Nỗi niềm gái…ế
Xã hội hiện nay xuất hiện nhiều cô gái t.uổi đã toan về già nhưng vẫn đi về lẻ bóng. Gắn với các cô gái này là nhiều câu chuyện buồn vui đầy thú vị.
Hình minh hoạ
Vì sao tôi muộn chồng?
Trả lời cho một khảo sát có nội dung như trên tại một mạng xã hội chuyên dành cho phụ nữ, cô Lê Mỹ Thanh, 34 t.uổi, ngụ Nguyễn Văn Đậu, Bình Thạnh, TPHCM chia sẻ: “Tôi trải qua ba mối tình. Anh đầu tiên là thời mới ra trường, tình yêu vụng dại, được hai năm thì chỉ vì một giận dỗi vu vơ, chúng tôi chia tay. Một năm sau, tôi quen một đồng nghiệp làm chung công ty. Ban đầu tình yêu cũng vui vẻ, hai đứa hợp nhau lắm nhưng đồng nghiệp mà yêu nhau thì nhiều rắc rối, người ta nói ra nói vào, rồi va chạm công việc, dần dà không dung hoà được. Tôi chuyển việc, hai đứa thôi nhau. Đến lần thứ ba, anh này hơn tôi gần mười t.uổi, tôi nghĩ là ổn lắm rồi, tính đến chuyện cưới hỏi, thì đùng một cái… vợ cũ anh ta ở quê (chỉ ly thân nhiều năm nhưng chưa li dị) lên quậy. Thế là xong. Lận đận như là cái số trời, giờ tôi xác định chắc mình ở vậy luôn”.
Còn chị Phan Thị Thu Thảo, nhân viên kế toán một công ty kinh doanh vàng bạc ở Phú Nhuận thì cho biết lý do: gia đình đông anh em, cha mẹ làm ăn nợ nần, chị cứ phải xoay đầu này đầu nọ, liên tục kiếm chỗ làm lương cao để phụ giúp gia đình, nuôi em út học hành… Không có cả thời gian đi chơi chứ nói gì đến yêu đương. Khi nhìn lại đã thấy mình ba lăm, mặt mũi người ngợm xơ xác, chẳng có ai yêu…
Có nhiều lý do để biến những cô gái thanh xuân ngời ngời thành “gái ế” lúc nào không hay, như chuyện của chị Thanh và chị Thảo ở trên. Cũng có lý do nghe thì khôi hài, nhưng không phải là hiếm gặp trong xã hội ngày nay, đó là do… ham chơi. Nhiều cô gái, mải vui bạn bè, hoặc do đam mê những thú vui riêng mà… quên cả chuyện yêu đương, chồng con.
Tô Thuý Linh, hoạ sĩ thiết kế làm việc tự do năm nay đã bốn mươi. T.uổi trẻ của mình, cô dành cho những chuyến du lịch “bụi” đường dài. Sắm một cái máy ảnh bán chuyên nghiệp và một số “đồ nghề” khác”, cô lặn lội khắp đất nước, từ cổng trời Mèo Vạc cho đến cuối trời nơi đất Mũi, từ Tây nguyên hoang sơ đến những bãi biển miền Trung lồng lộng nắng gió. Kho ảnh của Linh ngày càng dày thêm, thuận chiều với những mối tình chia ly của cô ngày một nhiều. Không phải cô quên yêu, cô cũng yêu nhiều, yêu say đắm, nhưng không người đàn ông nào chịu nổi một người đàn bà chưa từng nghĩ đến chuyện dừng chân lại.
Video đang HOT
Một số lý do “mang tính thời đại” khác, khá phổ biến, phải nói đến “mê phấn đấu sự nghiệp”, “hội chứng chán đàn ông” và “không có cơ hội”. Ngày càng nhiều người phụ nữ thành đạt, mải mê cho sự học, cho công danh, đến khi ngoảnh lại đã thấy mình “t.uổi băm”, nhìn quanh thì toàn thấy đàn ông thấp kém hơn mình, nhìn lên thì đàn ông giỏi đã có gia đình… Lại nữa, trong một xã hội ngồn ngộn thông tin, ngươi phụ nữ có “quyền được biết” hơn xưa rất nhiều, thì sự thất vọng cũng nhiều hơn. Chính những thất vọng đó, cùng với những điều trông thấy trước mắt hoặc tự trải nghiệm đã khiến nhiều người nảy sinh tâm lý “chán đàn ông, sợ đàn ông”, và chạy trốn hôn nhân.
Lại cũng có nhiều người phụ nữ, ra trường, đi làm trong những môi trường hạn chế giao tiếp, chỉ toàn cùng giới, cứ miệt mài như vậy, rồi do nhút nhát, không dám tự tạo cơ hội để mở rộng quan hệ, để tìm kiếm, mà rồi trở thành “gái ế”.
“Gái ế” cũng lắm niềm vui
Áp lực lớn nhất khi bạn đang là một cô “gái ế”, đó không phải là sự thiếu vắng một gia đình đầm ấm, hay chạnh lòng trước hạnh phúc của người khác, mà là “yếu tố ngoại cảnh”. Đó là lời than vãn, hối thúc của gia đình, là những câu hỏi thường trực của người đối diện: Sao giờ vẫn chưa chồng?
Ngoài những điều ấy ra, thì “gái ế” không có gì là bất hạnh, thậm chí, xét ở một khía cạnh nào đó, họ hạnh phúc hơn rất nhiều người phụ nữ đã có gia đình. Họ có sự tự do và thời gian để làm điều mình mong muốn. Họ không bị những áp lực và vất vả chờ mình ở nhà sau mỗi ngày làm việc.
Như là một sự bù đắp của số phận, các cô “gái ế” ngày nay thường tạo cho mình một cuộc sống tươi tắn, rộn ràng, ít buồn tẻ, và họ có đủ phương tiện cũng nhưý chí để làm được điều đó. Một cái hay nữa là, các “gái ế” thường tìm thấy nhau để thành một hội, chia sẻ vui buồn, cùng nhau tận hưởng niềm vui cuộc sống.
Trên facebook, có rất nhiều hội được lập ra bởi các cô “gái ế”, với những cái tên mang tính tự trào khiến người khác phải bật cười: Hội những cô gái ế đang sốt ruột; Hội gái ế nhưng không sốt ruột; Hội gái ế vì ham chơi; Hội ế vì… kén…
My Hoa, ngụ Lê Văn Sỹ, Phú Nhuận thì có hẳn một nhóm bạn 5 người, toàn “gái ế”, đều là những cô gái học với nhau từ thuở trung học. “Đến giờ vẫn chưa đứa nào có gia đình, cũng không có người yêu nốt. Mỗi người một lý do. Đứa thì bị phản bội, rồi chán yêu, đứa vì gánh nặng gia đình, đứa thì không có cơ hội tiếp xúc nhiều… Gặp nhau suốt, nhưng chưa bao giờ mở miệng than thở chuyện muộn chồng. Đơn giản vì tụi mình cảm thấy vui và hài lòng với cuộc sống hiện tại. Khi chạnh buồn, gọi một tiếng, lập tức có nhau, là hết buồn ngay.” – cô chia sẻ.
Tất nhiên, nếu nói không buồn, không chạnh lòng, không đôi khi thở dài mơ ước thầm, thì đó sẽ là nói dối. Trong các cô “gái ế” vẫn đôi lần nhói lòng vì một cảnh gia đình ấm áp, vì một khao khát tiếng trẻ thơ gọi mẹ. Cũng không thoát khỏi đôi lúc lạnh lẽo khi nhìn những đôi tình nhân tay trong tay, nhất là vào những dịp người ta cần có đôi.
Theo VNE
Tình yêu là một trò chơi cút bắt
Tình yêu giống như trò chơi cút bắt, một người đuổi còn một người cứ mải miết chạy.
"Nhớ ngày nào em nói... &'yêu anh'
Lời của gió dịu dàng say đắm
Câu nói ấy dù còn nghe lặp lại
Vẫn không ai như em nói lần đầu"
Mới ngày nào anh cất lên câu nói tỏ tình cùng em dưới vầng trăng tròn lung linh đẹp như trong mộng, khi đó em chỉ nhoẻn miệng cười ngại ngùng và khẽ nép đầu vào bờ vai ấm áp của anh thay cho câu trả lời đồng ý. Vầng trăng trên cao tỏa ra thứ ánh sáng thần tiên mê, đắm đẹp chưa từng thấy giống như chứng giám cho lời thề non hẹn biển của hai đứa chúng mình.
Bài liên quan: Tình yêu là một trò chơi cút bắt
Yêu lầm...
Ngày hôm qua anh nói thương em
Kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh
Xin yêu thương thôi đừng vội vã
Đã qua biết bao mùa trăng tròn, trăng khuyết, vậy mà chẳng hiểu sao anh vẫn không thể nào quên được đêm trăng năm ấy, cũng giống như việc chưa bao giờ anh quên em cho dù đã thử yêu thêm vài người nữa sau mối tình đầu. Ai đó luôn nói rằng: " Ở trong cuộc đời này mỗi chúng ta đều có thể yêu rất nhiều người, nhưng rồi ta sẽ chỉ ở lại với người cuối cùng và nhớ về người đầu tiên nhiều nhất". Ở một khía cạnh nào đó thì điều ấy đúng, bởi mối tình đầu cho dù nhẹ nhàng hay sâu đậm thì đối với mỗi người đều là một kỷ niệm khó phai.
Anh đã đủ trải nghiệm để hiểu được rằng nhớ hay quên một người không bao giờ tuân theo bất kỳ quy luật nào cả, cũng giống như cái cách mà đôi khi anh nhớ về em. Có khi nỗi nhớ ùa tới bất chợt, cũng có khi nỗi nhớ lại men theo những chuỗi ký ức từ thuở xưa cũ để tìm về. Nỗi nhớ ấy có thể rất nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào và sâu lắng, hoặc đôi lúc nó giằng xé tâm can anh một cách dữ dội khiến cho trái tim quặn thắt vì đau. Nhưng cho dù có trở về theo cách nào đi chăng nữa thì nó vẫn mang trong mình hình hài của nỗi nhớ và vẫn gợi nhắc anh nhớ tới em.
Chỉ còn mình anh ngồi đây và nhớ em (Ảnh minh họa)
Ngày mình chia tay anh chẳng hề níu kéo, bởi không muốn níu lại cảm giác nhói lòng đã từng dày vò tâm trí, cũng không muốn kéo về phía mình chút yêu thương ít ỏi đã trở thành thừa thãi đối với em. Mới ngày nào hai bàn tay mình còn đan vào nhau thật chặt, mới ngày nào anh đã từng tin chắc rằng chẳng điều gì có thể chia rẽ được đôi mình, nhưng rồi anh đành im lặng buông tay để mặc em ra đi với tình yêu thật sự, điều mà em đã không thể tìm thấy được nó từ anh. Biết bao nhiêu ấm áp, ngọt ngào rồi cũng đã qua, để đến hôm nay chỉ là những nỗi xót xa còn đọng lại khi mình anh ngồi đây nhớ về người mà đã chỉ coi mình giống như một người quen băng qua cuộc đời.
Ngày hôm nay ở nơi đây chỉ còn mình anh với vầng trăng bầu bạn, tuy chẳng ai nói ra nhưng có lẽ cả hai cùng mang chung một nỗi niềm. Anh cứ đi mãi, đi mãi, mải miết tìm kiếm nhưng rồi đến cuối cùng bất chợt nhận ra rằng mình vẫn cô đơn, cũng giống như vầng trăng ở trên cao kia, có lẽ cả đời sẽ phải một mình lẻ bóng bởi trên đời này làm gì có vầng trăng thứ hai đâu. Anh vẫn tự nhủ với lòng mình rằng tất cả âu cũng là duyên phận, bởi duyên phận sắp đặt đôi mình vào một trò chơi đuổi bắt, vậy nên anh cứ đứng nhìn em trong khi trái tim em lại hướng về người khác chẳng phải là anh.
Từ ngày mình chia tay anh đã từ bỏ thói quen ra ngoài ban công ngồi ngắm trăng vào mỗi buổi tối, chẳng phải vì ánh trăng hết đẹp mà bởi anh không muốn lòng mình cứ mãi muộn phiền. Em thấy không, đã từng ấy thời gian trôi qua rồi nhưng hôm nay anh vẫn không thể quên được em khi vô tình gặp lại vầng trăng tròn đầy giống như ngày ấy. Em đã ra đi rồi nhưng nỗi buồn kia thì vẫn còn ở lại. Có lẽ tình yêu đúng là một trò chơi cút bắt, một người cứ mải miết đuổi, còn người kia thì lại mải miết chạy ngày càng xa.
Theo Eva
Mẹ là bóng mát Ngày nào cũng vậy, từ 3g sáng mẹ đã thức dậy khìa thịt, trộn cải chua, pha cà phê và những việc linh tinh khác cho tới 4g30. Mọi việc đâu vào đó rồi mẹ chất tất cả lên chiếc xe, hì hục đẩy một đoạn khá xa, ra tới ngã tư đầu đường, kế bên cây cột điện, nơi mà mấy chục...