Nỗi lòng người con cam chịu cảnh bị cha mẹ ép hôn
Mẹ dặn tôi phải tỏ ra đoan trang. Bà còn nói: “Cái ngàn vàng của con cũng là ngàn vàng của bố mẹ.” Tôi uất nghẹn đến buồn nôn.
Tôi kể chuyện này chắc nhiều người không tin, sẽ có người thốt lên “thời đại nào rồi”. Đúng là thời đại nào rồi mà tôi còn phải chịu đựng cảnh ép hôn.
Gia đình tôi không hề nghèo, bố mẹ làm kinh doanh, có cả công ty riêng. Từ bé đến lớn, tôi chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu sự tự do và tự quyết định. Bố mẹ tôi rất bận, luôn tự hào là những người có đầu óc tính toán, nhìn đâu cũng thấy cơ hội hái ra tiền. Có lẽ vì vậy mà họ muốn “bán” tôi cho một người mà tôi không hề yêu.
Năm nay tôi 27 tuổi, chưa từng có được một tình yêu cho riêng mình vì bạn bè tôi là bố mẹ lựa chọn, người yêu cũng do họ quyết định. Sau nhiều lần mai mối, bây giờ họ đang ép tôi cưới một người mà tôi không hề quen biết.
Anh ta không hề tệ, tầm hơn 40 tuổi, từ bàn tay trắng mở ra vài ba công ty. Nhưng anh ta đã từng một đời vợ và quan trọng hơn cả là tôi không hề yêu người đó. Bố mẹ tôi muốn kiếm lợi cả từ con gái của họ, thế mà lúc nào cũng bảo là vì tôi.
Ban đầu bố mẹ còn không mấy bận tâm đến chuyện tôi hẹn hò với người đó thế nào. Nhưng về sau, khi thấy tôi hờ hững và chưa nhanh chóng đi đến đám cưới, họ trở nên khắt khe và gần như giám sát tôi 24/7 từ nhà đến công ty.
Đêm đầu tiên ở Hàn Quốc, mẹ tôi gọi nói là bà đã cho phép người đó ngủ với tôi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tan làm, tài xế của gia đình không cần hỏi tôi muốn đi đâu mà chở thẳng đến nhà người đó theo lời bố mẹ tôi. Mẹ nhiều lần thủ thỉ với tôi rằng người đó có điều kiện tốt, nên giữ lấy. Và giữ bằng cách nào cũng được, lên giường hay cố tính mang thai, thế nào cũng tốt.
Sinh nhật tôi, bố mẹ đặt vé máy bay cho sang Hàn Quốc chơi. Đến khi ra sân bay, mới biết là có người đó đi cùng. Khách sạn cũng đã đặt, và tất nhiên là một giường đôi. Họ còn vô hiệu thẻ thanh toán quốc tế của tôi. Tôi bị giam cầm ở một đất nước xa lạ với một người đàn ông xa lạ và không còn cách gì ngoài bấu víu vào người đó.
Có khóc vì trách móc bố mẹ cũng không làm được gì. Gọi cho bạn bè nhờ giúp đỡ thì lại sợ xấu hổ và mang tiếng cho bố mẹ. Đêm đầu tiên ở Hàn Quốc, mẹ tôi gọi nói là bà đã cho phép người đó ngủ với tôi, và dặn tôi cố tỏ ra đoan trang vào.
Bà còn nói “Cái ngàn vàng của con cũng là ngàn vàng của bố mẹ.” Tôi uất nghẹn đến buồn nôn. May là bố mẹ tôi chỉ có mình tôi là con gái, nếu không tất cả chúng tôi đều bị “bán” theo cách này để xây dựng cơ nghiệp gia đình.
Người đó bảo chỉ cưới khi tôi mang thai, mà tôi thì vẫn chưa có dấu hiệu gì. Thế là mẹ tôi điên lên, ngày nào cũng kéo đi khám từ tây y tới đông y để uống thuốc bồi bổ. Bà còn nghi tôi uống thuốc tránh thai nên lúc nào cũng lục tung túi xách của tôi lên.
Tôi ngủ với người đó hơn khoảng 10 lần trong vòng 2 tháng qua nhưng lần nào cũng kiểu nằm im chịu trận. Có một lần tôi còn nghe anh ta lầm bầm chửi tôi là cứng đơ không khác gì một khúc gỗ. Tôi không hiểu những con người thô lỗ như anh ta và hám lợi như bố mẹ tôi lại có thể kinh doanh phát đạt đến vậy. Hoặc là chỉ có họ mới hợp tác được với nhau vì cả hai bên đều trơ tráo.
Nếu tôi mang thai thì sẽ cưới một người mà mình không yêu rồi lại sống cuộc đời đầy nước mắt như bây giờ. (Ảnh minh họa)
Đừng hỏi vì sao tôi không phản kháng. Từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy theo kiểu vâng lời và chịu đựng, nên cho dù rất căm ghét, tôi vẫn không thể chống đối họ. Những trận đòn và hình phạt của mẹ tôi lúc bé đến giờ vẫn còn ám ảnh tôi. Và kể cả lúc lớn, nếu tôi thỉnh thoảng bị tát, bị bắt nhịn ăn nguyên ngày, cũng là chuyện rất bình thường.
Cuộc sống của tôi lúc này rất đen tối và rõ ràng. Nếu tôi mang thai thì sẽ cưới một người mà mình không yêu rồi lại sống cuộc đời đầy nước mắt như bây giờ. Nếu tôi không mang chắc mẹ tôi sẽ lại mang tôi ra để lừa gả cho một người khác. Dù là sự lựa chọn nào, tôi đều không có tương lai.
Nhiều bạn bè luôn ganh tỵ và ngưỡng mộ những gì mà tôi đang có, được sinh ra trong một gia đình giàu có, “người yêu” cũng là một người thuộc tầng lớp thượng lưu thậm chí còn giàu có hơn. Sẵn sàng chi cho tôi vài chục triệu để mua sắm hoặc chiêu đãi bạn bè. Nhưng mọi người có hiểu, trong chăn có nhiều rận và tôi đang phải đau khổ đến mức nào?
Theo Afamily
Nỗi lòng của người con xa quê hương
Tình yêu của bố, mẹ...xa gần, nhớ thương ! Con đường con chọn ai hiểu thấu?
Sáu tháng tuổi, con rời vòng tay mẹ về ở với bà để bố mẹ có thời gian đi làm. Cuộc sống lúc ấy chắc khó khăn lắm nên mẹ mới đành lòng xa con như thế dù quãng đường từ nhà mình đến nhà bà cũng chỉ vài cây số. Bà chăm sóc và yêu thương con nhiều lắm!
Bà coi con là vật quý của bà và con cũng vậy, trong lòng con lúc ấy chỉ có ông bà và dì thôi, hình bóng bố mẹ mờ nhạt lắm dù lần nào đi tàu về, bố cũng chở mẹ lên thăm con. Mẹ à, có lần con đã làm mẹ khóc sau câu trả lời vô tư của mình. Lúc ấy làm sao con hiểu được lòng mẹ, con chỉ nghĩ đơn giản là đang chờ bà đi Hà Nội về chứ không nghĩ là con chờ mẹ lên thăm. Nhưng bây giờ, con biết lúc ấy mẹ rất đau lòng khi đứa con yêu dấu lại không hề nhớ mình chút nào.
Khi bắt đầu đi học, con hiểu hơn về sự hy sinh của bố mẹ. Bởi sợ con khổ, sợ con không được chăm sóc chu đáo, sợ con không được đi học tử tế mà mẹ đã gửi con lên ở với bà. Con tự hào lắm mỗi khi bố lên thăm con, đưa con đi chơi và mua cho con bao nhiêu truyện Đô-rê-mon mà con thích. Con cũng không biết mình có bao nhiêu búp bê nữa vì con nghịch quá nên hay vứt lung tung. Sau này, khi tát ao, bố còn vớt lên được bao nhiêu là búp bê con đã vứt xuống đó.
Năm lớp 5, con được đón về nhà ở với bố mẹ. Lúc này mẹ đã có em bé rồi. Con thích em vì em rất đáng yêu. Món quà đầu tiên bố mẹ dành cho con là một chiếc xe đạp nhỏ màu xanh có cái giỏ xinh xinh phía trước. Con nói rằng con sẽ tập đi để chở em đi chơi. Con thật sự bất ngờ và hạnh phúc vì món quà này.
Ngày tháng dần trôi, con và em lớn lên trong vòng tay thương yêu của bố mẹ, dù vất vả nhưng bố mẹ cũng không để chúng con thiếu thốn thứ gì. Con đủ lớn để hiểu về cuộc sống, tự lập, ngoan ngoãn không đua đòi để làm gương cho em. Vì vậy, dù bố mẹ bận rộn, không có nhiều thời gian để chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho chúng con, dù nhà mình nghèo thì con cũng chẳng thấy buồn bởi con hiểu bố mẹ đã vì chúng con mà hy sinh quá nhiều.
Biết bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về trong con. Con nhớ cả cây roi, cây táo nhà mình, nhớ cả những lúc hai chị em bắc ghế trèo lên cây hái roi ăn. Con nhớ những chiều hè hai chị em nô đùa, nhớ cả lúc bố hái táo cho con ăn vì con vừa sợ lạnh, vừa lười khi con đi học xa về. Gia đình thật sự là chốn bình yên của mỗi con người, là yêu thương, nhớ nhung, là nơi ta có thể trở về sau những nhọc nhằn của cuộc sống. Ở đó không chỉ có những người thân yêu mà còn có cả một thời thơ ấu đầy hạnh phúc mà chỉ khi xa rồi ta mới cảm nhận hết được.
Con xa nhà tính ra đã 6 năm rồi mẹ nhỉ? Khoảng thời gian không quá dài nhưng con lại phải bon chen và tự lập nhiều nhất, con đã thấm thía rất nhiều điều về cuộc sống và sự hy sinh. Cũng có lúc mệt mỏi, con muốn trở về bên ngôi nhà thân yêu. Có lúc nản lòng, con định bỏ cuộc nhưng chỉ cần nhìn, nghe thấy giọng nói của bố mẹ là con đã đủ nghị lực để vượt qua. Nỗi niềm canh cánh trong con không phải là thử thách của cuộc sống mà là vì con ở xa nên không thể ngày ngày chăm sóc bố mẹ được. Giờ em đi xa, con lại càng lo. Bố mẹ sẽ buồn lắm, rồi ai sẽ ở bên nói chuyện, hỏi han bố mẹ từng ngày? Căn nhà mình sẽ trống vắng lắm!
Con xin lỗi vì đã không thể làm tròn bổn phận của mình. Bố mẹ sẽ ra sao khi vài năm nữa, tuổi già kéo đến mà không có chúng con ở cạnh bên? Có lẽ con cần phải suy nghĩ lại về quyết định của mình. Xa và gần, nhớ và thương, con đường của con và tình yêu với bố mẹ, cuộc sống mưu sinh, phải làm sao để hài hòa, phải làm sao để trả ơn dưỡng dục? Biết bao người có nỗi lòng của người con xa quê như con...
P/S : Ai cũng có những kỉ niệm vui, buồn...có ở nơi đâu,xa quê hương, xa mọi người hãy luôn nghĩ và nhớ về nhau các bạn nhé ! Hãy quí trọng những gì mình đang có...Tình cảm là cái đắt giá nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi lòng của người đàn ông luôn hỏi ai là bố của đứa bé trong bụng vợ tôi? Chúng tôi cưới nhau, không ai biết về cái thai trong bụng em là của người khác chứ không phải của tôi... Nhưng sự đời là thế, tôi không thể bỏ em. Biết vợ có bầu với người khác vẫn cưới Cuộc hôn nhân này chính tôi là người mạo hiểm bước chân vào. Ai biết chuyện này có lẽ cũng sẽ nói...