Nỗi nhớ em đầu đông
Em về với vùng đất mà em sinh ra và trưởng thành, một mình anh ở lại ôm ấp biết bao kỷ niệm ngày ta bên nhau.
Heo con dễ thương của anh! Vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi sáng đầu đông hôm ấy, ngày anh tiễn em ra phi trường giữa lúc cô đơn và lạnh giá nhất lòng anh. Tiếng phi cơ gầm vang đưa em về cuối chân trời xa xăm trong những bước chân chậm rãi giữa bốn bề trống vắng của sân bay. Chỉ duy nhất trong anh lúc đó là chút hơi ấm từ cái ghì chặt của em ngay cổng phòng chờ! Anh biết phải là sao đây khi làn hơi ấm ấy, nụ cười ấy, tiếng nói ấy dần rời xa anh trong một nỗi nhớ không nguôi vẫn mãi còn đọng lại trong anh cho đến khi anh đặt đôi bàn tay lên bàn phím này!?
Em nói đúng, hai ngày không thể có một tình yêu nhanh đến vậy! Nhưng em biết không, đâu đó trong cuộc sống bộn bề này vẫn tồn tại những tình yêu dù chỉ là một cái nhìn thoáng quá, người ta vẫn thường gọi nó là “tình yêu sét đánh” đấy thôi! Đó là chưa nói đến việc em đã từng nói với anh: “Em nhớ anh lắm nè! Nhớ cái lạnh của Đà Nẵng, nhớ những lúc dạo phố cùng anh, nhớ quãng thời gian tuy ngắn ngủi những em cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc khi bên anh…”. Có lẽ, cảm xúc của chúng ta không mãnh liệt và lãng mạn như những gì mà các nhà tâm lý nói về tình yêu! Nhưng anh dám chắc một điều rằng, những niềm vui ấy, hạnh phúc đó với đầy áp những tiếng cười của chúng ta không chỉ một mình em có thể cảm nhận mà ngay cả anh vẫn luôn tồn tại và hiện hữu thứ cảm giác này.
Anh sẽ làm được tất cả những gì mà em có thể cảm nhận sự yên tâm và vui vẻ (Ảnh minh họa)
Em về với vùng đất mà em sinh ra và trưởng thành, một mình anh ở lại ôm ấp biết bao kỷ niệm ngày ta bên nhau, anh nhớ đôi bàn tay xộc thẳng vào túi áo anh để tránh những cơn gió lạnh thổi qua trên đường chúng ta đi chơi phố cổ, nhớ đến cả những lúc em tạo dáng trước ống kính khi anh đưa máy ảnh về phía của em, anh nhớ tất cả những gì thuộc về của chúng ta từ ngày hôm qua mãi đến hôm nay, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không Heo con của anh!?
Video đang HOT
Anh biết, cuộc sống và lòng người đã mang đi những niềm tin và sự hồn nhiên trong em, khó khăn lắm mới có thể tìm lại được chút bình yên giữa cuộc đời với em lúc này. Nhưng em à, cuộc đời vốn dĩ tồn tại dưới nhiều hình thức và màu sắc khác nhau, lòng người tuy rằng gian dối nhiều hơn chân thật nhưng không hẳn là không có những sự thật tồn tại trong thế gian này! Sự diệu kỳ của cuộc sống vẫn luôn nằm đâu đó trong thế giới bao la rộng lớn, chỉ cần ta biết sống trải lòng ra với đời, với người, có cái nhìn tích cực hơn với mọi chuyện và quan trọng hơn cả là em phải tự tin đón những những gì mà cuộc đời mang đến cho em. Anh nghĩ em sẽ là người gặt hái được rất nhiều niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống này dù rằng là hơi trễ một chút, em nhé!
Chuyện của ngày mai thì tương lai mới đến, sẽ chẳng ai đủ cản đảm để nói rằng tôi biết và tôi sẽ làm những gì!? Anh cũng không nằm ngoài khả năng ấy, nên anh chỉ có thể nói với em rằng: em hãy tự tin lên, suy nghĩ không được bó hẹp trong khuôn khổ của mình đặt ra, và em hãy vui cười lên em nhé, vì những lúc em cười trông em rất xinh, chính nụ cười đó đã làm con tim anh biết bao lần đập rộn rã và rung lên mỗi ngày! Anh không hứa sẽ mang đến hạnh phúc suốt cuộc đời, nhưng anh dám chắc rằng, anh sẽ làm được tất cả những gì mà em có thể cảm nhận sự yên tâm và vui vẻ nhất. Lẽ dĩ nhiên, anh sẽ mãi luôn bên em và chia sẻ cùng em dù rằng là những lúc em vui hay buồn nhất. Nhớ nhé Heo con của anh! Nhớ em nhiều lắm!
Anh Khỉ già NL
Theo VNE
Có lẽ tớ sẽ quên
Tạm biệt cậu nhé, và tớ vẫn nghĩ về cậu chỉ có điều nghĩ một mình như bao lâu nay tớ vẫn làm vậy thôi!
Có lẽ tớ sẽ quên cậu! Mà cũng chẳng phải quên, để tạm vào góc sâu nhất của tâm hôn tớ, nơi ấy hãy cứ để cậu và tình bạn của chúng ta như một ẩn số như lời cậu nói.
Tình bạn của tớ và cậu, phải nói sao nhỉ, tình cờ cũng không đúng mà duyên cũng chẳng sai. Tớ chỉ biết đó là khoảng thời gian, tớ cảm thấy chới với trong suy nghĩ, là khoảng thời gian tớ nghĩ chẳng có ai hiểu tớ được cả. Đúng lúc đó thì cậu đến.
Cũng chỉ có cậu mới đủ kiên nhẫn để ngồi nghe tớ thở than, đủ kiên nhẫn để nhiều lúc tớ triết lý đến ngớ ngẫn mà vẫn khen rằng hay.
Chỉ có cậu, để đôi lúc tớ chỉ cần nghĩ đến cũng cảm thấy được an ủi, chở che.
Chỉ có cậu mới khiến tớ thấy mình dám sống cho mình, sống đúng với cảm xúc của bản thân.
Chỉ có cậu mới cho tớ cái cảm giác còn có một người nào đó âm thầm quan tâm tớ mà tớ không hề hay biết...
Chỉ có cậu để tớ khiến mình phải tin vào điều mà lâu nay tớ cứ khăng khăng rằng sẽ không bao giờ xẩy ra.
Cậu lạ lắm và cả cái cảm xúc của tớ nghĩ về cậu cũng thật lạ nữa (Ảnh minh họa)
Cậu à, thì ra có những giới hạn, những khoảng cách mà con người ta không cố tình tạo ra nhưng nó vẫn hiện hữu đâu đó. Cũng như mùa đông chắc chắn sẽ lạnh buốt cho dù người ta tin rằng sẽ có củi để sưởi ấm, có khăn để quàng và có chăn để chui vào đó trùm kín mỗi khi giá lạnh...Và không phải có cậu rồi là tớ đỡ buồn hơn!
Tớ cố tình tự tạo ra hàng nghìn lí do, thế này rồi thế kia...nhưng khoảng cách ấy vẫn lớn dần. Những lần tớ cần ai đó để tâm sự, nhưng không phải là cậu như trước nữa...bây giờ nghĩ đến cậu tớ lại thấy dâng lên một nỗi đau.
Tớ đã bảo vệ cậu nhiều lần trước những suy nghĩ ích kỹ và trẻ con của tớ (cũng chỉ có cậu mới khiến tớ thấy mình còn trẻ con thôi đấy) nhưng hôm nay thì không thể nữa rồi, cậu lạ lắm và cả cái cảm xúc của tớ nghĩ về cậu cũng thật lạ nữa.
Có lẽ như vậy mới đúng, có lẽ đã đến lúc cái giới hạn đó phải quay về điểm ban đầu. Vậy mà tớ vẫn giá như, vẫn tin rằng mình không sai khi mọi chuyện đã rõ ràng đến vậy.
Tạm biệt cậu nhé, và tớ vẫn nghĩ về cậu chỉ có điều nghĩ một mình như bao lâu nay tớ vẫn làm vậy thôi!
Theo VNE
Nỗi nhớ em đầu đông Em về với vùng đất mà em sinh ra và trưởng thành, một mình anh ở lại ôm ấp biết bao kỷ niệm ngày ta bên nhau. Heo con dễ thương của anh! Vậy là đã 10 ngày trôi qua kể từ buổi sáng đầu đông hôm ấy, ngày anh tiễn em ra phi trường giữa lúc cô đơn và lạnh giá nhất...