Nỗi niềm đàn bà đi n.goại t.ình
Chẳng có gì mạnh mẽ, mãnh liệt, mà cũng chẳng có gì mỏng manh dễ vỡ, dễ tan biến như tình yêu. Cũng vì thế, khá nhiều người vẫn cố mang chiếc mặt nạ “gia đình êm ấm hạnh phúc” vì đã vướng vào nhau, dẫu có hết yêu, vẫn còn vô số ràng buộc.
Vài lời cần phải nói trước, rằng đây không phải là sự tán đồng hay cổ vũ cho những cuộc tình v.ụng t.rộm, khi vẫn đang có vợ có chồng, mà người đời vẫn gọi bằng hai chữ nặng nề khinh miệt: n.goại t.ình. Đó vẫn là những cuộc tình rất thực trong đời dù vẫn bị xem là tội lỗi.
Không thể nói vì sao…
Chị từng yêu chồng cho đến khi choáng váng ngất xỉu ngay chỗ làm vì phát hiện chồng mình là tác giả cái thai trong bụng cô nhân viên phòng bên cạnh. Là người đàn bà mạnh mẽ, cắn răng lại, chị tìm cô bồ nhỏ của chồng, nghe cô ấy khóc lóc thảm thiết, chi đưa cô ấy vào bệnh viện phá thai, rồi mới về viết đơn ly dị. Chồng chị không ký.
Hai đứa con, đang học lớp 9 và lớp 6, rơi vào khủng hoảng tinh thần vì những cơn cãi vã của bố mẹ. Bản thân chị cũng can sach niềm tin, chỉ muốn cắn xé, muốn đ.ập p.há, muốn gào thét… Nhưng, một năm trôi qua, gia đình nhỏ của họ vẫn tồn tại. Chỉ có điều, chị không còn yêu chồng nữa. Chồng chị cũng vậy. Họ sống với nhau theo phép lịch sự của người trí thức, không moi móc, nói xấu gì nhau, nhưng đường ai nấy đi, phòng ai nấy ngủ.
Chị biết chồng có thêm cô bồ khác. Chị biết vị trí xã hội của cả chồng và chị đều không cho phép họ ly dị. Chị biết gia đình cả hai bên tự hào về vợ chồng con cái chị. Và chị cũng biết, mình đang sống rỗng không, vô hồn, trong trái tim lạnh giá chỉ còn những nghĩa vụ. Nỗi đau xưa dường như cũng đã c.hết hẳn, những cảm xúc chai dần.
Ngày gặp lại đám bạn học cũ, chị như bừng tỉnh. Chị nhớ mình từng là một người khác, ấm áp, yêu thương và trẻ trung xinh đẹp. Chị nhận ra mình có mọi thứ: gia đình, con cái, t.iền bạc, nhà cửa, vị trí xã hội, chỉ thiếu thứ duy nhất là tình yêu. Đã từ lâu chị k.hinh b.ỉ kẻ được coi là chồng, nên chị bảo, chị cũng không oán trách gì kẻ ấy nữa.
Thiếu gì tìm cái đó. Chị đi tìm tình yêu và đã tìm ra anh. Chị yêu anh, chấp nhận vì hạnh phúc của gia đình anh mà lén lút, giấu giếm, chấp nhận không bao giờ có anh trọn vẹn trong cuộc đời này. Chị lặng lẽ lội ngược dư luận, nuốt vào lòng những dằn vặt, day dứt để mỗi khoảnh khắc quý giá gặp nhau, chị được sống cùng anh trong hạnh phúc – một thứ hạnh phúc ẩn sâu trong bóng tối, nếu không muốn bị người đời xâu xé đến nát bươm. Chị bảo, ừ chị là một người đàn bà n.goại t.ình, nhưng trong cái bể lều bều rác rưởi của hàng trăm kiểu n.goại t.ình, có sự nổi chìm, đ.au đ.ớn và tội nghiệp của tình yêu…
Họ yêu và chấp nhận vì hạnh phúc gia đình người tình mà lén lút, giấu giếm… (Ảnh minh họa)
Đã quen với những cuộc cà phê vô ngôn với cô bạn gái, nhưng tôi vẫn không thể quen với việc thấy bạn mình lún dần trong bãi lầy mà không một lời khuyên nào giúp cô rút được chân ra. Hạnh yêu một người đàn ông đã có vợ. Gia đình bé nhỏ của Hạnh: chồng, hai đứa con, ông bố chồng nằm liệt giường sau tai biến đã hơn bốn năm, bà mẹ chồng lãng trí lúc quên lúc nhớ, tất cả đều một tay Hạnh lo liệu.
Hạnh giỏi giang, khéo thu vén, nhưng ẩn dưới cái vẻ ngoài rất thực tế ấy là một trái tim lãng mạn, nhạy cảm. Cuộc đời xô đẩy Hạnh gặp người đàn ông đó và không thể nào dứt khỏi nhau được. Sau mỗi lần hẹn hò – thường là sáu bảy tháng mới có một lần, Hạnh gọi tôi đến một quán cà phê, chỉ để ngồi với nó trong yên lặng.
Hạnh cần tôi để làm điểm tựa mà bình tâm lại trước khi trở về với những tất bật trong đời thường. Những lúc ấy, ngồi trước mặt tôi, gương mặt Hạnh ngời hạnh phúc, một thứ hạnh phúc chỉ có tôi là người duy nhất chứng kiến. Hạnh phúc âm thầm quá, nghe sao đắng cay!
Video đang HOT
Hạnh biết mình có lỗi. Vì thế, nó hết sức thận trọng trong việc né tránh những con mắt tọc mạch của trần gian. Vì thế, nó làm việc gấp đôi, gấp ba để bù đắp cho những người thân cái phần mà nó nghĩ, mình đã chia sớt cho người khác. Nó thật lòng yêu quý và tận tụy với gia đình mình, nhưng nó cũng thật lòng yêu người yêu của mình. Hạnh bảo tôi, nó không thể giải thích được. Mà giải thích để làm gì, ích lợi gì đâu, vì đằng nào thì tôi cũng không hiểu, cũng không thể chia sẻ được tình yêu cua nó dành cho ông ấy.
Hóa ra, vẫn còn “loại” tình yêu cổ xưa và mãnh liệt như thế, không phải thứ tình yêu mà những người hiện đại như tôi thụ hưởng mỗi ngày. Nó như mẻ cà phê rang xay ngẫu nhiên trong một bếp lửa đêm tình cờ trên phố núi, nồng nàn và mãnh liệt, khác hẳn với thứ cà phê sản xuất theo những quy chuẩn của dây chuyền công nghiệp, không sai sót gì, nhưng…
Hạnh giải thích vì sao cô không ly dị: chồng mình không có lỗi gì khi mình rơi vào tình yêu này. Cả vợ ông ấy, công việc của ông ấy, gia đình con cái của cả mình và ông ấy nữa… chẳng ai có lỗi gì hết. Chỉ là mình thôi. Mình yêu ông ấy. Và cho dù ai đó có giải thích trăm ngàn lần, họ vẫn không thể chạm đến cái tình yêu sâu kín trong lòng mình, chỉ có mình mới biết.
Đó là một tình yêu nhuốm màu bi thương và bất hạnh, một thứ bão tố, một trận sóng thần mà những kẻ bé nhỏ như chúng ta chỉ có thể dự báo được phần nào… Chỉ là mình rơi vào nơi ấy, và bị cuốn theo mà thôi. Người ta có yêu mình không ư? Đôi khi yêu chỉ cần một phía thôi, chỉ cần mình yêu, thế là đủ. Mình không cần tình yêu ấy phải được công nhận, phải được chính danh, bởi tự thân nó đã là tất cả. Và mình sống vì tình yêu đó, vượt qua tất cả mọi thứ, nhẫn nhục với tất cả mọi thứ, để chờ đến lần hẹn sau.
“Có những niềm riêng…”
Đàn ông n.goại t.ình đã khó tha thứ, nhưng dù sao đó cũng là chuyện còn có thể có lối thoát; đàn bà n.goại t.ình thì phải chịu bao sự dè bỉu, phỉ nhổ của người đời, còn mang tiếng cướp chồng thiên hạ, mang tiếng l.ăng l.oàn đĩ thõa, khó có cách nào “sống sót toàn thây”.
Nhưng, những người đàn bà sống vì tình yêu muôn thuơ, một thứ tình yêu không một lý lẽ nào có thể chạm đến được, vẫn mãi còn đó, t.hiêu s.ống hay ném đá vẫn không g.iết được tình yêu của họ. Như một mạch nguồn len lỏi lặng thầm nhưng mãnh liệt trong đời sống, những người đàn bà nổi loạn vì tình yêu mãi vẫn là một phần chưa bao giờ thiếu vắng trong cuộc đời này.
Có những cuộc n.goại t.ình vì t.iền, vì d.ục v.ọng, vì địa vị, nhưng một phần khá lớn phụ nữ n.goại t.ình chỉ vì yêu. Họ không cần tất cả những thứ trên, những thứ mà người ta hay vin vào đó để kết tội họ… Điều họ khao khát, thứ mà họ cần, là thứ họ đã đi tìm và khó khăn lắm, gian khổ lắm mới tìm được, là tình yêu. Những người đàn bà cất giấu tình yêu của họ, người yêu của họ trong vô vàn những lớp ngụy trang sống còn, chấp nhận cuộc sống chung với chồng con trong nơm nớp sợ hãi và mặc cảm tội lỗi.
Họ chấp nhận cuộc sống chung với chồng con trong nơm nớp sợ hãi và mặc cảm tội lỗi… (Ảnh minh họa)
Dù có thăng hoa thành hạnh phúc, hay mãi mãi âm ỉ trong sâu thẳm trái tim, thậm chí tắt lịm trong bóng tối hàng trăm hàng vạn cuộc đời, bản thân cuộc tình ấy đã sưởi ấm họ, khiến trái tim họ không trở thành chai đá mà có thể tiếp tục tỏa ra hơi ấm nhân hậu cho những cuộc đời khác nữa, dù không mấy ai biết được nguồn gốc thực sự của hơi ấm ấy là từ đâu – “có những niềm riêng làm sao nói hết…”.
Xin đừng hiểu chúng tôi đang tìm cách biện minh cho việc n.goại t.ình, chỉ là, muôn đời nay không thể bỏ qua những bi kịch ấy của những người đàn bà. Những thiệt thòi cay đắng mà họ phải chịu cũng nhiều, chứ không phải cứ nghe n.goại t.ình là lên án, là đáng phỉ nhổ. Kể cả trong câu chuyện rất trái khoáy này, sự thiệt thòi, sự hy sinh của người đàn bà vẫn nhiều hơn, vẫn thăm thẳm hơn, không chỉ vì nó là bản chất tự nhiên, mà còn vì nó chưa bao giờ được nói ra cho hết, được đi cho đến cùng tận.
Người đàn bà thứ nhất trong bài viết này nói với tôi: thực ra, làm đàn bà, hạnh phúc nhất vẫn là được sống với người mình yêu. Còn khi đã buộc phải chọn một con đường thứ ba, là đã chấp nhận mình vĩnh viễn đơn độc, bất hạnh.
Biết bao nhiêu lần cần nhau lắm mà không thể gọi được nhau; biết bao nhiêu lần nuốt ngược nước mắt vào trong, gặp nhau như người dưng; biết bao nhiêu lần tự hờn tự giận, nhưng ai biết mình giận mà dỗ dành, nghẹn ứ nước mắt khóc một mình, rồi cũng phải tự dỗ lấy mình, tự mình lau nước mắt, cười lên mà bước tiếp.
Tình yêu còn giấu được thì âm thầm yêu, âm thầm chịu đựng; nếu đã bị tung hê ra trước con mắt người đời thì chi có… trời cứu, không thể thanh minh, không thể lên tiếng, có ai thèm nghe mình đâu…
Sở hữu thứ quà tặng lung linh kỳ diệu nhất của cuộc đời – tình yêu, nhưng cam phận làm người suốt đời giấu kín món quà đó và cả bản thân mình trong bóng tối, những người đàn bà yêu thường có những nỗi niềm riêng, bí ẩn, thăm thẳm buồn. Tình yêu của họ có vẻ như một sự chịu đựng lặng lẽ, cố gắng không làm tổn thương ai. Một lần, tôi hỏi Hạnh về điều này, cô trả lời: Làm sao mà không làm tổn thương ai được… Nếu muốn không làm tổn thương ai, tức là chỉ có thể tự làm tổn thương chính mình…
Theo VNE
Tôi lao vào ngõ cụt vì cướp người yêu của em trai...
Có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Các anh chị kính mến!
Tôi đang bước vào t.uổi 40, và tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp, không dễ gì tha thứ được. Và tôi cũng đứng trước sự thật, có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Tôi là một diễn viên múa. Cuộc sống nghệ sỹ với những bề bộn riêng chung, tôi từng đi lên từ những đoàn nghệ thuật của Nhà nước, rồi sau đó cuộc sống quá khó khăn tôi bước ra ngoài, thành lập nhóm múa chạy show tụ điểm, tham gia giảng dạy cho các em thiếu nhi. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng có đủ t.iền dư dả. Ba mẹ tôi là những trí thức điềm tĩnh, họ sống thanh bạch với đồng lương khó khăn của mình. Họ rất tự hào về cậu em trai tôi, đã nối nghiệp sư phạm của gia đình. Và đã có thời điểm việc tôi tham gia vào việc đi múa đã khiến ba mẹ tôi rất rầu lòng. Họ cho đó là một lĩnh vực không đàng hoàng và xướng ca vô loài. Nhưng, vì là những người tôn trọng quyền quyết định cá nhân, nên ba mẹ tôi thường thở dài chứ ít khi la mắng.
Em trai tôi kém tôi 5 t.uổi. Nó chỉn chu và nghiêm túc. Nó tính sẽ lập gia đình vào t.uổi 25 vì mẹ tôi nói nó nên ổn định gia đình sớm. Có thể nói, nó là hình mẫu lý tưởng mà ba mẹ tôi muốn xây dựng. Sống có mục đích, thanh bạch và tự trọng. Còn tôi thì suồng sã và bất cần. Tôi yêu rồi bỏ, những mối quan hệ nhập nhằng khó kiểm soát. Nhưng tôi vẫn luôn tự tin rằng mình làm chủ cuộc sống của mình.
Mối quan hệ của anh em tôi thực sự không thân tình lắm vì hai anh em đi hai con đường khác nhau, nhưng chúng tôi tôn trọng nhau. Một ngày Phúc, em trai tôi nói, bạn gái nó muốn học múa. Nó muốn nhờ tôi giúp, mục đích là để có thể khiêu vũ tốt, chứ không phải trở thành vũ công. Bởi vì cô gái này cần có những kỹ năng mềm khi làm việc cho một dự án nước ngoài. Tôi đồng ý. Phúc dẫn Duyên tới. Cô gái này quá đẹp, đến mức tôi không cưỡng lại được nhan sắc của cô ấy, phải thốt lên: Người đẹp thế này mà không đi làm nghệ thuật thì phí quá. Cô gái ngần ngại chút ít nhưng có vẻ cũng rất thích khi được ngợi khen. Tôi đồng ý hướng dẫn cho cô gái tuần 3 buổi, miễn phí. Dù gì cũng là em dâu tương lai.
Chuyện lẽ ra cũng không có gì ầm ĩ. Nhưng đúng thời điểm đó nhóm múa của tôi cần tăng cường diễn viên để tham gia Festival biển Nha Trang. Tôi nói với Duyên, em có muốn tham gia không, sẽ tập mất hai tuần và đi diễn mất 3 ngày. Duyên ngập ngừng nhưng rồi đồng ý. Vì cô ấy rất thích được làm nghề múa. Lúc đó, cô ấy nói để trở thành nghệ sỹ thì không được, nhưng tham gia vũ đoàn nhảy những vũ điệu đơn giản thì cô hứng thú tham gia. "Giờ em mới thực sự hiểu mình muốn gì trong cuộc đời" - Duyên nói. Tất nhiên là em trai tôi không vui. Nhưng vì chiều người yêu nên nó đành chấp nhận. Duyên tham gia vũ đoàn của tôi và cô thực sự nổi bật. Mọi người trầm trồ khen ngợi, điều đó khiến Duyên rất tự hào.
Trong chuyến đi Nha Trang đó, sau khi biểu diễn xong cả nhóm chúng tôi kéo nhau ra Sailing Club uống rượu ăn mừng. Và cuộc vui kéo dài, sau đó từng nhóm tản ra bờ biển đi dạo. Duyên đi với tôi. Và thật bất ngờ, cô lao vào ôm hôn tôi.
Ảnh minh họa
Duyên nói, cô ấy yêu tôi thực lòng và cô ấy muốn sống với tôi. Khi ấy, nói thực là tôi không còn đủ tỉnh táo để phân tích thiệt hơn phải trái. Tôi đã cuống cuồng lao vào cô ấy như một con thú khát mồi. Chúng tôi đã có một đêm cuồng nhiệt bên nhau, quên hết không gian thời gian. Trưa hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mới bàng hoàng nhận ra việc mình làm. Tôi thấy có lỗi với Phúc khủng khiếp. Nhưng Duyên nói, anh đừng ngại, vì từ lâu em với Phúc đã không còn yêu nhau mặn nồng nữa. Chúng em vẫn đi với nhau, nhưng không còn hứng thú nhiều như trước. Nếu không gặp anh thì em cũng sẽ yêu người khác.
Về Sài Gòn, Duyên nói chia tay Phúc. Phúc hỏi, điều gì khiến Duyên thay đổi như vậy? Duyên nói, vì cô ấy yêu tôi.
Phúc gầm lên như con thú, lao đến phòng tập của tôi, đ.ấm đ.á tôi túi bụi. Tôi cảm thấy mình có lỗi, nên để cho Phúc đ.ánh. Nhưng chưa dừng ở đó, Phúc đã lôi tôi về nhà mách ba mẹ. Một trận lôi đình khủng khiếp. Lần đầu tiên tôi thấy ba tôi giận dữ đến vậy. Ba mẹ tôi coi đó là việc làm vi phạm đạo đức, suy đồi luân thường đạo lý. Mẹ tôi khóc ầm ĩ: "Hết đàn bà con gái rồi hay sao Tân? Con bị ma ám hay vì sao?". Tôi nói, con không biết phải giải thích ra sao, nhưng chính Duyên đã đến với con và cô ấy nói không còn yêu Phúc nữa. Con biết con làm vậy có lỗi với Phúc nên ba mẹ phạt sao cũng được, con không dám cản. Ba mẹ tôi cấm cửa, không cho tôi về nhà. Tôi đi kiếm một căn phòng trọ. Cảm giác có lỗi thật kinh khủng.
Duyên đã nghỉ hẳn công việc dự án để theo vũ đoàn vì cô ấy nói đó mới là ý nghĩa cuộc đời mình. Tôi ngần ngại rất nhiều. Nhưng Duyên chủ động. Cô nói, tất cả mọi thứ là duyên phận, phải chấp nhận thực tế như vậy mà thôi. Quan trọng là tình yêu của tôi và Duyên là có thật, hoàn toàn không lợi dụng và dối trá. Tôi đâu có gì để Duyên lợi dụng? Tôi im lặng chấp nhận sự thật đó, dù cảm giác có lỗi với gia đình vẫn đeo bám.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Phúc đã trở nên một kẻ khùng dở. Nó suốt ngày nhậu nhét say xỉn và về nhà đ.ập p.há đồ đạc. Nó nguyền rủa tôi. Nó lập một Facebook để nói xấu tôi và Duyên ở trên đó. Chúng tôi chấp nhận để Phúc làm vậy vì không biết làm gì, miễn sao Phúc cảm thấy thoải mái hơn.
Một ngày, chúng tôi đang diễn chương trình tại sân khấu ngoài trời thì bất ngờ một em diễn viên múa hớt hải gọi tôi xuống. Nó đưa cho tôi một xấp tờ rơi có in hình tôi và Duyên, cùng thông tin kinh hoàng: "Biên đạo Huỳnh Anh Tân và diễn viên Ngọc Duyên là hai kẻ khốn nạn. Ông Huỳnh Anh Tân đã có dã tâm cướp người yêu của em trai mình và bây giờ ngang nhiên sống với nhau như vợ chồng. Đề nghị khán giả tẩy chay những con người khốn nạn này". Khi tôi đọc xong tờ rơi thì thấy nó đã được phát đầy dưới hàng ghế khán giả. Cảm giác uất nghẹn trong lòng. Duyên đã xỉu trong cánh gà, phải đưa vào Bệnh viện quốc tế Sài Gòn cấp cứu.
Tôi về nhà, gõ cửa ba mẹ. Ba mẹ tôi lạnh lẽo đón tôi. Tôi nói lại câu chuyện của Phúc. Mẹ tôi cũng nằm vật ra giường vì không thể ngờ có ngày Phúc biến mọi thứ thành bi kịch đến vậy. Ba tôi không nói gì, ông gọi Phúc về nhà và bắt Phúc nằm trên giường, đ.ánh cho Phúc 5 roi. Nhưng Phúc đã không còn là đứa con ngoan khi xưa. Nó đã gầm lên, suýt nữa đ.ánh lại ba tôi. Tôi lao vào, can ra, thì Phúc nói mày biến khỏi mặt đất này đi cho tao nhờ. Ngày nào tao còn thấy mặt mày tao sẽ còn quậy phá. Mày là thằng đàn ông khốn nạn nhất mà tao từng gặp.
Tôi lặng lẽ bỏ đi. Dường như mọi thứ đã rơi vào ngõ cụt.
Tôi nói với Duyên, có lẽ chúng ta nên chia tay.
Duyên nói, không được, chúng ta yêu nhau không có gì sai. Tại sao vì điều đó mà anh bỏ em? Duyên quyết định đi gặp Phúc. Họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều thì phải. Hôm sau, tôi nghe tin bàng hoàng, ba mẹ tôi trong bệnh viện, vì Phúc đã uống t.huốc n.gủ tự vẫn, may mà còn cứu được.
Như lúc này, tôi không biết phải giải thích làm sao với mọi người, làm sao cho Phúc hiểu, rằng tình yêu là định mệnh chứ không phải đó là điều tôi mong muốn. Tôi vẫn còn lý trí mà. Nhưng có vẻ như nói với Phúc lúc này quá khó khăn.
Gia đình tôi đã tan nát rồi. Tôi vừa buồn vừa rối. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối”, tôi muốn được công khai Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội...