Nỗi nhục của người đàn ông là phụ thuộc vào gia đình vợ
Chấp nhận sống trong căn nhà của gia đình nhà vợ xây dựng đồng nghĩa với nhụ.c nh.ã. Điều đó chẳng khác gì cảnh “chó chui gầm chạn”…
Sau khi đọc bài viết ” Mệt vì vợ nhà giàu, tiểu thư” tôi xin kể ra đây một câu chuyện của mình để chia sẻ với tác giả bài viết và độc giả.
Chấp nhận sống trong căn nhà của gia đình nhà vợ xây chẳng khác gì “chó chui gầm chạn”… Ảnh minh họa
Cách đây hơn một năm lúc đó làm được bao nhiêu tiề.n là cũng đưa hết cho vợ chi tiêu với ý nghĩ “của chồng công vợ”. Mình cũng chẳng mấy khi cần đến tiề.n, chỉ đỗ xăn và tiêu lặt vặt, lúc nào có việc phải tiêu thì bảo cô ấy đưa cho cũng được.
Nhưng thực tế thì đôi khi không diễn ra đơn giản như vậy, một khi tiề.n đã nằm trong tay vợ thì việc lấy ra để chi tiêu cho cá nhân là vô cùng khó khăn. Mỗi khi bảo vợ đưa tiề.n cho là y như rằng phải giải thích, trình bày mất đến nửa tiếng đồng hồ, lưỡi muốn gãy ra mới được cho dù đó là tiề.n mà mình làm ra.
Video đang HOT
Tôi còn nhớ một lần trong cơ quan có chị đồng nghiệp bố chế.t, anh em trong văn phòng cùng đi viếng, tiề.n trong túi không còn nhiều trong khi bình xăng xe hôm đó cũng hết, nên tôi đã phải vay tạm anh bạn cùng phòng 100K để viếng.
Vậy mà khi về nói chuyện với vợ cô ấy cứ cằn nhằn, rồi gọi điện cho mọi người trong cơ quan tôi kiểm tra thông tin xem có chính xác như vậy không? Lúc đó mới chịu móc tiề.n trong túi ra đưa cho tôi.
Trong khi đó vợ tôi giữ thẻ ATM của tôi nên rút tiề.n và tiêu gì thì không ai biết được, cũng chằng phải giải trình khoản này, mục kia cho bất cứ người nào. Có điều vài hôm tôi lại thấy vợ đi mua sắm rồi thay đổi quần áo xoành xoạch, son phấn và đầu tóc.
Tôi có góp ý thì vợ tôi nổi đóa lên rồi kêu ca rằng phụ nữ ai chả thế. Cô ấy mua sắm, chăm sóc sắc đẹp như thế còn ít đó. Mấy người bạn chơi cùng cô ấy kia kìa tuần nào cũng đi Spa, tắm trắng và dùng toàn hàng hiệu. Cuối cùng vợ tôi chốt làm đẹp cũng là để đẹp mặt chồng “vợ đẹp anh sẽ mát mặt”
Mát đâu chưa thấy mà chỉ thấy “méo mặt” thôi. Nhiều khi ngồi nghĩ mà tôi thấy thật bất công khi tiề.n mình làm ra thì phải căn cơ, đắn đo từng đồng để chi tiêu cho hợp lý, trong khi đó vợ thì cứ vung tay quá trớn để chi tiêu những thứ xa xỉ, không cần thiết.
Làm ra tiề.n đã vậy, vậy thì là thằng đàn ông mà không làm ra tiề.n rồi lại lấy tiề.n của vợ để chi tiêu cá nhân thì sẽ như thế nào đây nhỉ? Có lẽ sự nhụ.c nh.ã sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Cũng giống như việc chấp nhận sống trong căn nhà của gia đình nhà vợ xây dựng như tác giả bài viết “Mệt vì vợ nhà giàu, tiểu thư” cũng nhục không kém đâu. Điều đó chẳng khác gì cảnh “chó chui gầm chạn”.
Theo Đất Việt
Tôi nhịn vợ để được yên cửa yên nhà
Nhiều người nói tôi nhu nhược, "chó chui gầm chạn" nhưng tôi đã chọn cách giải quyết êm đẹp. Sau này có dịp tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ.
ảnh minh họa
Chúng tôi quen nhau từ thời hai đứa học đại học, sau 4 năm yêu nhau chúng tôi tiến hành tổ chức đám cưới với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Trước khi cưới vợ tôi có về quê thi vào công chức nhà nước và làm việc ở quê nhà vợ, còn tôi sau khi cưới nhau cũng về quê vợ làm việc tại nhà. Sau khi cưới tôi cũng lăn tăn rất nhiều vấn đề ra ngoài thuê nhà hay ở nhà ông bà ngoại, vì nhà ông bà ngoại rất rộng lại ít con cháu. Tôi suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng cuối cùng cũng tặc lưỡi về ở với ông bà vì cảm thấy ông bà là người rất tốt, rất tâm lý, nhất là bố vợ.
Lúc mới về sống ở đây vợ tôi cũng rất tâm lý bởi vì cô ấy hiểu hoàn cảnh của tôi, tuy ông bà ngoại rất tốt nhưng con rể như tôi nhiều lúc cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sau một năm gia đình nhỏ của chúng tôi đón thêm một thành viên mới, con trai tôi chào đời. Khi có con cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn đáng kể, công việc bận bịu, việc chăm sóc con nhỏ quả là một thách thức với vợ chồng trẻ, may thay bà ngoại một tay chăm bẵm cháu. Vì tôi làm việc tại nhà nên có nhiều thời gian hơn, sáng trông con cho bà đi chợ, trưa nghỉ sớm để bế con cho bà nấu cơm, việc tắm giặt cho con lúc còn nhỏ do bà ngoại làm nhưng sau này con hơn một tuổ.i tôi làm thay cho bà việc đó.
Tuy hai vợ chồng lương không cao nhưng cuộc sống khá thoải mái vì ở chung với ông bà, tiề.n thuê nhà không mất, việc chăm sóc con cái cũng trở lên dễ dàng hơn bao giờ hết do bà ngoại có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Cuộc sống cứ trôi như vậy, tôi vẫn chịu khó đưa vợ con đi chơi mỗi cuối tuần, khi thì đi công viên, khi đi siêu thị mua sắm. Thời gian trôi qua tôi nhận thấy vợ không còn như trước, cô ấy hay so sánh tôi với những người đàn ông khác hoặc các đồng nghiệp ở cơ quan vợ, chê tôi không biết ra ngoài giao lưu, chỉ ngồi một xó ôm cái máy tính, không biết uống rượu bia, không giỏi giao tiếp.
Nhiều lúc không vừa ý là cô ấy sẵn sàng quắc mắt, cằn nhằn với tôi một cách vô lý, thôi thì đàn ông rộng lượng cũng không chấp nhặt vì có lẽ khi đi làm vợ cũng bị áp lực. Nhưng hỡi ôi càng ngày vợ càng quá đáng, sẵn sàng to tiếng với tôi trước mặt bố mẹ vợ, dĩ nhiên cái gì có thể nhịn được thì tôi sẽ nhịn nhưng quá đáng quá tôi cũng phải làm rõ trắng đen. Bố mẹ vợ luôn là nhà hòa giải của vợ chồng tôi. Có lẽ vì ở nhà vợ nên cô ấy không còn tôn trọng tôi như trước.
Lúc trước tôi có nói với cô ấy là người ngoài họ nghĩ gì tôi không quan tâm, nhưng người hiểu và thông cảm cho tôi phải là vợ. Sau một thời gian vợ tôi càng ỷ lại vào việc đây là nhà cô ấy nên cũng chẳng nể nang ai cả. Ngoài giờ làm việc thì phần lớn thời gian tôi dành cho con cái, gia đình, thỉnh thoảng có chơi một chút game nhưng chỉ khi rảnh. Đỉnh điểm là hôm vừa rồi vợ chồng tôi có chút không vừa lòng nhau, vợ nói: "Anh cút đi đâu thì đi, đi cho khuất mắt tôi". Nghe câu đó tôi rất sững sờ, không ngờ vợ, người tôi yêu thương nhất lại có thể đối xử như vậy.
Tôi cảm thấy lòng tự trọng tổn thương ghê gớm, nếu lúc đó không nghĩ thương ông bà ngoại, không nghĩ vì sĩ diện của gia đình nhà vợ thì có lẽ tôi đã làm ầm lên rồi. Dĩ nhiên việc cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả ngoài việc làm trò cười cho bàn dân thiên hạ mà thôi. Các cụ thường có câu "Cơm sôi bớt lửa" hay "Đóng cửa bảo nhau" là gì. Tôi từng chứng kiến nhiều gia đình chử.i nhau, đán.h nha.u rồi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Dĩ nhiên sau khi nghe câu đó tôi trả lời thẳng thắn: "Nhà này của ông bà, vợ chẳng có quyền gì đuổi chồng đi cả".
Tôi biết chỉ trong lúc tức giận, mất kiểm soát vợ mới nói ra câu đó nhưng dù sao cũng làm bản thân bị tổn thương rất nhiều. Có lẽ sẽ có nhiều người nói tôi nhu nhược, thậm chí là hèn nhát, "chó chui gầm chạn" nhưng tôi đã chọn cách giải quyết êm đẹp cho tất cả. Sau này có dịp tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ. Tôi viết bài này ra mong chia sẻ với mọi người, đặc biệt những ai có ý định về nhà vợ ở thì tôi khuyên chân thành là không nên. Cho dù ông bà ngoại rất tốt, tâm lý đi chăng nữa nhưng không sớm thì muộn người vợ sẽ thay đổi. Lúc vui vẻ hạnh phúc không sao, lúc "cơm chẳng lành canh chẳng ngọt" lại rơi vào hoàn cảnh như tôi. Còn phần tôi vẫn rất yêu vợ và thương con.
Theo VNE
10 năm, chồng không bao giờ nhớ ngày kỉ niệm cưới Năm nay, tròn 10 năm chúng tôi là vợ chồng, thế nhưng chẳng bao giờ anh thèm nhớ vì cho rằng: "Cưới lần 2 thì mấy cái đó nhớ làm gì". Tôi chấp nhận về làm vợ lẽ của anh sau khi người vợ đầu ra đi vì một vụ ta.i nạ.n. Thương anh hiền lành, tốt bụng, hai đứa con còn quá...