Nỗi niềm chôn giấu đêm đông
Tôi sẽ cất giấu nỗi niềm của mình để nó mãi trôi dần và quên lãng theo thời gian.
Bầu trời mùa đông thiếu vắng những ngôi sao, thay vào đó là những cơn mưa cứ rả rích trước hiên nhà. Những giọt mưa mang theo làn gió lạnh khiến tôi vội kéo chiếc áo khoác mỏng bó sát cơ thể. Cơn gió đầu đông như mang một nỗi niềm mà tôi đã lỡ lãng quên. Lúc này, tôi chỉ biết gọi nó là nỗi niềm chôn giấu đêm đông.
Trong làn gió lành lạnh khiến tôi nghĩ về em, về bao kỉ niệm mà tôi từng muốn chôn giấu. Giờ này chắc em cũng đã ngủ say, không biết liệu rằng cơn gió có làm em lạnh nhiều không.
Vị đắng của từng giọt cà phê đen như vị đắng của trái tim tôi (Ảnh minh họa)
Mới đó cũng đã gần 2 năm tôi xa em. Xa em không phải vì tình cảm của tôi dành cho em đã hết mà vì tôi muốn chôn giấu lý do để em không bao giờ biết. Chỉ đơn giản tôi nói với em “mình không hợp nhau”.
Tôi không biết vì sao mình lại nói được điều đó với em, nhưng tôi cũng chỉ muốn em vui, em hạnh phúc và được yêu thương. Hơn là việc tôi cứ giữ chặt em bên mình và mối tình yêu xa càng da diết và mang lại cho em thêm nhiều sự cô đơn và trống trải hơn.
Ngồi một mình tôi nghe lại những bài hát về mưa, pha thêm ly cà phê nóng hổi. Vị đắng của từng giọt cà phê đen như vị đắng của trái tim tôi khi nghĩ về mối tình tôi và em. Và tôi chợt nghĩ, “có phải tôi đã sai khi nói xa em”.
Xa em, một quãng thời gian cũng không phải là ngắn ngủi, tôi chuyển tới một miền đất, một ngôi trường mới bỏ lại đâu đó một vùng đất, một ngôi trường tôi gắn bó suốt một năm qua với biết bao bạn bè thân mến và ký ức không bao giờ tôi có thể quên lãng. Và em, em lại học ở đó, ngôi trường với bao kỉ niệm của thời sinh viên đầu tiên của tôi.
Nhớ ngày đầu gặp em đi uống nước, rồi ăn cơm cùng em… tự nhiên tôi nhận thấy dần có tình cảm với em, và từ khi nào tôi đã nói yêu em. Tôi nghĩ sẽ hạnh phúc bên em, nhưng rồi cuộc đời và lựa chọn về tương lai làm tôi phải xa em. Đó không phải là lí do nhưng cũng phần nào dẫn tới suy nghĩ và quyết định của tôi.
Video đang HOT
Tuy xa nhau nhưng tôi và em vẫn thường xuyên liên lạc, đơn giản đôi khi chỉ dăm ba câu hỏi han bình thường như Anh ăn chưa? Có khỏe không? Việc học thế nào rồi? Mùa đông trong chỗ anh thế nào?… Tôi chẳng biết nói với em gì nhiều, cũng chỉ hỏi lại em những điều tương tự. Tôi biết tôi có lỗi với em nhiều lắm, nhưng vẫn phải làm và nói ra những điều đó với em.
Mỗi lúc nói chuyện, tôi hiểu rằng em luôn muốn cho tôi thấy được nỗi buồn của em. Tôi muốn làm gì đó nhưng thực sự trong đầu tôi không nghĩ được điều gì cho câu trả lời của mình.
Tôi thấy cuộc sống có biết bao sự thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi đó có phù hợp với mỗi người hay không thôi. Tôi mong sao những điều tôi nghĩ sẽ phần nào thành hiện thực, để tôi hiểu được cuộc sống vẫn đẹp cho người tôi thương.
Cuộc sống với biết bao niềm vui và sự yêu thương, mong em tìm và giữ trọn cho mình những niềm vui chân thành nhất để nhóm lên ngọn lửa hồng trong trái tim yêu thương của em, làm em ấm áp hơn giữa mùa đông cô đơn lạnh lẽo này.
Trời gần về sáng những cơn gió cũng bớt dần đi nhưng trong cái áo khoác mỏng tôi càng thấy lạnh hơn. Ly cà phê cũng dần mất đi mùi thơm phức của miền đất đỏ và làn hơi ấm thay vào đó là sự yên tĩnh và lạnh giá của đêm đông.
Nỗi niềm này tôi mong sao sẽ cất giấu mãi để nó cứ trôi dần và quên lãng theo thời gian, để nó mãi là nỗi niềm đêm đông.
Theo Khampha
Anh sẽ giúp em lấy lại yêu thương!
Anh sẽ đợi khi em sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, đợi ngày em chấp nhận anh.
Điều đáng buồn không phải là thất bại mà là em đã ngủ quá sâu trong thất bại đó. Em mang suy tư vào lòng, nhốt lí trí vào tù ngục của thảm hại. Em sợ ánh sáng, em sợ yêu thương, sợ cả những quan tâm... và em sợ chính bản thân mình.
Sau chia tay, chắc em đang rất cần một bờ vai. Nhưng anh chẳng lỡ làm thế, dù anh rất yêu em. Để anh chữa lành tổn thương trong em một cách nhẹ nhàng nhất, em nhé.
Đừng khóc như thế, là một thằng bạn anh chỉ có thể để bờ vai cho em tựa vào. Những lúc như thế, nước mắt em dàn dụa, luôn miệng lắp bắp tên người ấy. Thương em nhưng cũng giận em lắm, cô gái à.
Rồi một ngày nào đó, những bình yên sẽ len lỏi vào lòng khiến em mỉm cười (Ảnh minh họa)
Tại sao em lại chọn yêu một kẻ tồi như thế? Người đó sao không phải là anh, anh đã yêu em nhiều như cách em yêu người đó. Thà nhìn em hạnh phúc bên ai khác, anh sẽ vui hơn việc làm bờ vai nhìn em khóc thế này. Ôm lấy em, nhịp tim đ.ập vội, bao lâu cho em thôi những tổn thương?
Cùng em đi qua những con phố để giải phóng mọi u sầu trong căn phòng mịt mờ ấy. Có lẽ bóng tối đã giam giữ em quá lâu. Chọn một quán cà phê acoustic, hướng nhìn ra ven sông qua khung cửa kính, khung cảnh Đà Nẵng trở nên thanh tịnh, đầy yên bình.
"Vị coctail mùi mẫn đến mê muội" - em từng nói tình yêu của em là như thế, và em yêu cái mùi mẫn ấy. Khi một ai đó từ bỏ những thói quen để đổi thay, là lúc họ chấp nhận để quên. Không ai có thể nói đổi thay là có thể làm được, tất cả đều cần thời gian. Biết em chẳng thể quên đi vị tình coctail ấy, không đề cập.
Bản nhạc "I will always love you" vang lên giữa khung cảnh đầy trữ tình. Liếc mắt nhìn sang, em đang khóc. Những giọt nước mắt không ồ ạt tuôn một cách không nề nếp nữa, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Chạm khẽ tay, em vẫn để nguyên. Đau lắm ư, em đã yêu ai đó nhiệt huyết như vậy ư? Rồi mai đây, em có yêu một ai khác nữa không? Đừng giằng xé bản thân như thế, em hãy yêu bản thân em đi. Mọi thứ đều tiều tụy, mắt cười ngày nào đã hốc hác, thâm quần.
Em thay đổi hẳn, không còn là cô gái đơn giản với nụ cười thánh thiện ngày nào. Một chút lạnh lùng pha một chút vô tâm. Nhớ ngày nào vẫn nhìn bóng em rạng rỡ giữa hai hàng phượng nở rộ cỡ nào, vẫn không che mất mắt anh dõi theo. Anh từng nghĩ mình quá ngốc nghếch, mãi trông ngóng về một người đã có người thương. Cô gái ấy lại còn không hề để tâm, hay biết ta thế nào. Nhưng không, tình yêu là thế, là vẫn dõi theo một bóng hình dù rất xa xăm.
- Ăn sáng chưa? Trông cậu ốm lắm đấy.
- Mặc xác nó đi, dù mình có thể nào chỉ cũng chẳng mấy ai quan tâm đâu, thì việc gì phải chăm chút.
- Này! - Giật phắt tay, chắc em đau lắm. Đừng nói như vậy, cậu hại bản thân như thế thì có chắc ai đó sẽ về không? Tại sao bố mẹ sinh ta ra, ta lại không quí trọng điều đó. Đúng, người khác đã bỏ ta, nhưng chỉ một người thôi, còn rất nhiều người đang chờ đợi, chào đón cậu. Có nhất thiết phải vì một con người xa lạ phải dằn xé bản thân như vậy không? Điều đó có nghĩa không!
Thật tiếc khi phải quát mắng em như vậy, cô gái à. Nhưng anh luôn mong em vui, em được thoải mái. Đừng gò bó bản thân trong những kỉ niệm cũ, qua rồi để nó đi, sao phải níu kéo. Còn có anh đây, anh sẽ chữa lành vết thương đó, bằng tất cả yêu thương mà anh có thế. Bắt đầu từ một con số 0 trống rỗng cũng được, miễn được làm em vui. Em có hiểu không?
Từ những ngày còn trung học, những ngày được làm bạn thân, anh đã luôn hi vọng về ngày đó. Ngày được bắt đầu yêu em, yêu theo nghĩa được chấp nhận. Vì bấy lâu nay, anh đã luôn như thế, chỉ được yêu cô gái ấy trong thầm lặng. Bao câu chuyện anh kể, bao khát khao anh muốn, mà em gọi là ngốc nghếch là tình yêu dành cho em đấy.
- Sao cậu ngớ ngẩn thế? Yêu người khác đi. Tiếc thật.
- Tiếc gì?
- Giá mà tớ có thể yêu cậu, có người yêu hết mực hi sinh như thế, không phải dễ.
Dễ thôi em, vì anh luôn đợi. Quên đi quá khứ nhé, cầm lấy tay anh này, đưa em qua bao yêu dấu. Vết thương nào rồi cũng lành lặn, em cũng thế, một ngày nào đó em sẽ quên được. Hãy đến bên anh, sẵn sàng chờ em nơi cuối phố.
Nắng. Cô gái ấy vẫn váy hoa, vẫn cadigan mỏng, có vẻ tươi tắn hơn. Sẵn sàng đi, ngày mai em sẽ không phiền muộn nữa. Anh biết, sẽ khó để chấp nhận mọi thứ hoàn toàn xa lạ, nhưng anh tin, với yêu thương đó, anh sẽ làm lành lặng bão tố trong lòng em. Đưa tay đây, nhón chân lên nhé, bước vào yêu thương.
Cầm tay anh, và bước vào khung trời mới nhé. Hãy thử gác quá khứ sang một góc, cho mình một khoảng không tươi mới, em sẽ ổn hơn. Đừng lo, có anh đây. Anh sẽ giúp, sẽ giúp em lấy lại yêu thương!
Anh sẽ mãi là điểm tựa, anh sẽ luôn đợi. Đợi khi em sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, đợi ngày em chấp nhận tình yêu đôi ta. Trải qua những ngày tệ hại, ngày mai vui lên cô gái nhé. Để anh, để cả những người yêu thương em không còn lo lắng nữa. Còn riêng anh, bao lâu cũng được, vì khi đã yêu, tất cả anh sẽ làm được.
Rồi một ngày nào đó, những bình yên sẽ len lỏi vào lòng khiến em mỉm cười, anh tin vậy.
Theo Khampha
Anh sẽ giúp em lấy lại yêu thương! Anh sẽ đợi khi em sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, đợi ngày em chấp nhận anh. Điều đáng buồn không phải là thất bại mà là em đã ngủ quá sâu trong thất bại đó. Em mang suy tư vào lòng, nhốt lí trí vào tù ngục của thảm hại. Em sợ ánh sáng, em sợ yêu thương, sợ cả...