Nỗi niềm những phụ nữ yêu “trong bóng tối”
Có những tình nhân được nắm tay nhau đi ngoài đường, kề vai áp má, nhưng cũng có những tình nhân cả một đời trong bóng tối, từ lúc yêu cho đến khi chia tay nhau.
Những nỗi niềm tình nhân công khai thường dễ kể, dễ quên, nhưng những nỗi niềm còn lại thì không dễ như thế. Nhiều khi cả đời người đàn bà quay quắt chỉ vì một câu hỏi: tại sao?
Chị viết cho tôi nhiều thư lắm, từ lúc bắt đầu chao đảo, cho đến lúc say mê, rồi đến ngày niềm say mê trở thành nước mắt. Đàn bà yêu không giống thiếu nữ yêu: họ bị dằn vặt bởi ý thức trách nhiệm với gia đình, họ lo âu sợ hãi bị phát hiện… Vì vậy, khi đã chấp nhận vương vào mối tình nào, tức là tình cảm cũng đã đạt đến độ thôi thúc, đạt đến một chiều sâu khiến họ có thể bỏ qua tất cả những rủi ro khác.
“…Tôi yêu anh ấy không phải vì anh giàu có, quyền lực gì, chỉ vì người ta đã theo đuổi, đã ngọt ngào, đã mang lại cho tôi những cảm xúc của thời thiếu nữ được yêu, được chiều chuộng – những điều chồng tôi không mang lại được. Anh ấy nói ngày xưa đã yêu tôi đơn phương, đã đau khổ khi tôi đi lấy chồng, đã âm thầm theo dõi cuộc sống của tôi và tìm kiếm cơ hội để bộc lộ với tôi tình yêu ấy. Tại sao bao nhiêu tình cảm, dồn nén trong mười mấy năm, nay bỗng nhiên lại hóa ra một gương mặt dửng dưng lạnh lùng? Chẳng lẽ khi đạt được điều mình mong muốn rồi, người ta vứt mình đi như cọng rác?…”.
“…Tôi và anh ấy bất ngờ gặp lại nhau. Ngày xưa cũng có tình cảm với nhau nhưng không thành. Anh ấy nói, bao nhiêu năm vẫn nằm mơ thấy hình ảnh tôi… Chúng tôi nối lại với nhau từ hôm ấy, tình cảm rất nồng nàn. Vậy mà chỉ hơn tháng sau là anh đã tỏ ra lạnh nhạt. Có phải anh thất vọng vì tôi không còn trẻ đẹp như xưa? Có phải tôi đã sai lầm khi đồng ý yêu người cũ?…”.
Video đang HOT
Chẳng biết trong đời một người đàn ông hay một người đàn bà, có bao nhiêu người được gọi là “người cũ”. Nhưng, có một điều chắc chắn: những “người cũ” ấy, càng cũ càng lung linh. Thời gian và ký ức con người thường lưu lại những gì đẹp đẽ. Người ta lại còn cố gắng tự làm đẹp thêm những kỷ niệm của mình, nhất là những kỷ niệm thời son trẻ. Vậy nên, gặp lại người xưa, nhớ lại tình cũ, cái bồi hồi xao động là có thật. Đàn ông không nói dối đàn bà về việc “em vẫn đẹp như ngày xưa…”, về việc “bao nhiêu năm rồi anh vẫn mơ thấy gương mặt em…”. Chỉ có điều họ không nói hết, đó là họ cũng thấy nhiều người đẹp khác, họ cũng nằm mơ hàng tỷ thứ khác, bên cạnh việc thỉnh thoảng nằm mơ thấy em!
Ngay cả tình yêu, họ cũng không nói dối. Nhưng, đó là yêu một ảo ảnh xa vời, lung linh không thực, yêu một giấc mơ đã mất. Thế rồi, khi người đàn bà buông mình vào cuộc, giấc mơ ấy, ảo ảnh ấy lập tức đánh mất tất cả những lung linh mê hoặc của nó. Người đàn ông va ngay vào một thực tế rằng bóng dáng ấy bây giờ là thân thể này đây, là tuổi tác này đây, là mùi vị này đây… Tất cả đều quá thực và quá bình thường, thậm chí tầm thường. Ấy là chị em mình tự giết mình thôi, giết một người cũ, giết một tình yêu cũ, còn tình yêu mới có lớn lên được không thì cũng đã thấy ngay trước mắt.
Mà có lẽ, bên cạnh cái lung linh huyền hoặc kia, cũng cần nói huỵch toẹt ra một động cơ nữa của những “người tình cũ” ấy: “rửa” mối hận lòng bị bỏ rơi ngày trước. Họ đã trải qua bao ngày tháng vật lộn với đời, mưu sinh cơm áo, gầy dựng tên tuổi, sự nghiệp, để ngày hôm nay cho em thấy “thằng này cũng không thua ai”. Đôi khi, cuộc tán tỉnh nồng nàn kia, những mười mấy năm yêu thầm nhớ mãi được viện dẫn đến kia, chỉ nhằm một chuyện: hôm nay tôi phải đoạt lấy, phải có bằng được cái mà ngày xưa em không cho, mà ngày xưa tưởng tôi không thể nào chạm đến được!
Sau những “người xưa”, đẹp nhất, viên mãn nhất vẫn là những chồng, những vợ. Thôi thì, những ân tình cũ “đã chết trong lòng nhau”, đừng tìm cách hồi sinh khi biết chúng không có đường để sống. Mỗi người đều cần một ký ức hay một giấc mơ, hãy để chúng thỉnh thoảng được hồi tưởng lại, thay vì “nhai lại” chúng lần hai, lần ba, để rồi ôm cái hậu đắng nghét lòng.
Theo VNE
Người... cũ!
Mới đám cưới hơn hai năm, mà bà Trương Thị Cẩm Nương, một kế toán, cảm thấy hai vợ chồng đã sống với nhau...mấy chục năm. Nghe một người bạn thân khoe cái vali mua 10 năm, xài nhiều lần chưa cũ, bà ngậm ngùi nhớ đến lão chồng, sao cũ nhanh thế không biết.
Sáng, ông chồng thức dậy, uể oải, mắt nhắm, mắt mở, từng bước nặng nề vào toilet, không bao giờ đóng cửa, nên buổi sáng trong lành của bà vợ luôn bị ô nhiểm bởi âm thanh cá nhân của lão chồng. Rồi lão thay quần áo, xỏ giày, ho vài tiếng, dắt xe ra khỏi nhà...cứ thế ngày này qua ngày khác chả có gì mới. Có khi bà bật cười một mình khi đoán đúng ngay hành vi kế tiếp của chồng. Hay thật, lão chẳng thay đổi gì cả. Buổi tối, hôm nào đi nhậu với bạn, lão sẽ về khoảng giờ đó, dáng xiêu xiêu, lăn đùng ra ghế sopha, hôm nào không ai rủ đi nhậu thì sau khi chán cái laptop, lão nằm ườn xem tivi, và khi lão chịu mò vào giường là lúc lão ngáp đến sắp toác cả miệng.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Ngay cả cái cách lão gây chuyện với vợ cũng...cũ sì. Ở nhà bà, những buổi cơm tối đầy đủ vợ chồng, con cái đâu phải là thường xuyên, vậy mà ngồi vào bàn ăn, lão luôn nói một câu: "Hổng có gì ăn, cứ canh chua, thịt kho, rau muống hoài!". Cái chê của lão, khiến bà cảm thấy bị tổn thương, ai nội trợ mới hiểu nổi niềm của người nấu ăn, đi chợ đến long óc mới nghĩ ra mua gì, nấu gì...Nhưng bà cũng kịp nhận ra một thông điệp: Thì ra chồng bà cũ sì của bà lại muốn vợ phải mới, ít ra là nấu món mới. Vậy là bà có cơ sở để suy ra: "Chắc lão chồng cũng thấy bà vợ mình...đang cũ đi".
Các ông chồng gặp nhau trên bàn nhậu, hay bông đùa: "Không có gì cũ nhanh bằng...bà vợ"...chứ các lão đâu biết, các lão cũng cũ nhanh không kém, cũ từ con người đến hành vi, lối sống, cách ứng xử.
Bà Lê Thị Thu Phương, mất 6 năm quần quật làm mẹ vì sanh liền hai đứa con chỉ cách 2 năm. Đó là khoảng thời gian, bà không biết đến giấc ngủ dài, bữa cơm trọn vẹn. Con cái lấy đi nhiều sức lực của bà. Bây giờ, đứa đã lên 6, đứa đến 4, bà mới có thời gian phục hồi ngoại hình. Dành thời gian đầu tư làm móng, làm đầu, matxa...bà thấy mình cũng chưa đến nỗi nào, "bo - đì" chưa đến mức xuống cấp. Vậy, mà chồng bà, chẳng bầu bì, sanh nở, chẳng cho con bú, cũng không thức khuya, dậy sớm...lại sồ sề nhanh hơn vợ. Bà ngao ngán nhìn cái bụng vượt mặt của chồng, kết quả của những chầu bia bọt vì đủ thứ lý do với bạn bè. Chồng bà còn hay tự hào khoe cái bụng to: "Sắp giàu rồi, nên tướng sang ra".
Đàn ông sướng vì vô tư, già cũ thế nào thì vợ cũng phải mê, phải chiều, chứ đàn bà mà béo lên là mặc cảm ngay, là héo hon liền. Bà không chê chồng, nhưng bà chán cái lão chưa ngủ đã ngáy. Đi đâu với chồng, bà cũng chẳng vui vẻ gì khi được mọi người khen bà nhỏ hơn chồng có một tuổi, sanh hai con mà trông còn trẻ chán, bởi bà lo cái gì cũ cũng dễ bị hư hỏng. Nhiều lần bà nghiêm túc bảo chồng chú ý ăn uống điều độ, siêng chơi thể thao để giữ gìn sức khỏe. Mua áo quần cho chồng, năm sau tăng size hơn năm trước, bà lại nhắc chồng kiêng nhậu, kiêng ngồi máy tính. Chồng bà có nghe đâu, bảo đàn ông không sợ già, không sợ cũ, sợ xấu, chỉ sợ vợ cằn nhằn thôi.
Bởi thế, không ít gia đình lâm vào cảnh chẳng đến mức chia tay, mà cũng chẳng có gì vui. Gia đình cứ thế cũ đi, nhàm đi. Nhiều bà vợ chọn thời điểm cuối năm để thực hiện một vài hoạt động mang tính đổi mới gia đình, tuy nhiên cùng với việc sơn nhà, sơn cửa, mua hàng hóa mới...thì nhân đây các ông chồng, bà vợ cũng nên quan tâm đến việc làm mới bản thân, nhằm mang đến nhiều niềm vui bất ngờ cho gia đình.
Theo VNE
Nỗi niềm dì ghẻ Nhiều người mẹ kế phải khổ sở vì sự bất hợp tác của con chồng nhưng bằng tình cảm chân thật, có chị đã vượt qua được khó khăn này. Khi tuổi đã "cưng cứng" hoặc dang dở sau một lần đò, việc lên xe hoa lần nữa là quyết định cực kỳ khó khăn của nhiều phụ nữ. Quyết định này càng...