Nỗi niềm mẹ chồng – nàng dâu
Sự khác biệt trong cách suy nghĩ giữa các thế hệ luôn là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn trong các gia đình, đặc biệt là hai phe “muôn đời đối kháng”: mẹ chồng – nàng dâu.
Chuyện của mẹ chồng
Thời đại này là thời nào thế nhỉ? Chẵng lẽ mình phải chiều theo chúng nó “Con đặt đâu cha mẹ ngồi đó” à? Thời của mình con dâu sợ mẹ chồng một phép. Vậy mà bây giờ mình nói mình nghe, nó thích thì làm, không thích thì thôi.
Ai đời đi thăm người nhà bên chồng nằm viện mà nó lại diện bộ váy thế kia. Tuy kín đáo đấy, lịch sự đấy, nhưng cũng vẫn là không phải lúc. Nó đâu thiếu dịp để diện đồ theo ý nó, việc gì cứ phải bộ dạng ấy vào bệnh viện? Bà chị mình lại nghiêm khắc có tiếng trong họ nữa chứ!
Nghĩ tới con cái là lắm chuyện để bực mình. Mỗi lần vợ chồng nó về chơi, mình nấu vài món đãi chúng nó, nhưng nó cứ bảo mình bày ra chi cho mệt. Rồi nó lôi mớ đồ hộp, thực phẩm đông lạnh mua sẵn ở siêu thị ra nấu cho gọn, nó bảo thế. Ừ thì gọn (mà mình nào có bắt nó phụ giúp gì đâu ?) nhưng ba cái đồ thực phẩm đóng gói ấy toàn chất phụ gia và chất bảo quản. Nó cứ nuôi chồng, con bằng mấy loại thực phẩm ấy không khéo lại rước bệnh vào thân chứ ích gì!
Đã vậy, lâu lâu mới đem thằng cháu nội về chơi, mà chẳng khi nào mình chơi với thằng bé được lâu bởi chốc chốc là nó cho con uống sữa, chốc nữa lại ăn phô mai, chừng viên phô mai ấy chưa kịp tiêu hóa thằng bé lại phải ăn cháo rồi đi ngủ để không lỡ giấc. Ăn – ngủ với tốc độ ấy đến người lớn còn không chịu nổi huống gì thằng bé con mới 2 tuổi… Đã thế suốt ngày nó bắt thằng bé đóng bỉm và cứ khư khư giữ trong nhà, chẳng dám thả ra vì sợ bẩn, sợ ngã… Mình nuôi đàn con 7 đứa, bỏ chúng lăn lóc vậy mà có đứa nào đau ốm bệnh tật gì đâu?
Mà thằng con mình cũng dở. Cưng chiều quá rồi vợ đâm lờn. Không dạy bảo được nữa. Nói thì nó bảo mẹ khó tính, lạc hậu, nhưng cứ thế này làm sao chịu được? Mình làm vậy là vì ai nếu không vì thương con, thương cháu?
Chuyện của nàng dâu
Mọi người bảo mẹ chồng thường khó tính, quả đúng thật! Hôm vô bệnh viện thăm người dì, bà cứ lườm nguýt rồi bóng gió về bộ váy mình đang mặc. Mình đã giải thích đang đi làm, tiện thì ghé thăm luôn nên không thay đồ khác được, thế mà bà vẫn tỏ vẻ không vừa lòng. Đầm vest công sở chứ có hở hang, bất lịch sự gì cho cam? Sự khó tính của bà nói hoài không hết.
Video đang HOT
Ngại nhất là mỗi lần về quê chơi. Mọi người ăn uống có bao nhiêu mà bà cứ bày ra hết món này đến món kia nấu, rồi than đau lưng, than mệt. Mấy thứ mình mua về thì bà chê không an toàn, lại mắc. Cả tuần có ngày chủ nhật được nghỉ, về quê mang tiếng đi chơi mà phải lo cho tên nhóc thôi cũng đủ mệt, nếu phải nấu nướng dọn dẹp nữa thì hơi sức đâu để hôm sau làm việc?
Thấy mình chăm con kỹ bà cũng khó chịu rồi cứ so sánh với thời của bà. Đâu như cách đây mấy chục năm, bây giờ thời tiết khắc nghiệt, khí hậu ô nhiễm, vi trùng, mầm bệnh bủa vây khắp nơi, nếu không cẩn thận để con mắc bệnh là khổ. Thằng bé con vốn nhạy cảm với thời tiết nên chỉ cần chơi ngoài nắng một lúc là nó sổ mũi, rồi ho dai dẳng cả tháng trời. Sân nhà ở quê cứ như cái chảo nắng với đầy rẫy chất thải từ lũ gà, vịt, chó mèo thả rong… Bà có biết tại sao đám con nít ở quê đứa nào cũng đen nhẻm, gầy nhom, da xanh mét còn thằng bé con mình cứ mũm mĩm, hồng hào thế kia? Mình nuôi con theo sách vở khoa học hẳn hoi chứ có phải để chúng “tự lớn” theo kiểu “trời sinh trời dưỡng” đâu? Mình kỹ như thế là vì ai nếu không phải thằng cháu đích tôn của bà?
Chuyện của chồng
Phụ nữ thật rắc rối! Ai cũng bảo yêu thương mình, làm mọi thứ vì mình – đứa con cưng, người chồng, người cha của con họ. Nhưng cách biểu lộ tình cảm của họ chỉ làm mình thấy khổ sở khi rơi vào thế khó xử giữa một bên là mẹ, bên kia là vợ. Sao không ai thử một lần tự đặt mình vào vị trí của mình để hiểu được nỗi khổ tâm khi phải cố gắng làm vừa lòng cả hai người? Biết phức tạp thế thà cứ “ở vậy” cho xong!
Sự khác biệt trong cách suy nghĩ giữa các thế hệ luôn là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn trong các gia đình. Trong tình huống này, người chồng đóng vai trò cầu nối, đôi khi là chất keo kết dính giữa hai người, nhưng có lúc lại là chất dung môi hòa tan những bất đồng của hai bên. Vì thế, chồng cần linh hoạt, vừa cứng rắn vừa mềm dẻo và khách quan để không thiên vị bên nào và quan trọng là giúp cả hai người phụ nữ thân yêu nhất của mình nhận thấy những điều có thể dẫn đến bất đồng, xung đột.
Bản thân những người phụ nữ trong gia đình cũng cần tiết chế cái Tôi của mình để giữ được hòa khí, hạnh phúc của gia đình, để những điều khó chịu nói trên không còn là những câu chuyện muôn thuở…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không 'môn đăng hộ đối' với anh ấy
Yêu nhau được 8 tháng thì anh bảo gia đình anh không ưa em, bắt anh đi xem mặt cô gái khác. Em phải làm sao?
Em là đọc giả thường xuyên của chuyên mục, thường lắng nghe nỗi niềm của các bạn, các chị gửi đến và đọc những lời khuyên của chị. Đọc là để đồng cảm với mọi người nhưng em không ngờ có ngày em lại giải bài nỗi niềm của mình và nhờ chị tư vấn.
Anh năm nay 20, còn em thì 19. Em và anh học cùng trường cấp 3. Suốt thời cấp 3 hai đứa em có biết nhau nhưng chưa nói chuyện lần nào. Sau này anh có thú thật là vì lúc đó anh ấy thấy em cao giá quá so với anh ấy nên không dám làm quen dù lúc đó em chưa từng yêu ai cũng còn anh ấy thì đã trải qua vài mối tình học trò. Bẵng đi một thời gian lên đại học, tình cờ qua facebook và yahoo, em và anh gặp lại nhau, tiếp xúc và nói chuyện với nhau nhiều hơn và chúng em nhận ra mình rất hợp nhau. Anh ấy và em thường đi ăn uống, coi phim, vui chơi. Nói chung là em muốn gì thì anh ấy cũng chiều hết, quan tâm em giờ giấc ăn ngủ, học hành, gia đình, đưa rước giúp đỡ những khi em cần. Rồi thì anh cũng ngỏ lời yêu em. Em có chút bất ngờ nhưng cũng gật đầu nhận lời anh ấy vì em cảm nhận được sự chân thành nơi tình yêu của anh.
Suốt những tháng ngày yêu nhau, em và anh có rất nhiều kỉ niệm đẹp, nhiều tiếng cười, niềm vui, những món quà nho nhỏ cho nhau và cả những dòng tin nhắn, cuộc gọi qua lại mỗi đêm. Thú thật là em nghiện những dòng tin nhắn gửi đến từ anh ấy, mỗi khi thấy tin nhắn em vui lắm và càng hứng khởi hơn nếu nó được gởi đến từ anh. Nếu gần hết ngày mà không thấy tin nhắn của anh, em khó chịu và bứt rứt vô cùng thế là cầm điện thoại lên và kiếm anh ấy. Anh ấy cũng cùng tâm trạng như thế với em. Từ lúc yêu nhau đến giờ, dù thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, 8 tháng, tuy vậy tụi em chưa 1 lần cãi nhau to tiếng. Đôi khi cũng có những hiểu lầm nhỏ nhỏ nhưng cả hai đều kịp nhận ra đó là lỗi của ai và lên tiếng xin lỗi trước.
Em là một cô gái bình thường (Ảnh minh họa)
Là con một nên anh ấy được gia đình rất cưng chiều và giáo huấn rất nghiêm. Dù khá giả nhưng anh ấy không ăn chơi, đua đòi mà trái lại học rất giỏi. Tuy vậy anh vẫn thường bảo em là con một lại trong một gia đình đầy đủ như vậy nên ba mẹ kì vọng vào anh rất nhiều và áp lực với anh cũng rất lớn. Anh nói với em nhiều nhưng em không phải con một nên cũng không hiểu những áp lực anh nói đến là gì.
Hôm đó, anh và em đi chơi như bình thường, cũng cười nói vui vẻ, chọc ghẹo nhau như bình thường. Rồi em nhắc tới gia đình anh ấy, anh ấy thoáng hạ giọng và hỏi em: " Em có hứa với anh sao này nếu không có anh kế bên em vẫn sống tốt và lạc quan như giờ chứ?". Bất ngờ trước câu hỏi của anh em hỏi dồn dập nhưng anh không nói mà chỉ ngồi khóc. Hồi lâu chắc vì không muốn em bận tâm suy nghĩ nhiều nên anh đã kể cho em nghe: số là nhà anh sắp đặt để anh tìm hiểu một người con gái nào đó có quen biết và môn đăng hộ đối với gia đình anh, nói là tìm hiểu nhưng khi hai người chín chắn hơn sẽ tiến tới hôn nhân.
Tóm lại là em và anh ấy sẽ không có cơ hội gì về sau với nhau. Anh ấy đã cố giải thích với gia đình là anh ấy cũng có bạn gái rồi, cũng năn nỉ, thuyết phục gia đình không nên ép đặt chuyện tình cảm nhưng mà bất lực (gia đình anh ấy vốn khó khăn, phong kiến, đó là anh ấy nói với em như thế).
Vì còn rất yêu nhau nên anh ấy không nói lời chia tay và em cũng không muốn hiểu đó là lời chia tay của anh ấy. Anh ấy nói em phải tập quên anh ấy, phải xóa bỏ hết những gì giữa anh ấy và em, tập lại một cuộc sống không anh ấy kế bên nhưng anh ấy không cho em cắt đứt liên lạc với anh ấy. Em vẫn có thể nhắn tin, gọi điện, hẹn anh ấy đi cà phê những khi buồn, tóm lại là anh ấy không muốn em biến mất khỏi cuộc đời anh ấy. Anh ấy không muốn quên em nhưng lại muốn em quên anh ấy đi. Anh ấy còn bảo em, em và anh ấy cứ duy trì quan hệ bình thường giả bộ như không có gì xảy ra, chờ anh ấy thuyết phục gia đình, nhưng đồng thời cũng khẳng định hy vọng thuyết phục được là rất nhỏ nhoi dù không phải là tắt hết hy vọng.
Khi nghe được những điều này em và anh ấy đã khóc rất nhiều. Đau lòng lắm. Em và anh có quá nhiều kỉ niệm. Mỗi con đường, mỗi bài hát, mỗi đồ vật trong phòng em đều có những câu chuyện riêng giữa em và anh ấy. Bạn bè biết được đều khuyên em nên quên anh ấy đi nhưng em không làm được. Vốn dĩ lúc trước không nhận được liên lạc gì từ anh em đã thấy nhớ và bứt rứr lắm rồi. Làm sao có thể làm anh ấy biến mất trong em vậy được? Em sợ một cuộc sống không có anh ấy. Sợ mất những thói quen. Quan trọng là em và anh còn yêu nhau nhiều lắm.
Em buồn và khóc nhiều. Em phải làm sao để giải quyết mọi chuyện bây giờ chị? Em không muốn mất anh ấy một chút nào hết, mối tình đầu của em. Mong chị đọc và đồng cảm với em. Cám ơn chị nhiều! (Em gái).
Anh là con một, gia đình khá giả (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua những gì em viết, chị có thể cảm nhận được em là một cô gái hồn nhiên, trong sáng, yêu hết mình và luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người yêu.
Khi yêu, người phụ nữ nào cũng coi người yêu là cả thế giới nên khi chia tay hay có chuyện gì, các bạn gái thường quá đau khổ và lụy tình, đó cũng là tình cảnh của em hiện nay.
Có thể khi mới yêu em, anh ấy tốt và chăm sóc em, nhưng vấn để em có phải là người yêu cuối cùng của anh ta không mới quan trọng. Cách anh ta sau này nói với em là gia đình anh ấy không đồng ý, anh ấy có áp lực và nhiều điều phải lo lắng khác chỉ là một trong những cách "chạy làng" mà thôi.
Có thể anh ấy không yêu em nữa, có thể anh ấy có người khác nhưng không muốn nói thẳng ra với em, do đó, anh ta mới lấy lý do là gia đình không đồng ý và bắt anh ta đi xem mặt người khác. Nếu là một người đàn ông đàng hoàng tử tế và dám sống vì tình yêu của mình thì anh ta phải có bản lĩnh bảo vệ người yêu khỏi sự cấm đoán của gia đình, nhưng anh ta không làm được thế, nếu vậy thì dù có lấy em, đó cũng không phải là chỗ dựa vững chắc đâu em ạ. Ngược lại, anh ta còn quá phụ thuộc vào gia đình, và như thế thì anh ta không bao giờ có thể "lớn" được.
Chị đã khuyên rất nhiều bạn gái hiện nay là khi yêu một ai đó, yêu và tốt với người ta nhưng không được bỏ quên cuộc sống riêng của mình, không được coi người yêu là cả thế giới bởi nếu không khi chia tay sẽ vô cùng suy sụp và buồn bã. Người phụ nữ phải có cuộc sống riêng của mình, phải mạnh mẽ, thành đạt và giỏi giang thì đàn ông mới không coi thường, khi có chuyện gì xảy ra mới tự mình vượt qua được mọi việc và không bi lụy. Nhưng em thì ngược lại, em yêu anh ta quá nhiều và cứ có chuyện gì là em khóc lóc, đau khổ. Điều đó thật không tốt một chút nào.
Cách tốt nhất là quên anh ta đi em ạ, anh ta vừa muốn có được em vừa muốn đi tán một người mới, tham lam như vậy sẽ không bao giờ có điểm dừng, em có yêu thì cũng đau khổ thôi. Sau này hãy coi như một bài học, để dù yêu ai cũng phải tỉnh táo, phải có công việc, cuộc sống và những mối quan hệ khác để không bao giờ tuyệt vọng khi tình yêu tan vỡ.
Chúc em vui vẻ hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm người ở lại Mỗi ngày, thời gian cứ trôi, trôi mãi, không dừng lại. Một ngày trôi qua là một ngày em nhớ anh, nhớ nhiều lắm anh ơi. Ở nơi đó anh có nhớ đến em. Mỗi khi nhớ anh, em không muốn khóc nhưng hai mắt em cứ rưng rưng. Nhớ anh, nhớ những điều anh đã làm cho em, nhớ những ngày hai...