Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương…
Suốt mùa hè, tôi đã lang thang trên các nẻo đường nước Mỹ, Canada, đã thực hiện được ước mơ, đã được sống, được yêu thương như lòng mình muốn.
Tôi có một đặc quyền của tuổi thanh xuân mà không phải ai cũng may mắn có được, đó là những chuyến đi dọc ngang trên những nẻo đường thế giới.
Có những nơi tôi đã khóc khi phải nói lời tạm biệt, có nơi tôi đã vẫy tay mỉm cười và hẹn ngày gặp lại, nhưng cũng có nơi tôi biết, sẽ còn lâu, rất lâu nữa tôi mới để bàn chân mình chạm lại miền đất đó. Nhưng có một điều mà tôi luôn luôn có trong những chuyến đi của mình, đó là cảm xúc.
Thứ cảm xúc chân thật lúc tràn trề, lúc lặng lẽ, lúc nhột nhạt, lúc dịu êm cứ thay phiên nhau cuộn tròn trong ký ức. Để rồi sau mỗi chuyến trở về, tôi đều gom tất cả những cảm xúc đó lại và trộn đều vào nhau, tạo thành một thứ cảm xúc mới. Thứ cảm xúc mang hai chữ “nhớ thương”.
Bao nhiêu miền đất, bao nhiêu thành phố đã đi qua rồi, tôi không còn nhớ nữa. Lâu rồi, tôi cũng đã từ bỏ thói quen điểm danh vào cuốn nhật ký những nơi mình đã đặt chân tới, đã thôi đánh những dấu “X” trên tấm bản đồ Châu Âu ở nhà, nhưng trong trí nhớ, nỗi nhớ đôi khi vẫn cuồn cuộn chảy trong lòng, dù mỗi ngày vẫn ngắm bình minh ở nơi đây, vẫn uống trà Earl Grey và vẫn làm những điều thân thuộc.
Thi thoảng lục lại trong túi xách tay, thấy một tấm vé tàu cũ từ đời nào, lại thẫn thờ. Lại nhớ. Lại thèm đi. Thi thoảng, bạn gửi cho cái postcard từ một “chốn thân thuộc” nào đó mà mình từng đặt chân, lại cuồng chân. Và cứ thế, cứ thế. Chẳng bao giờ thôi mong mỏi, thôi khát khao khi nghe tên một miền đất lạ.
Tôi sẽ không thể nhớ hết được tất cả những ký ức gom được từ những miền đất lạ. Nhưng tạ ơn trời, cuốn nhật ký hành trình đã giúp tôi ghi lại rất nhiều những khoảnh khắc mà một cô gái lúc nào cũng sống giữa những bộn bề của những nhớ-nhớ, quên-quên đôi khi đã vô tình để mất.
Khi viết những dòng chữ này, tôi đang ngồi trên chuyến tàu từ Hamburg trở về nhà. Suốt mùa hè vừa qua, tôi đã lang thang trên các nẻo đường nước Mỹ và Canada, đã thực hiện được một phần ước mơ của mình, đã được sống, được yêu thương như lòng mình muốn.
Những buổi chiều mùa hè bình yên ở Fairfax, những buổi sáng lang thang trên các con phố tấp nập người ở Washington DC hay những ngày ngập tràn tiếng cười ở Montreal – tất cả vẫn vẹn nguyên trong ký ức.
Video đang HOT
Tôi yêu những tháng ngày đã qua đó của mình, trân trọng nó như một phần máu thịt ở trong tim và chẳng biết đến bao giờ thôi nguôi nhớ.
Ấy vậy mà tôi vẫn mong, niềm đam mê và nhiệt huyết của những tháng ngày tuổi trẻ sẽ ở lại thật lâu trong trái tim. Để những nơi chốn dừng chân sau này luôn đẫm vị yêu thương.
Điện thoại chợt hiện lên một dòng tin nhắn: “Đang phiêu du ở phương trời nào rồi cậu? Giáng sinh này về Dresden chơi đi”. Tự nhiên tôi giật mình nhớ ra, hình như thời gian này năm ngoái, tôi còn đang tận hưởng những ngày thu cuối cùng ở Dresden trước khi lên tàu chu du một vòng quanh nước Đức. Buổi chiều hôm đó, một người chị thân thiết đã viết cho tôi mấy hàng chữ mà mỗi lần đọc lại sống mũi tôi cứ cay xè:
“Dù mai sau em dẫu có đến đâu
Vùng đất mới nhiều người quen biết mới
Nhưng có một thành phố không ồn ào, sôi nổi
Giữ trong lòng hình bóng nhỏ của em”
Từ lúc đọc những dòng thơ đó, tôi biết mình sẽ phải quay lại Dresden. Vậy mà đã một năm rồi, tôi lỡ hẹn. Hôm nay về lại nhà ba mẹ nuôi, nhìn lên bệ cửa sổ, thấy món quà của một cậu bạn ở Dresden tặng lúc chia tay, tự nhiên thấy xúc động bồi hồi.
Món quà là một chiếc lọ bảy màu được làm từ các loại phấn màu. Bạn đã mất gần cả ngày để mài phấn, tạo thành một chiếc lọ nhiều màu và dặn tôi: “Tớ nhớ có lần cậu kể với tớ là cậu hay thích ngắm mặt trời và hoàng hôn từ cửa sổ căn phòng ở Dresden, nên hy vọng món quà này sẽ làm cho cậu nhớ về Dresden. Chỉ cần để nó ở cửa sổ, Dresden sẽ luôn ở trong trái tim cậu”.
Cậu ấy thật khéo léo khi muốn tôi giữ hình ảnh một Dresden đẹp và bình yên như thế ở trong tim. Nhưng tôi tin là, cậu ấy cũng biết, trái tim tôi không chỉ có riêng Dresden mà còn nhiều những nơi bình yên khác nữa.
Có nơi nào tôi qua mà lại chẳng yêu thương đâu. Chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Cũng như tôi, khi dừng chân ở bất cứ chốn nào, cũng luôn thấy mình được cưng yêu, chiều chuộng. Thử hỏi như vậy thì làm sao không thể yêu thương cuộc đời, không thể yêu thương những chuyến đi của mình cho được.
Tôi từng da diết nhớ những buổi đêm cùng Thảo đi dạo dọc bờ biển ở Trieste, nhớ những ngày nắng chói cùng Gà lang thang trên hòn đảo Suomenlinna giữa chiều thu tháng chín ở Helsinki, nhớ cả những đêm mưa một mình ngồi trong hostel ở Tallin, vừa gặm cánh gà vừa ao ước: Giá mà cuộc sống lúc nào cũng cứ bình yên mãi thế này.
Nhưng đó cũng chỉ là một điều ước trong vạn ngàn điều ước mà thôi. Bởi vì, cuộc đời đâu chỉ có những chuyến đi đâu. Ấy vậy mà tôi vẫn mong, niềm đam mê và nhiệt huyết của những tháng ngày tuổi trẻ sẽ ở lại thật lâu trong trái tim. Để những nơi chốn dừng chân sau này luôn đẫm vị yêu thương.
Theo VNE
Anh tin vợ anh là người tuyệt vời nhất
Thật ra anh luôn giấu vợ, anh đã yêu rất nhiều, 5-6 cô và cô nào cũng có chút lãng mạn, nhưng anh chẳng dám nói cho vợ biết.
Chỉ bởi vì, anh sợ vợ sẽ vì chuyện đó mà nghi ngờ anh, không tin tưởng anh, nghĩ anh là gã đa tình. Như thế anh chẳng ảnh hưởng lắm, anh chỉ sợ vợ sẽ buồn, thất vọng và mất lòng tin vào anh mà thôi. Nói thật với vợ, đàn ông đến tuổi như anh, gã nào chả yêu vài ba cô, có ai lại yêu một cô rồi lấy luôn. Chỉ là trong những cô ấy, họ sẽ chọn cho mình một người phụ nữ tốt bụng nhất, yêu thương họ nhất, họ yêu nhất và người mà họ cho là xứng đáng làm vợ họ nhất.
Vợ là vợ của anh, vậy vợ hiểu ý nghĩa của việc anh chọn em chứ? Không phải anh đang tự kiêu tự đại rằng mình chọn vợ là may mắn của vợ. Mà em phải hiểu rằng, đàn ông cái chuyện yêu đương thì rất nhiều nhưng cái chuyện cưới xin thì lại cực kì kĩ càng. Họ không phải phiến phiến, lấy ai cũng được đâu. Vì vợ sẽ là người gắn bó cả đời với họ, yêu thương quan tâm họ, lo lắng cho họ và cả là người mà sẽ đối xử, sống với cả gia đình họ.
Hôm nay mọi chuyện bại lộ khi thằng bạn thân của anh buột miệng nói ra chuyện anh là một gã đào hoa. Vợ nhìn anh một hồi rồi tối đó về, vợ không cho anh ngủ. Vợ tra khảo anh đủ thứ rằng anh nói dối vợ những gì, đã yêu bao nhiêu cô. Anh buộc phải thừa nhận không thì sợ ngày mai mọi chuyện sẽ lớn. Vợ sẽ gọi tất cả lũ bạn của anh lại và thắc mắc này kia, anh sợ lắm. Thôi thì thú nhận cho xong. Nhưng vợ à, anh không lừa dối vợ, anh đang bảo vệ vợ vì anh thương vợ mà thôi, vợ hiểu anh chứ.
Hôm rồi, anh đi bia ôm với mấy ông sếp ở cơ quan, không may, anh đụng chạm vào cô gái ở quán bia. (ảnh minh họa)
Trước đây vợ bảo, anh luôn hứa sau này khi cưới nhau, đi đâu anh cũng cho vợ đi, sẽ không bỏ vợ ở nhà một mình, nhưng bây giờ anh không làm thế. Mỗi lần đi nhậu với bạn bè, anh đều bỏ vợ ở nhà vì uống bia, phụ nữ ngồi đâu có hợp. Nếu như anh cho vợ đi, vợ chỉ nghe mấy thằng anh nói bậy rồi ba cái chuyện của đàn ông mà đàn bà không nên nghe chút nào. Rồi vợ sẽ bảo anh là một gã không ra gì khi nhậu nhẹt rồi nói mạnh mồm. Đàn ông là thế vợ ạ, thằng nào chả như thằng nào, thi thoảng bia mực, chén chú chén anh, vui phết. Và những lúc có men trong người thường nói mạnh, có thể anh sẽ nói những câu mà trước giờ vợ chưa từng nghe thấy. Vợ cứ nài nỉ anh cho đi, thôi thì anh cho vợ đi cùng nhưng chỉ một hôm thôi. Hôm sau, anh có gạ vợ cũng không dám đi cùng. Nhưng vợ lại khóc lóc bảo rằng, anh không giữ đúng lời hứa, anh đã nói là không bao giờ bỏ vợ ở nhà một mình. À thi thoảng thôi, cái gì cũng phiến phiến, tương đối. Anh cũng cần có khoảng trời riêng tư của anh, của đàn ông chứ, ru rú ở nhà thiên hạ chúng cười anh là thằng sợ vợ. Vợ có thương anh thì giữ sĩ diện cho anh.
Hôm rồi, anh đi bia ôm với mấy ông sếp ở cơ quan, không may, anh đụng chạm vào cô gái ở quán bia. Giống như mấy ông sếp, anh cũng học đòi đàn anh đàn chị tí, gọi là có tí máu mặt, nên anh cũng giả vờ ngả ngốn em này em kia tí. Thế mà không hiểu sao chuyện lại đến tai vợ, vợ biết anh này nọ. Từ chuyện bé vợ xé ra to, vợ bảo anh là đi chơi gái, hí húi với gái. Nhưng anh chỉ đi bia hơi, chỉ khoác vai các cô ấy thôi mà, chỉ là nhìn ngó tí xem có đẹp hơn vợ hay không.
Những lúc anh nói bậy, anh uống bia rượu, anh đi chơi, anh ôm cô khác vì công việc, anh mong vợ hiểu. (ảnh minh họa)
Tất nhiên, chẳng có người phụ nữ nào yên tâm cho chồng mình đi ra ngoài mà làm hành động như vậy. Nhưng công việc, anh sẽ chẳng đi xa hơn đâu, chỉ dừng lại ở chuyện đưa mấy ông khách đi như vậy thôi vợ nhé. Anh mong vợ hiểu, đàn ông chúng anh là vậy, chơi một tí, vui một tí, nghịch một tí nhưng với một người vợ tốt, yêu thương mình, không có lý gì đàn ông chúng anh lại bỏ vợ, phụ vợ và cả. Và khi chúng ta có con, anh càng trân trọng gia đình mình hơn.
Những lúc anh nói bậy, anh uống bia rượu, anh đi chơi, anh ôm cô khác vì công việc, anh mong vợ hiểu. Anh không tham lam, chỉ là đàn ông là vậy đó. Anh tin vợ anh sẽ thông cảm cho anh, vợ anh là người tuyệt vời nhất phải không? Trong mắt anh, vợ luôn là người tuyệt vời và vợ hãy tin, vợ là người anh yêu nhất trên đời...
Theo VNE
Đàn ông ở rể... Không chỉ bị người ngoài nhìn vào bàn tán ở rể chẳng khác nào núp váy vợ mà chính những chàng rể cũng cảm thấy khó chịu và gặp nhiều rắc rối vì phải ở nhà vợ. Khách trọ trong nhà vợ... Có lẽ chuyện ở rể thời nay là chuyện khá bình thường với nhiều người đàn ông, nhưng với Tiến, nó...