Nỗi nhục của người đàn ông là phụ thuộc gia đình vợ
Chấp nhận sống trong căn nhà của gia đình nhà vợ xây dựng đồng nghĩa với nhục nhã. Điều đó chẳng khác gì cảnh “chó chui gầm chạn”…
ảnh minh họa
Sau khi đọc bài viết ” Mệt vì vợ nhà giàu, tiểu thư” tôi xin kể ra đây một câu chuyện của mình để chia sẻ với tác giả bài viết và độc giả.
Cách đây hơn một năm lúc đó làm được bao nhiêu tiền là cũng đưa hết cho vợ chi tiêu với ý nghĩ “của chồng công vợ”. Mình cũng chẳng mấy khi cần đến tiền, chỉ đỗ xăn và tiêu lặt vặt, lúc nào có việc phải tiêu thì bảo cô ấy đưa cho cũng được.
Video đang HOT
Nhưng thực tế thì đôi khi không diễn ra đơn giản như vậy, một khi tiền đã nằm trong tay vợ thì việc lấy ra để chi tiêu cho cá nhân là vô cùng khó khăn. Mỗi khi bảo vợ đưa tiền cho là y như rằng phải giải thích, trình bày mất đến nửa tiếng đồng hồ, lưỡi muốn gãy ra mới được cho dù đó là tiền mà mình làm ra.
Tôi còn nhớ một lần trong cơ quan có chị đồng nghiệp bố chết, anh em trong văn phòng cùng đi viếng, tiền trong túi không còn nhiều trong khi bình xăng xe hôm đó cũng hết, nên tôi đã phải vay tạm anh bạn cùng phòng 100K để viếng.
Vậy mà khi về nói chuyện với vợ cô ấy cứ cằn nhằn, rồi gọi điện cho mọi người trong cơ quan tôi kiểm tra thông tin xem có chính xác như vậy không? Lúc đó mới chịu móc tiền trong túi ra đưa cho tôi.
Trong khi đó vợ tôi giữ thẻ ATM của tôi nên rút tiền và tiêu gì thì không ai biết được, cũng chằng phải giải trình khoản này, mục kia cho bất cứ người nào. Có điều vài hôm tôi lại thấy vợ đi mua sắm rồi thay đổi quần áo xoành xoạch, son phấn và đầu tóc.
Tôi có góp ý thì vợ tôi nổi đóa lên rồi kêu ca rằng phụ nữ ai chả thế. Cô ấy mua sắm, chăm sóc sắc đẹp như thế còn ít đó. Mấy người bạn chơi cùng cô ấy kia kìa tuần nào cũng đi Spa, tắm trắng và dùng toàn hàng hiệu. Cuối cùng vợ tôi chốt làm đẹp cũng là để đẹp mặt chồng “vợ đẹp anh sẽ mát mặt”
Mát đâu chưa thấy mà chỉ thấy “méo mặt” thôi. Nhiều khi ngồi nghĩ mà tôi thấy thật bất công khi tiền mình làm ra thì phải căn cơ, đắn đo từng đồng để chi tiêu cho hợp lý, trong khi đó vợ thì cứ vung tay quá trớn để chi tiêu những thứ xa xỉ, không cần thiết.
Làm ra tiền đã vậy, vậy thì là thằng đàn ông mà không làm ra tiền rồi lại lấy tiền của vợ để chi tiêu cá nhân thì sẽ như thế nào đây nhỉ? Có lẽ sự nhục nhã sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Cũng giống như việc chấp nhận sống trong căn nhà của gia đình nhà vợ xây dựng như tác giả bài viết “Mệt vì vợ nhà giàu, tiểu thư” cũng nhục không kém đâu. Điều đó chẳng khác gì cảnh “chó chui gầm chạn”
Theo VNE
Chẳng vợ nào muốn cậy thế ăn hiếp chồng
Chúng tôi cũng đang sống trên mảnh đất và căn nhà của gia đình bên ngoại. Chồng tôi cũng từng cho rằng, vợ vì cậy chồng ở rể mà "ăn hiếp" chồng! Xin thưa, chẳng có người phụ nữ nào muốn "ăn hiếp chồng". Chúng tôi lấy các anh vì tình yêu chứ không vì gốc gác, cũng chẳng lấy một thứ làm cảnh.
Chúng tôi muốn vợ chồng đối xử với nhau công bằng chứ không phải "cậy thế"! Chẳng nhẽ về nhà anh ở, phụ thuộc vào gia đình anh thì anh sẽ "vùng lên" cho vợ vài cái bạt tai, mấy câu chửi thề hay hơn thế nữa? Dẹp cái suy nghĩ ấy đi anh ạ!
Vợ anh đã sai khi làm những việc lớn mà không chia sẻ với chồng. Nhưng chuyện chăm con, không riêng vợ anh, mà rất nhiều người bất đồng quan điểm đối với mẹ chồng và cả chính mẹ đẻ. Tôi cũng vậy. Mẹ anh đã sinh 3 người con, đã thấm nhuần những kinh nghiệm xa xưa. Nhưng đâu phải cái gì xưa cũng đúng? Đâu phải cái gì mới cũng sai? Anh có ăn có học đàng hoàng mà không phân biệt được điều gì là đúng là sai để đồng tình hay khuyên bảo mà chỉ đứng đó chỉ trích. Sao anh không thử tự mình tìm hiểu xem cái nào là tốt để góp ý cho cả mẹ và vợ. Để cùng chăm sóc con anh! Chứ đâu phải để xem ai đúng ai sai? Ai thắng ai thua? Vợ anh đâu có sai khi nói ở thành phố thì sẽ tiện trong nhiều vấn đề chăm sóc trẻ sơ sinh. Con ốm, mà đi cả mấy chục km mới thấy bệnh viện lớn, nửa đêm cũng phải đi xe máy vì không đào đâu ra được cái taxi, bác sĩ tư thì khó kiếm, thuốc khó tìm! Nhất là con anh mới được hơn 1 tháng tuổi. Thời gian này là thời gian khó khăn nhất của cả vợ và con anh. Sao anh không đợi cháu được cứng cáp hơn? Khi đó về quê thì cũng đâu có muộn? Lúc đó, con anh sẽ tha hồ tận hưởng không khí tuyệt vời ở quê. Nó còn cả cuộc đời ở phía trước chứ đâu phải chỉ có ngày hôm nay để không thể về cho ông bà nội ẵm bồng?
Bố mẹ vợ anh cũng muốn tốt cho vợ chồng anh thì mới cho tài sản lớn. Họ cũng như bố mẹ anh, cũng muốn gần con gần cháu. Đã vậy họ còn đối xử rất tốt với anh cơ mà! Anh trả lại cho họ thì khác gì tát nước vào mặt họ. Lúc mẹ anh khóc, anh đau lòng lắm đúng không? Thế anh có nghĩ là mẹ vợ anh cũng sẽ khóc nếu anh làm thế không? Hơn nữa, giờ vẫn đang thời kỳ hậu sản, anh nên để vợ được thư thái bên gia đình vợ, được chính mẹ đẻ mình chăm sẽ cảm thấy thoải mái hơn, sẽ chẳng ngại ngùng, hay dễ bề tâm sự hơn. Vợ anh dần cũng sẽ hiểu tình cảm của bố mẹ chồng dành cho mình. Dù đâu có dễ để hòa nhập nếu anh cứ nhìn vào đó để khó chịu mà thay vì chia sẻ thực sự!
Vợ chồng, sống với nhau cả đời, nếu không chịu dẹp bớt cái tôi thì sớm muộn cũng tan vỡ. Và hiện tại: Vợ chồng tôi đang sống rất hạnh phúc sau gần 5 năm kết hôn và 2 đứa con nhỏ. Tôi chẳng chúc anh điều gì, vì tất cả thế nào là do anh suy nghĩ và hành động!
Theo VNE
Làm người phụ nữ khác Thư của một độc giả nữ gửi tạp chí Elle hỏi làm sao cô ấy có thể xóa hết những tội lỗi của mình mà bước ra từ mối quan hệ đổ vỡ để sống tiếp. Elle thân mến, Tôi đang khao khát được làm một người phụ nữ khác. Người đàn ông đã có gia đình mà tôi đang quan hệ mới...