hết nút áo khiến con mồi “cầm lòng không đặng”. Nhờ tuyệt chiêu này mà Phương, một cô gái đã 27 tuổi đã “săn” được một anh kiến trúc sư “hám của lạ” nhà ở Tân Bình.
Ê chề đời “thợ săn”
Đa phần những cô gái chuyên “nghề” săn tình – tiền này thường chỉ coi công việc này vừa là một “cơ hội chớp nhoáng” để kiếm tiền, là “nghề” tay trái. Thế nhưng cũng có những trường hợp thậm chí coi đây là công việc chính của mình. C, một cô gái quê ở Bình Phước là điển hình. Đã lấy chồng và có với nhau được một mặt con nhưng vợ chồng chia tay nhau vì lý do chồng C. là một tay bạo hành thường hay đánh vợ. C bồng con trốn lên Thành phố Hồ Chí Minh thuê nhà trọ gần Khu công nghiệp Tân Bình. “Bây giờ em khoái làm người tình hơn là làm vợ chồng”, C thản nhiên cho biết. Chẳng thế mà cô có đến 3 – 4 người tình, đồng nghĩa có 3 – 4 “nguồn thu” cùng một lúc.
Thoạt nhìn thì ai cũng tưởng các “thợ săn” là người sung sướng. Thế nhưng nghe tâm sự của những “thợ săn” mới biết công việc của họ nhiều nỗi ê chề. “Thấy bề ngoài em sang trọng vậy chứ không phải vậy đâu anh ơi, tối nào em cũng bị bồ nó tẩn cho một trận trước khi lên giường vì ghen tuông”, L một cô gái thuê trọ tại đường Âu Cơ cho biết. Đã qua tay không biết bao nhiêu “chồng hờ” nhưng cuối cùng cũng “chẳng cùng ai”, nay L sống cùng một tay chuyên nghề dắt gái, giang hồ vặt. Không chỉ thường xuyên chịu cảnh “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” của gã này, Sương còn day dứt nỗi niềm mất khả năng làm mẹ vĩnh viễn do nhiều lần đi phá thai chui. “Tiền của kiếm kiểu gì cũng ra, nhưng cái em cần là một đứa con do chính mình dứt ruột đẻ ra thì em không thể làm được nữa…”, Sương tâm sự.
M, một thiếu nữ khác từng có quãng đời làm nghề “săn” đại gia thì nay đã tàn đời vì hệ lụy của “nghề”. Chuyện là cô cũng săn được một đại gia thuộc loại “tiền nhiều như quân Nguyên” và được đại gia này sắm hẳn cho một căn nhà ở Phú Nhuận cùng một tiệm áo quần ở chợ Bà Chiểu. Cô từng được nhiều người tấm tắc khen ngợi là may mắn. Thế nhưng phàm ở đời cái gì không do mình lao động mà có thì cũng dễ mất. Bà vợ của “đại gia” phát hiện ra sự việc đã ép ông chồng thu hồi lại tài sản, còn “tặng” cô một ca axít vì cái tội “dám giựt chồng tao” khiến khuôn mặt cô bị biến dạng. “Bây giờ nhìn thấy em, con chó cũng không nhận ra chủ”, M. cay đắng…
Theo VNE
Trải qua 5 năm nhạt nhẽo, cay đắng tôi mới nhận ra tình yêu thật sự
"Xin em hãy hiểu cho anh. Anh nợ Lâm rất nhiều. Anh không thể yêu em, lại càng không thể lấy em nếu Lâm cũng yêu em". Vì câu nói ấy của Việt mà tôi quyết định lấy Lâm.
Người ta nói tình yêu đi quá giới hạn thường là tình yêu mù quáng. Tôi vì nó mà quên đi người chồng hàng ngày vẫn ở bên chăm sóc, yêu thương mình. Tôi cứ giữ mãi mộng tưởng về một tình yêu đẹp đẽ, lãng mạn cho đến khi hay tất cả chỉ là một màn kịch mà tôi là nạn nhân đáng thương nhất. Khi ấy, chỉ có chồng ở bên cạnh và giúp tôi đứng dậy bằng tình yêu của chính anh...
Tôi lấy chồng đã 5 năm nay. Quyết định bước vào cuộc hôn nhân này của tôi không phải là bởi tình yêu của tôi dành cho Lâm, chồng tôi hiện nay, mà chỉ là sự giận dữ nhất thời khi nghe Việt, người yêu tôi, tuyên bố "nhường" tôi cho bạn thân anh là Lâm. Mối quan hệ tay ba của bạn bè thân, tôi đã nghe nhiều. Tưởng chừng như nó đã cũ rích, đơn giản nhưng phải đến khi chính bản thân tôi trở thành 1 trong 3 nhân vật của những trái ngang đó, tôi mới hiểu hết được mọi sự.
Việt là ca sĩ tự do hát cho một bar mà tôi thường đến. Anh hơn tôi 5 tuổi. Việt là nghệ sĩ nhưng sống rất nguyên tắc và không mấy cởi mở. Tôi nghe những người làm ở quán nói, hát chỉ là sở thích của Việt, còn anh làm nghề gì không ai biết. Việt sống khép kín, không mấy khi giao lưu với mọi người trong quán. Thế nhưng, tôi lại rất thích anh. Những khi nhìn Việt hát, tôi thấy sự say mê vang lên trong từng câu chữ, từng động tác và kể cả những cái chớp mắt của anh. Chúng tôi yêu nhau rất tự nhiên. Việt ít khi nói về bản thân mình. Tôi đắm chìm trong tình yêu đầu đời nên chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó. Khi ấy, tôi chỉ cần được gặp anh, cùng anh đi chơi, nắm tay anh đi trên đường, cùng thì thầm nhỏ to những câu chuyện không đầu cuối. Tôi không hỏi về gia đình của Việt vì anh nói, đến thời điểm thích hợp, anh sẽ biết phải làm gì đối với chuyện của chúng tôi.
Tôi tin tưởng Việt tuyệt đối. Tôi chỉ không ngờ rằng cái gọi là "sẽ biết phải làm gì đối với chuyện của chúng tôi" của anh là chấm dứt tình yêu của tôi và Việt để nhường tôi cho Lâm, bạn thân của anh. Thực ra, tôi cũng biết rằng Lâm có tình cảm với tôi nhưng anh rất ít khi bộc lộ. Tôi quý Lâm bởi anh tôn trọng tình yêu của tôi và Việt. Nhưng tôi không yêu anh và điều khiến tôi đau lòng nhất là Việt lại có thể nói câu nhường người yêu mình cho người khác nhẹ bẫng như không có gì. Việt giải thích: "Xin em hãy hiểu cho anh. Anh nợ Lâm rất nhiều. Anh không thể yêu em, lại càng không thể lấy em nếu Lâm cũng yêu em". Vì câu nói ấy của Việt mà tôi quyết định lấy Lâm.
Sau khi kết hôn, chúng tôi không sống ở Hà Nội nữa mà chuyển vào Đà Nẵng. Lâm nói, điều đó sẽ giúp cho tôi sống thoải mái hơn. Nó giống như là cơ hội để tôi bắt đầu một cuộc sống mới, quên đi hoàn toàn chuyện tình yêu buồn bã kia. Nhưng thực sự, tôi không làm được điều đó. Lúc đầu, tôi rất giận và hận Việt nhưng sau đó, tôi nhận ra mình vẫn rất yêu anh. Tôi hối hận vì đã nóng vội lấy Lâm. Cuộc hôn nhân không tình yêu tất nhiên không có hạnh phúc. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít. Lâm dành phần lớn thời gian cho công việc. Anh chỉ về nhà vào bữa tối nhưng trong bữa tối, chúng tôi luôn lặng lẽ dùng bữa. Chỉ có tiếng lách cách của đũa, thìa và bát đĩa. Tôi chỉ tìm được chút niềm vui trong công việc. Tôi làm tại một quầy sách nhỏ và thi thoảng tôi viết truyện để gửi tới các báo. Lâm kiếm được rất nhiều tiền nên việc đi làm của tôi chỉ là để giết thời gian chứ không hề nặng nề về vật chất. Tôi thấy mình không tìm được bất cứ điểm chung nào với chồng.
Lâm trang trí nhà cửa rất lạnh, chỉ hai găm màu trắng và xám. Tôi thích những màu nóng, ấm nên tự ý thay đồ trong nhà. Khi làm, tôi rất hào hứng. Lần đầu tiên sau khi kết hôn, tôi chủ động gọi Lâm về sớm để hai vợ chồng cùng ăn cơm. Tôi muốn tạo cho anh sự bất ngờ. Quả thật, Lâm có bất ngờ nhưng anh không nói gì, chỉ tỏ ý không mấy hài lòng. Bữa cơm tôi mất cả buổi chiều chuẩn bị bị bỏ không vì tâm trạng Lâm không tốt, anh nói muốn ra ngoài ăn một mình. Không nhận được sự hợp tác từ chồng, tôi dừng lại hi vọng có thể cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc. Thi thoảng, tôi dùng số lạ để gọi cho Việt, chỉ để nghe tiếng nói của anh. Tôi nhớ Việt đến nao lòng. Tôi nhớ sự dịu dàng, sự ân cần của anh mỗi khi ở bên tôi. Việt luôn chiều chuộng tôi, chỉ cần tôi thích, anh sẽ hết sức ủng hộ. Lâm nói anh yêu tôi nhưng tôi lại không thấy ở anh sự yêu chiều đó.
Tôi luôn ngầm so sánh Lâm với Việt và nhất nhất khẳng định rằng, Việt của tôi hơn hẳn Lâm. Nếu trước đây, tôi hận Việt vì anh đã từ bỏ tình yêu của chúng tôi chỉ vì Lâm yêu tôi thì giờ, tôi lại thấy yêu anh hơn. Tôi nghĩ, Việt cũng đau khổ như tôi, cũng nhớ mong khắc khoải như tôi. Tôi tự trách mình rằng khi đó đã không kiên quyết, nếu tôi một lòng một dạ theo Việt thì làm sao anh có thể đẩy tôi đi được? Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện li hôn để quay ra Hà Nội tìm Việt. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ còn tôi không dám thực hiện bởi bố mẹ tôi rất nghiêm khắc và bảo thủ. Hai người tuyệt đối sẽ không đồng ý cho tôi bỏ chồng để đi theo một người đàn ông khác. Tôi cố hòa hợp với Lâm.
Lâm nói yêu tôi nhưng thường tỏ thái độ rất thờ ơ với vợ. Ngày 20/10, anh gọi điện nói buổi tối muốn cùng tôi ra ngoài dùng bữa. Đây là hành động lãng mạn hiếm hoi Lâm dành cho tôi kể từ khi tôi trở thành vợ anh. Nhưng bữa tối tôi mong chờ trôi qua rất nhạt nhẽo. Lâm không trò chuyện gì với tôi, cũng không nói với tôi lời chúc nào, anh lặng người nghe tiếng vĩ cầm. Chúng tôi giống như 2 người lạ ngồi ăn chung một bàn chứ không phải là một đôi vợ chồng, sống trong cùng một ngôi nhà. Tuy nhiên, đối với gia đình tôi, Lâm đối xử rất tốt. Anh rất quan tâm tới bố mẹ tôi và tình hình học tập của em trai tôi. Điều đó an ủi được tôi phần nào.
Cuộc sống của vợ chồng tôi cứ lặng lẽ trôi qua như vậy. Lấy nhau đã 5 năm nhưng tôi vẫn chưa muốn sinh con. Tôi sợ đứa con sẽ trở thành thứ ràng buộc tôi và Lâm. Thực lòng, sống với Lâm từng ấy năm, tôi vẫn nghĩ tới chuyện li hôn. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi tình yêu đầu đời. Tôi và chồng đã ngủ riêng được gần 1 năm nay. Lâm tự dọn sang phòng khác sau đêm tôi ngủ mơ rồi bật dậy và gọi tên Việt. Lâm không nổi giận nhưng tôi thấy rõ nỗi buồn của anh. Có lẽ mọi thứ sẽ mãi nhạt nhẽo và lặng lẽ như vậy nếu tôi không phát hiện ra sự thật về chuyện nhường người yêu cho bạn thân 5 năm trước đây của Việt.
Sau 5 năm, tôi lần đầu tiên quay ra Hà Nội để dự họp lớp. Vô tình, tôi gặp Việt. Anh đã khác xa với ngày xưa, khác xạ với Việt mà tôi vẫn nhớ về. Việt ăn nói bỗ bã, nói một câu, chửi bậy một câu. Ngồi nói chuyện với tôi, bên cạnh anh là một chân dài. Hai người không ngần ngại tình tứ trước mặt tôi. Tôi bắt đầu thấy hổi tiếc vì mình đã thương nhớ con người này quá lâu. Việt hỏi tôi sống có hạnh phúc không. Tôi cố gắng cười tươi, gật đầu hồ hởi. Việt nói: "Lúc trước anh có lỗi với em. Lâm nó yêu em thật đấy. Chính nó nói anh chia tay để nó và em cưới nhau. Thực ra, lúc yêu em, anh đã có vợ rồi. vợ anh khi ấy đi học ở nước ngoài. Đến lúc cô ấy về, anh mới làm theo lời thằng Lâm. Nhưng xem ra em sống rất tốt. Anh cũng mừng cho em".
Tai tôi ù đi. Anh ta nói về sự lừa dối nhẹ nhàng quá. Tôi đã yêu một người như vậy ư? Tôi nhớ đến Lâm. Sự thật như vậy mà anh không nói với tôi, anh sợ tôi đau lòng nên anh nhận phần thiệt về mình. Hóa ra bấy lâu nay, tôi được yêu thương nhiều như vậy mà tôi lại thờ ơ với tình yêu đó. Tôi ôm ấp thứ tình yêu giả dối với một người không xứng đáng. Không còn luyến tiếc trong lòng, tôi thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, sau từng ấy năm, tôi đã sẵn sàng để nhận hạnh phúc của mình và mang hạnh phúc về cho Lâm. Tôi đã để Lâm đợi quá lâu nhưng tôi biết, tất cả chưa quá muộn.
Theo VNE
Tình đầu khốc liệt của một phạm nhân phạm tội giết người Tôi yêu anh vì anh đẹp trai và khéo ăn nói. Một cô gái trẻ tuổi 20, chỉ cần như thế là đủ yêu say mê. Vậy mà khi tôi có thai đến tháng thứ 4, anh ấy gặp tôi và nói: "Anh không cưới em nữa đâu. Anh cũng không có tiền cho em đi phá thai, em tự kiếm tiền mà...