Nỗi nhớ không gọi thành tên!
Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống (Ảnh minh họa)
Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống, giúp em thoát khỏi vỏ ốc của mình và mạnh dạn đương đầu với những khó khăn…
Thế là mình đã xa nhau gần nửa năm rồi anh nhỉ? Hai chúng ta giờ đây ở 2 nơi cách xa nhau rồi, không biết rồi đây trên đường đời, mình còn có duyên gặp lại nhau lần nào nữa không anh?
Xa nhau đã lâu nhưng trong lòng em chưa bao giờ thôi nhớ về anh. Em luôn tự hỏi thầm là bây giờ ở nơi đó, anh đang làm gì, sống ra sao và có lúc nào anh nhớ đến em không? … Hay anh đã thật sự quên em rồi. Chia tay với anh là một điều rất khủng khiếp và bất ngờ nhất đối với em. Em luôn tự nghĩ chúng mình sẽ cùng nhau đi hết cuối con đường, em luôn cố gắng vun đắp cho mối tình của chúng ta và không bao giờ chùn bước trước những trở ngại mà cuộc sống tạo ra cho hai đứa mình. Em luôn cho rằng, những trắc trở đó chỉ là những cơn sóng nhỏ giúp cho tình cảm của chúng ta bền vững hơn thôi. Nhưng sao anh lại không nghĩ như em chứ? Anh thật sự đã chùn bước và rút lui trong sự ngỡ ngàng của em… Anh đã bỏ rơi em một mình ở lại và quay sang con đường khác ít thuận lợi hơn cho cuộc sống của anh. Em trách anh vô tình và ích kỷ vì không nghĩ đến em hay tại chính em đã ích kỷ bắt anh phải cùng em chịu khổ?
Chia tay để em có một tương lai sáng sủa hơn và tìm được người biết thương yêu em hơn. Đó là lý do anh muốn rời xa em sao? Nhưng có thật là anh nghĩ như thế không anh? Hay đó chỉ là lý do để anh rời khỏi em mà thôi? Em biết còn có những lý do khác nữa mà anh không hề nói cho em biết…
Video đang HOT
Giờ đây ngồi trong căn phòng vắng, một mình em gặm nhắm nỗi đau và những giọt nước mắt chưa bao giờ thôi rơi. Đôi khi em cảm thấy oán hận anh, căm ghét anh nhiều lắm… Nhưng rồi, em hiểu… tất cả là vì em chưa thể quên được anh và sâu thẳm trong tim, em còn yêu anh rất nhiều! Anh là người đã mang đến cho em niềm tin vào cuộc sống, giúp em thoát khỏi vỏ ốc của mình và mạnh dạn đương đầu với những khó khăn. Anh luôn khuyên bảo em là phải biết đấu tranh cho những gì mình muốn và không bao giờ nản chí… Nhưng hôm nay anh lại làm ngược lại với những điều đó.
Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau (Ảnh minh họa)
Giờ đây, em không biết làm sao để đối diện với sự thật là em đã mất anh vĩnh viễn… và em không bao giờ muốn tin rằng, đó là sự thật. Rất nhiều đêm em ước chúng mình chia tay nhau chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh giấc, anh lại về bên cạnh em như ngày xưa… nhưng em hiểu, anh sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn em đâu! Anh đã đi thật rồi…
Những kỷ vật, hình ảnh và những kỷ niệm đẹp của chúng ta bây giờ chỉ còn là quá khứ mà thôi, phải không anh? Em vẫn thường theo dõi những thông tin của anh qua Blog, nhìn thấy anh vui vẻ bên bạn bè, các cô gái và đùa giỡn với họ, lòng của em chợt đau nhói… Trên gương mặt anh không có gì biểu hiện của sự buồn phiền hay ưu tư mà trái lại, anh rất yêu đời và luôn tươi cười. Có phải em ích kỷ và vô lý quá không anh? Nhìn anh hạnh phúc như thế thì đúng ra em phải mừng cho anh mới đúng, sao lại trách anh được chứ? Tại em nhỏ nhen hay tại anh vô tình?
Bạn bè thường nói đàn ông họ quên rất nhanh và không sâu sắc như phụ nữ, có đúng thế không anh? Chẳng lẽ anh là người vô tình đến thế sao? Anh chưa từng hỏi thăm đến em một lời nào từ ngày mình chia tay. Em mong chờ biết bao một lời hỏi thăm hay động viên của anh. Có bao giờ anh chợt nhớ đến em không? Một cô gái đã từng là người yêu của anh suốt mấy năm trời và đã cùng anh đi qua một chặng đường không ít chông gai. Những kỷ niệm của chúng ta có còn trong anh hay anh đã thật sự xóa bỏ đi tất cả vậy?
Hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và đến lúc đó, mong rằng vết thương anh gây ra cho em đã tan biến. Nỗi đau sẽ không còn dày vò em nữa, để chúng mình có thể là bạn của nhau. Còn hiện tại, em không dám đối diện với anh, với tất cả những gì liên quan đến anh. Em sợ là em sẽ không bao giờ quên được anh và em rất lo sợ nhìn thấy anh tay trong tay hạnh phúc với một cô gái xinh xắn nào đó… và em sợ một ngày nào đó, em sẽ nhận được thiệp hồng của anh.
Anh yêu, em thật sự nhớ anh nhiều lắm và em không biết mình phải nên làm sao để quên được anh đây?
Linh Trần (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ôsin trộm 500 triệu để về quê thăm bạn trai
Được bà chủ tin tưởng giao cho giữ nhà, nữ giúp việc đã ôm toàn bộ số tiền và nữ trang trị giá khoảng 500 triệu đồng bỏ về quê bạn trai lẩn trốn.
Ngày 7/9, Công an quận 10, TP HCM đã bắt giữ Nguyễn Thị Lệ (SN 1977, tại Bắc Ninh) để điều tra về hành vi "trộm cắp tài sản". Nạn nhân chính là người đã cưu mang, nhận Lệ về giúp việc cho gia đình mình.
Nữ ôsin tại cơ quan công an
Theo trình báo của bà Huỳnh Thị Phước (SN 1931, ngụ phường 15, quận 10), tháng 7/2010, do công việc bận rộn nên bà nhận Lệ vào làm giúp việc nhà. Với vẻ người hiền lành, siêng năng, chịu khó... nên càng ngày bà càng tin tưởng vào cô ôsin này.
Đến sáng ngày 31/8, bà Phước nói có công chuyện phải đi ra ngoài, đồng thời giao nhà lại cho Lệ trông coi. Tuy nhiên, khoảng 2 tiếng sau, khi bà quay về thì thấy cửa chính nhà mình bị khóa, còn cô giúp việc cũng đã "biến mất".
Ngay lập tức, bà Phước đi vào nhà, kiểm tra đồ đạc thì phát hiện số tiền 300 triệu đồng, cùng toàn bộ số nữ trang (tổng cộng khoảng 500 triệu đồng) đang để trong tủ đặt ở phòng ngủ đã "không cánh mà bay".
Nhận được tin báo của nạn nhân và qua xác minh, điều tra. Công an xác định nữ ô-sin chính là thủ phạm đã gây ra vụ trộm trên nên tiến hành truy bắt. Đến ngày 6/9, Lệ đã được gia đình vận động và đưa ra đầu thú khi đang lẩn trốn ở quê bạn trai tại xã Định Hưng, huyện Yên Định, tỉnh Thanh Hóa.
Hiện vụ việc đang được cơ quan CSĐT tiếp tục điều tra làm rõ, đồng thời tiến hành thu hồi số tiền mà Lệ đã trộm được.
Nguyễn Đăng
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoài Linh - người chuyên hóa thân thành đàn bà Có nhiều người nói rằng, Hoài Linh sinh ra để trở thành một danh hài. Đó là số phận của anh, nên dù đã trải qua nhiều năm tháng sóng gió, cuối cùng cái gắn bó nhất cuộc đời Hoài Linh vẫn là sân khấu hài. Ngoài 40 tuổi, sau những sóng gió tuổi thơ và những thăng trầm cuộc sống, Hoài Linh...