Nỗi niềm khi lấy vợ sinh viên
Chưa kịp nhăm nhe gì thì tôi đã bị vợ tạt cho một gáo nước lạnh: “Em mà trượt môn nào thì anh chết với em! Đang thi cử mà “dính” vào “chuyện ấy” là đen lắm!”. Thành thử “mỡ để miệng mèo” mà tôi cũng chịu, chẳng làm ăn được gì
ảnh minh họa
Mải mê với công việc, ba mươi sáu tuổi tôi mới giật mình “nhớ” ra là mình vẫn độc thân. Bỗng đến một ngày, tôi gặp được vợ tôi bây giờ, cô sinh viên năm thứ hai. Cô ấy ngây thơ, nhí nhảnh, đáng yêu. Quen nhau được nửa năm thì tôi “cầu xin” cô ấy kết hôn, bởi tôi đã già và không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Theo mong muốn của tôi và được nhà gái đồng ý, đám cưới tổ chức khi cô dâu mới sinh nhật lần thứ hai mươi.
Vợ tôi còn trẻ, lấy chồng nhưng vẫn theo nếp sinh hoạt như khi ở nhà với cha mẹ ruột: “Ăn được, ngủ được là tiên”. Hơn nữa, lấy lý do bận học, nàng thoái thác tất thảy việc nhà. May mà hai vợ chồng ở riêng, không vướng víu ai nên cũng không sao. Những chuyện ấy, tôi tặc lưỡi cho qua vì nghĩ thời gian sẽ khiến vợ mình trưởng thành hơn. Điều khiến tôi khó xử nhất là tính trẻ con của vợ. Hơi tí là vợ dỗi, được cái tính vợ như thế nên cũng dễ làm lành, nhưng nàng cũng bắt phải năn nỉ ỉ ôi chán mới chịu tha thứ. Là trưởng phòng, ở cơ quan thét ra lửa, vậy mà về đến nhà chỉ cần vợ rơi nước mắt là tôi chẳng làm nổi việc gì. Vợ giận không ăn cơm, tôi chỉ biết im lặng cầm đũa ngồi nhìn. Cô ấy không đi ngủ thì coi như cả đêm tôi phải thức trắng. Tôi thích nhạc cổ điển, vợ yêu dòng hiện đại. Vợ chuộng thời trang, tôi lại mê các chương trình bóng đá. Điều này hồi còn yêu nhau, cả hai đều biết. Thế mà cưới nhau rồi, tôi liên tục phải nhường vợ. Nhiều lúc đến giải ngoại hạng Anh, tôi cũng bấm bụng ôm gối lên gác để ghé tai sang nhà hàng xóm nghe các bàn thắng thua. Muốn sắm thêm chiếc tivi nữa thì vợ không đồng ý. Nhà có hai phòng, khách và ngủ, vợ lại không muốn lắp đặt các phương tiện giải trí trong phòng ngủ. Đúng là “Lấy vợ trẻ thích nhưng… mệt lắm!”. Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi ấy là từ khi lấy cô ấy, phong cách ăn mặc của tôi cũng ngày một teen hóa. Tôi đường đường là sếp của bao nhiêu nhân viên, tôi quanh năm trong mắt họ là hình ảnh sếp sơ mi, quần âu, áo vest, cà vạt chỉnh tề, ai nấy đều sợ một phép, răm rắp nghe lệnh. Thế mà diện cả cây như vậy đi bên cạnh vợ tôi, váy hoa, giày búp bê, túi đep chéo vai, trông tôi không khác gì bố của cô ấy. Thành thử, tôi phải đi tậu thêm nào là quần jean, áo phông, giày thể thao để có thể xứng đôi với vợ. Không là cô ấy không cho tôi đi chơi cùng.
Không ai có thể chê được cách chiều vợ của tôi đối với cô ấy. Chuyện ấy cũng thế, ai đời, ngày về nhà chồng, cô ấy đem theo một đống thú bông. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chưng chúng vào cái tủ gần bàn học. Ngờ đâu, nào Kitty, nào Mickey, nào gấu bông, cả to, cả nhỏ, cô ấy cho hết lên … giường ngủ của hai vợ chồng. “Ôm gấu làm gì nữa, ôm anh ngủ không thích hơn à?”, tôi hỏi vợ. Vợ tôi cười cười: “Một bên là gấu, một bên là anh”. Ôi trời đất ơi, mấy con thú bông ấy quan trọng với cô ấy ngang ngửa tôi. Nhiều khi tỉnh giấc, thấy vợ ôm lũ thú bông ngủ ngon lành, miệng còn tủm tỉm cười nữa, chẳng thèm đoái hoài gì đến mình, tôi chỉ muốn tóm cổ chúng lia ra ngoài cho rảnh nợ. Ấy nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu tôi mà thôi. Tôi mà dám manh động, vợ tôi kiểu gì cũng nước mắt ngắn, nước mắt dài, giận dỗi, có khi còn “treo giò” tôi chuyện ấy thì tôi chỉ có nước mà khóc thầm. Thôi thì đành chiều vợ vậy. Cả hai vẫn “kế hoạch” chuyện con cái vì chờ cho nàng học xong. Bình thường thì không sao. Nghĩa là chuyện ấy cũng vẫn đều đặn. Cô ấy cũng không phải là người lãnh đạm với chuyện chăn gối, nên hai chúng tôi khá hòa hợp. Nhưng mỗi khi đến kỳ thi của vợ, tôi cảm thấy như cực hình vậy. Cô ấy vùi đầu vào học bài suốt cả ngày lẫn đêm. Chồng đòi “yêu” một cái thì thôi nhé! Chưa kịp nhăm nhe gì thì tôi đã bị vợ tạt cho một gáo nước lạnh: “Em mà trượt môn nào thì anh chết với em! Đang thi cử mà “dính” vào “chuyện ấy” là đen lắm!”. Thành thử “mỡ để miệng mèo” mà tôi cũng chịu, chẳng làm ăn được gì. Đành “ăn chay”, cầu trời khấn phật cho vợ nhanh nhanh qua kỳ thi chứ còn biết làm sao? Cũng may mà sang năm cô ấy ra trường rồi, chứ lâu thêm nữa, có lẽ tôi có nguy cơ bị stress mất.
Theo VNE
Video đang HOT
Ta yêu nhau vừa đủ thôi anh nhé
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân".
Ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ "tình thân", thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Em không yêu cầu, không mộng ước cao xa. Em cũng chẳng đặt lên vai anh hai chữ gánh nặng. Em càng không muốn đem tình cảm làm cho anh ngộp thở, càng chẳng muốn tình yêu trở thành sợi xích trói buộc, đè nặng lên vai nhau.
Em tin nhưng không hy vọng nhiều về một tình yêu hoàn hảo, một tình yêu mà đôi bên đều sống chết để yêu nhau bằng tất cả những gì mình có... Vì những thứ ấy hiếm hoi quá anh ạ! Hiếm đến nỗi em chẳng mơ mình là kẻ trúng được cái giải độc đắc ngàn vạn người mơ ước vậy đâu.
Vì thế, mình cứ yêu nhau trong khả năng mình có thể. Yêu nhau vừa đủ thôi nhé anh.
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá (Ảnh minh họa)
Yêu nhau vừa đủ thôi để đôi bàn tay em nắm lấy tay anh thật nhẹ. Để hơi ấm truyền từ tay anh chỉ vừa đủ sưởi ấm bàn tay, trái tim em trong những ngày đông lạnh giá, trong những lúc em không còn chịu nổi sự vô tình của gió rét. Có như thế em mới trân trọng những cái nắm tay khi mình bên nhau, mới thấy hết được sự quý giá mà hơi ấm ấy đem lại. Để rồi khi xa nhau, em có lẽ sẽ nhớ nó quay quắt nhưng vẫn sẽ sống được thôi... Vì cái lạnh, em cũng đã quen được rồi.
Yêu nhau vừa đủ để em biết anh là của em nhưng ngoài em ra anh vẫn còn nhiều mối quan tâm khác cần phải chú ý đến. Và em cũng vậy. Gia đình, công việc, bạn bè... Những thứ ấy cũng như tình yêu, chúng xoay tròn trong cuộc sống của hai ta để tạo nên màu sắc cho cuộc sống. Nên vì thế, ta giữ cho nó cân bằng để không khiến chiếc đĩa quay cuộc sống bị lệch đi. Để rồi khi có xa nhau, em và anh vẫn còn chút vốn liếng giữ lại chứ không mất đi tất cả.
Yêu nhau vừa đủ để tạo cho nhau một chút gần, một chút xa, một chút ấm áp nhưng thỉnh thoảng cũng để chừa khoảng không cho những cơn gió mát. Để khiến nhau thấy được yêu không phải là lặn ngụp trong vô vàn cảm xúc ngọt ngào, mơ mộng mà yêu là ta hạnh phúc khi lúc khó khăn, mệt mỏi... ta có nhau làm chỗ dựa. Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi.
Yêu không phải là quan tâm nhau từng li từng chút, từng giờ từng phút phải ở cạnh nhau nhất nhất không rời. Mà là sau bao ngày xa cách, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương là đủ lắm rồi. (Ảnh minh họa)
Yêu vừa đủ thôi để đừng biến yêu thương trở thành trách nhiệm. Đừng để tình cảm trở thành gánh nặng đè chặt lên vai. Yêu không phải là anh cho em bao nhiêu, em dành cho anh bao nhiêu thời gian, tình cảm thì nhận về được bấy nhiêu. Như vậy liệu ta có thật sự yêu thương hay chỉ là một cuộc trao đổi ích kỉ tầm thường.
Yêu vừa đủ thôi để ta giữ cho tình yêu kéo dài một chút. Như ngọn lửa cháy âm ỉ sẽ lâu tắt hơn một ngọn lửa cháy bùng. Để ta không thấy quay cuồng, mệt mỏi khi yêu thương và để cho ta một không gian lặng yên suy nghĩ về chuyện của chúng mình.
Yêu vừa đủ thôi để ta không bị lệ thuộc vào nhau quá nhiều. Để em có thể bước đi bằng chính đôi chân của mình, có thể sống tốt dù không có anh bên cạnh. Và anh cũng thế.
Nếu như ta có thể nắm tay nhau đi hết chặng đường dài của cuộc đời, thì yêu vừa đủ thôi để ta biết trân trọng lấy nó. Và vì những thứ gì càng khan hiếm thì con người mới biết giữ gìn quý trọng. Thế nên ta yêu nhau vừa đủ thôi để đến khi ta không còn là hai kẻ trẻ tuổi yêu nhau nữa mà là hai người già cả gắn kết với nhau bằng hai chữ &'tình thân', thì ta vẫn trân trọng lẫn nhau mà không cảm thấy hụt hẫng...
Nếu như ta không thể đi được một chặng đường dài như ta vẫn nghĩ, thì ta yêu nhau vừa đủ thôi để khi chia lìa, thứ ta mất đi là một chút tình cảm yêu thương chứ không phải là toàn bộ cuộc sống. Để ta không thấy mình chao đảo mất đi chỗ dựa khi không có nhau, để ta biết rằng bên cạnh ta vẫn còn nhiều sợi dây khác níu chặt ta với cuộc sống. Chẳng qua, ta chưa phải là của nhau, chẳng qua cuộc sống của ta gặp nhau một lần rồi tách mà thôi. Trong hàng vạn con người, một nửa của ta đang ở đâu đó, em và anh không phải là một nửa của nhau.
Yêu vừa đủ để ta mạnh mẽ đón nhận sự thật và tiếp tục bước đi tìm kiếm hạnh phúc thật sự bởi vì tình cảm là không thể trói buộc.
Nhiều người từng bảo suy nghĩ của em thật ngớ ngẩn, thật ấu trĩ... Một suy nghĩ chẳng giống ai. Nhưng anh à, vì em sợ. Em sợ ta sẽ không còn là bản thân mình nữa khi gói ghém tất cả gởi hết đến đối phương.
Vì thế, cứ xem như mình tích lũy dần dần anh nhé! Để cuộc sống hai ta vừa đủ ấm, vừa đủ lạnh, vừa đủ ngọt ngào, vừa đủ đắng cay. Để ta có thể thích nghi dần với nó. Để ta có thể mãi vẫn là ta, cứ vậy thôi...
Vì thế nếu yêu nhau... Ta sẽ chỉ yêu nhau vừa đủ thôi nhé!
Theo VNE
Gửi người vô cùng đặc biệt! Hãy gửi đến cậu ấy lời cảm ơn của tôi vì những gì đã qua, người bạn vô cùng đặc biệt của tôi. Tôi yêu mùa đông, yêu cái cảm giác nao nao mỗi khi đông về, mỗi khi nghe hương hoa sữa nồng nàn trên những nẻo đường mình đi qua. Những ngày đầu đông nay lại thật khác biệt. Tôi còn...