Nỗi nhớ cuối đông!
Từ khi có em, trong những giấc mơ của anh đã thêm phần thú vị rất nhiều.
Như mọi hôm, không khí tê buốt bên ngoài cửa sổ của mảnh đất miền trung khiến bao người co cụm, chỉ biết quây quần trong những căn nhà ấm áp. Đường phố vắng tanh ngoài những anh chị lao công và đâu đó một vài đôi tình nhân dìu tay nhau dạo phố tận hưởng sự ấm áp của tình yêu! Một mình co ro trong chăn ấm chỉ giúp anh thôi không nấc lên những tiếng ho sặc sụa, nó thật sự không đủ để sưởi ấm tâm hồn trống trải và cô đơn, nỗi nhớ và những dòng suy nghĩ về em lại được dịp phô diễn trong anh. Thật ra, anh rất ghét phải đối diện với không khí màn đêm lạnh lẽo này, nó làm cho nỗi buồn và nỗi nhớ về em thêm chồng chất!
Từ khi có em, trong những giấc mơ của anh đã thêm phần thú vị rất nhiều, hình bóng về người con gái mà anh hằng yêu vẫn luôn hiện hữu và thấp thoáng đâu đó trong giấc mộng mị. Mỗi sớm bắt đầu ngày mới anh lại cảm nhận thêm cuộc đời đáng yêu hơn rất nhiều khi suy nghĩ đến em. Anh lại nhớ em, nhớ em ngay cả những lúc hối hả nhất trên đường đời tấp nập với dòng người qua lại, nỗi nhớ đó mỗi ngày một tăng lên trong anh và mọi lúc mọi nơi, trong bất cứ thời gian nào… Em biết không, nỗi nhớ ấy như một điều khẳng định với trái tim anh từ nay đã thuộc về em, nó luôn đong đầy hình bóng của em – người con gái mà anh đã yêu bằng tất cả trái tim của mình.
Anh như được sống và hoà quyện với nhịp đập loạn xạ của một trái tim đang yêu (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tuy chúng ta quen biết nhau chưa lâu nhưng với anh đó là tất cả những khoảng không gian và thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Anh như được sống và hoà quyện với nhịp đập loạn xạ của một trái tim đang yêu, cảm nhận niềm vui và hạnh phúc với những suy nghĩ về viễn cảnh tương lai tốt đẹp cho chúng ta, một mái ấm gia đình vui vẻ và đầy ấp những tiếng cười mãn nguyện… Anh đồng ý những phê bình hay nhận xét nếu ai đó cho rằng điều này khó hiện thực hay viển vông. Thiết nghĩ, mọi chuyện đều có thể diễn ra theo nhân duyên của nó, sẽ là phù phiếm và viển vong nếu cả anh và em không thực sự cố gắng vì nhau, không thực sự mở lòng đón nhận những gì thuộc về chúng ta trong hôm nay hay tương lai.
Em yêu! Hai tiếng tưởng chừng như rất dễ dàng với mọi người xung quanh, nhưng với anh lại đầy rẫy nhưng suy tư và đắn đo. Anh tự nhận và cho phép mình được dùng để những lúc gọi em như thế. Em thấy không, thi thoảng trong những tin nhắn điện thoại giữa đêm khuya của chúng ta, anh vẫn thường dùng đến nó. Những lúc như thế, em chỉ cười tươi và không phản ứng là cả một bầu trời niềm vui tràn ngập vô bờ trong anh có dịp dậy sóng. Anh vui, hạnh phúc vì điều đó, anh cám ơn em vì ít nhiều em có thể hiểu những cảm nhận tâm trạng của anh lúc ấy.
Em biết không, trong anh đã từng thoáng qua những dòng suy nghĩ, có lẽ bàn tay anh chưa thật sự đủ ấm, đủ rộng để quấn lấy và nắm chặt đôi bàn tay thon thả của em. Và có thể, trái tim anh chưa đủ sức mãnh liệt và can đảm để sưởi ấm và bảo vệ em trên bước đường đời lắm đỗi chông gai này. Anh vô dụng thật đúng không em!? Nhưng em à, anh biết và dám chắc rằng con tim anh đã biết đập rộn rã, rung lên mỗi ngày vì em, vì người con gái anh yêu, về hình ảnh về một người con gái thật dễ thương và nhiều tính cách trong từng trường hợp. Anh đã thật sự tin rằng, với thời gian không bao xa nữa, với tình yêu chân thành và mãnh liệt từ trái tim của anh, em sẽ thật sự thấy rõ tận sau và sẽ cảm nhận được cả trái tim lẫn tâm hồn của anh, nó đang thuộc về và là của chính bản thân em hôm nay và cả mai sau.
Hãy chờ anh, em yêu nhé!
Theo 24h
Hãy nương tựa vào anh!
Em không được vỗ về, âu yếm, yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác.
Trong cuộc đời tập nập - vô thường, anh vô tình gặp được em. Rồi từ đấy, tận sâu trong trái tim, anh đã nhận ra rằng em chính là người con gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Và trên hết, anh biết được những đau thương, thiếu thốn mà em đã phải trải qua trong cuộc sống khiến anh thương em biết nhường nào. Khi ấy, anh chợt nhớ đến câu nói: "Mất mẹ là mất cả bầu trời!"
Trong thế gian này, sẽ chẳng còn nỗi đau, sự mất mát nào to lớn bằng nỗi đau thiếu đi bàn tay, hơi ấm từ mẹ! Thế mà em đã kiên cường lớn lên như vậy trong sự yêu thương của ba. Em chưa bao giờ tâm sự với anh về tuổi thơ đầy nước mắt của mình, về những đau thương hằn sâu trong trái tim em. Thế nhưng anh đã vô tình biết được những gì em đã phải gánh chịu để tồn tại đến ngày hôm nay là quá lớn đối với trái tim non dại và nhỏ bé của em.
Trong đôi mắt sâu thẳm của em chất chứa bao nỗi oán hờn, tiếc nuối chẳng thể nói thành lời, là những tháng ngày trẻ thơ thiếu vắng tình mẫu tử. Em của anh chưa bao giờ nhận được những hơi ấm, lời dặn dò tâm sự từ một người mẹ cho trọn vẹn. Em không được vỗ về, âu yếm, yêu thương như bao đứa trẻ bình thường khác cùng trang lứa...
Em à! Dẫu biết rằng cuộc sống vốn dĩ không công bằng, "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" và mỗi một con người đều có một số phận khác nhau, nhưng sao số phận lại trêu ngươi và bất công với em quá vậy!?
Anh đã nhận ra rằng em chính là người con gái mà anh tìm kiếm bấy lâu nay (Ảnh minh họa)
Anh không thể cảm nhận hết được tất cả mà chỉ biết rằng ngày đó, gần 20 năm về trước, căn bệnh quái ác đã đến bên mẹ em cướp đi sự sống và tình yêu thương trong sự tiếc nuối của mọi người. Dẫu sau thời gian đó em được bù đắp và lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình... Nhắc đến đây mà lòng anh như chính là nạn nhân vậy, làm sao có thể xoá hết vết hằn đau thương mà em đã và đang phải mang suốt một quãng thời gian dài đến thế? Thử hỏi điều gì có thể bù đắp nổi khi thiếu đi tình máu mủ đã in hằn vĩnh viễn trong trái tim nhỏ bé của em!?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, em dần lớn khôn hơn nhưng có lẽ những tháng ngày ấy với em đã dài hơn bình thường rất nhiều! Em đã cố gắng nén chặt những nỗi đau, chôn sâu mọi thiếu thốn để sống tốt hơn. Và anh có thể biết rằng, trong tâm hồn của em là biết bao ước mơ, là những tâm sự của người con gái mới lớn thủ thỉ bên mẹ về cuộc sống, là những đêm chập chờn trong giấc ngủ khi hình ảnh của mẹ lại hiện về, và em ao ước dù chỉ một lần được cảm nhận hơi thở ấm áp trong vòng tay của mẹ. Nhưng, những ước mơ bình dị ấy của em sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được nữa... Đã bao lần em chạnh lòng khi nghĩ về mẹ thì cũng là bấy nhiêu lần nước mắt em rơi ướt đẫm cả tâm hồn. Anh đã thầm hỏi, trong khoảng không gian và thời gian ấy, có ai bên cạnh hay chỉ một mình em lặng lẽ trong đêm vắng với bao nỗi lòng nặng trĩu?
Làm sao có thể dùng những ngôn ngữ đời thường để nói hết những đau thương và thiếu thốn mà em đã phải trải qua? Và có lẽ, không một ai có thể chữa lành hay lau khô được tất cả những giọt nước mắt trong lòng em. Nhưng em ơi! Nếu cuộc đời thực sự có tồn tại những điều kỳ diệu, anh xin được là người luôn ở cạnh em, xin được làm tia nắng ban mai ấm áp xua tan những ngày đông giá lạnh sắp tới, em nhé!? Xin hãy để tấm chân tình và bờ vai của anh được làm nơi em nương tựa giữa bao thăng trầm của cuộc sống từ đây, mai sau và mãi mãi như thế, em nhé!?
Theo 24h
Ước gì anh có người yêu Ước gì anh có một người để yêu thương và người đó cũng thật sự yêu anh. Anh chỉ muốn thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng nấu cơm và mang tới cho em và hai đứa cùng ngồi ăn. Anh chỉ muốn nghe em nói là "anh nấu không có ngon". Anh chỉ muốn gọi em là cô bé ngốc mỗi khi...