Nỗi niềm người vợ xa xứ, chồng ở nhà ‘mèo mỡ’
Giá như hồi ấy chị không chạy theo giấc mộng đổi đời, không rời quê đi tha phương kiếm sống thì giờ đây chị đã chẳng phải khốn đốn, về cũng không được mà ở cũng chẳng xong như thế.
ảnh minh họa
Chị đã xa quê được ba mùa lúa chín, qua rồi cái cảm giác bỡ ngỡ, cái tha thiết nhớ nhung, cái bồn chồn thổn thức của dạo chị mới sang Malaysia. Thời gian với chị chẳng còn ục ịch, chán chường trôi như trước. Còn hai mùa lúa chín nữa thôi chị sẽ đáo hạn hợp đồng trở về Việt Nam với chồng và những đứa con thơ, nghĩ đến đó chị lại mỉm cười tưởng tượng ra cảnh gia đình đoàn tụ vui vầy…
Nhưng dường như cái số chị nó khổ. Cái dáng tất bật, đi chồm như muốn bổ về phía trước của chị được người ta ví von là sẽ cực khổ như câu ca dao: “Gánh cực mà đổ lên non, còng lưng mà chạy cực còn theo sau”. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, chị đã phải sớm phải rời ghế nhà trường lặn lội mưu sinh. Đến lúc lấy chồng cuộc sống cũng chẳng khấm khá là bao, nhất là khi hai đứa con chị lần lượt ra đời, chị đành phải theo chân một số người rời quê đi tha phương sang Malaysia kiếm sống. Chị mong muốn nhân cơ hội này kiếm chút vốn liếng để sau khi về quê có thể lo cho con cuộc sống đủ đầy.
Tưởng xuôi chèo mát mái, vì cũng đã ba năm trôi qua, được đồng nào chị đều tích góp gửi về quê cho chồng, phần để trang trải cho con, phần dành dụm mai này đáo hạn chị về quê mở quán tạp hóa nho nhỏ buôn bán kiếm kế sinh nhai lâu dài. Chị làm việc cực khổ 12 tiếng/ngày, ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc vậy mà chồng chị ở nhà như cố tình không hiểu, không thương, không kiềm chế được dục vọng tầm thường đã “mèo mỡ” với người đàn bà khác. Công sức của chị, sự hi sinh của chị coi như đổ ra sông ra biển…
Ngày chị hay tin chồng có bồ, tim như ngừng đập, muốn khóc mà dòng lệ đã hóa đá u sầu. Phút chốc chị muốn bỏ tất cả để về nhưng làm sao khi hợp đồng chưa đáo hạn? Vi phạm hợp đồng không có tiền đền bù cho người ta chị sẽ phải ở tù, rồi hai đứa con nhỏ của chị sẽ ra sao?…Hàng loạt câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm can chị, rối rắm khiến chị chẳng thể tìm cho mình một lối thoát.
Có lúc chị hối hận vì mình đã đi xuất khẩu lao động, phải xa xứ, xa chồng, xa con để rồi cơ sự nó ra thế này. Giá như hồi ấy chị không chạy theo giấc mộng đổi đời, không rời quê đi tha phương kiếm sống thì giờ đây chị đã chẳng phải khốn đốn, về cũng không được mà ở cũng chẳng xong như thế.
Video đang HOT
Chị chán chường, thương số mình lận đận, hận lòng người bạc bẽo, dễ đổi thay. Chị nhìn ra cửa sổ mưa vẫn rơi, bầu trời khuya tối đen như mực…
Theo VNE
Hãy save hết những vết thương vào file "kỷ niệm"
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này.thấy nó nữa.
Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi...
Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình "click chuột phải" chọn "delete"như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.
Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả...Quên hết, quên hết...miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa
Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:
Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn...Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém...Nói chung không ổn.
Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm". Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi...Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy
Dường như trái tim tôi mang đây vêt thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh.
Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở môt nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.
Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại
Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương...làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình.
Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc "save" vào file "kỷ niệm" từ bao giờ rồi...
"Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có". Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!
Theo VNE
Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu cao tay Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: "Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!" Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái "lịch sử" đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt...