Nỗi lòng gái “lỡ một lần đò” yêu trai chưa vợ
Tôi suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm, muốn ào đến bên anh để bù đắp những trống vắng, nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Anh vẫn là một chàng trai chưa vợ, còn tôi lại mang tiếng “lỡ một lần đò”…
Tình yêu của tôi và anh bắt đầu từ những năm tháng chúng tôi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông. Anh học trước tôi một khóa – một công tử con nhà giàu, hào hoa, học giỏi và được không ít cô gái săn đón, theo đuổi. Tình cờ quen nhau khi cùng đi họp đội cờ đỏ của trường, tôi với anh bắt đầu thân và dần nảy sinh tình cảm yêu đương. Bạn bè cùng lớp khi ấy nhiều người ghen tị vì một cô gái có nhan sắc bình thường như tôi lại chiếm được trái tim của anh. Những năm tháng học trò với mối tình đầu dịu ngọt khiến tôi lâng lâng trong niềm hạnh phúc…
Nhưng rồi, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Tốt nghiệp THPT, anh đỗ cao vào một trường đại học có tiếng ở thành phố, gia đình anh cũng chuyển hẳn nhà lên Hà Nội sinh sống. Những r.ạn n.ứt tình cảm của chúng tôi cũng bắt đầu nảy sinh từ bất hòa của 2 đứa, từ sự ngăn cấm của gia đình anh khi muốn anh chuyên tâm vào học tập. Một năm sau, chẳng có lời chia tay nhưng hai chúng tôi đã không còn bước đi chung trên con đường tình yêu ấy nữa.
Cũng vì chuyện tình cảm mà tôi học hành sa sút rồi thi trượt đại học. Tôi không học nghề, cũng không muốn học ôn để thi tiếp mà đi làm. 20 t.uổi, tôi quen và yêu anh, đồng nghiệp cùng công ty hơn tôi 3 t.uổi. Nửa năm sau, tôi đồng ý làm vợ anh vì nghĩ, đời người con gái không học cao cũng chỉ cần có một bến đỗ bình yên là đủ. Dù tình yêu của tôi với anh không thật sự quá mặn nồng nhưng biết bao đôi vợ chồng cũng lấy nhau đâu phải vì yêu. Anh lại là đồng nghiệp cùng công ty, sau này, chúng tôi càng thuận lợi hơn trong việc vun vén gia đình, chăm sóc con cái.
Nhưng rồi, cũng lại thêm một lần nữa tôi nhận ra cuộc sống không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Có lẽ vì thời gian chúng tôi bên nhau, tìm hiểu nhau khá ngắn ngủi nên tôi chưa hiểu hết về con người của anh. Quá khứ của tôi ngày nào cũng bị anh đào xới, dè bỉu và cạnh khóe. Lòng kiêu hãnh, sự sĩ diện và cái tôi quá lớn trong anh không chấp nhận được một người vợ đã không còn trong trắng. Tôi đau đớn, tự ti khi ngày ngày chịu sự t.ra t.ấn tinh thần kinh khủng từ chồng. Nỗi sợ hãi lớn nhất với tôi là khi màn đêm buông xuống, vợ chồng gần gũi nhau, anh dùng đủ mọi từ ngữ cay độc nhất để nói về vợ mình. Tôi có cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đ.âm vào tim mình, khoét sâu vào nỗi đau đang thầm chôn dấu trong tôi. Tôi biết lỗi là do tôi nên chỉ biết âm thầm chịu đựng tất cả sự dằn hắt của anh. Càng ngày vợ chồng tôi càng có những khoảng cách khó lấp đầy…
Ít lâu sau một sự thật vỡ lở ra khi anh bày tỏ với tôi: “Anh không thể có con”. Tôi có cảm giác bị anh coi thường và lừa dối. Từ đó những rạn vỡ giữa chúng tôi cứ ngày một lớn dần, khó kiểm soát.
Ba năm sau ngày cưới chúng tôi đã đi đến quyết định ly hôn. Bao phủ cuộc sống của tôi những ngày tháng ấy là tâm trạng trầm uất, bế tắc. Không thể ôm quần áo về nhà với mẹ, tôi chỉ biết sống âm thầm trong cái bóng của chính mình, chỉ mong một ngày nào đó, những tất bật của công việc, của cuộc sống áo cơm sẽ khiến tôi tạm mệt mỏi mà quên đi.
Chính lúc này, tôi lại gặp lại anh – người yêu cũ năm xưa. Sau bao năm không liên lạc, giờ anh cũng đã có sự nghiệp ổn định và những mối tình của riêng mình. Biết tin tôi thất bại trong hôn nhân, anh hỏi han, quan tâm đến tôi nhiều hơn. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, anh đã cho tôi một bờ vai nương tựa, khuyên nhủ, an ủi tôi vượt qua những sóng gió của cuộc đời…
Vẫn như những tháng ngày chưa từng xa cách, ở bên anh, tôi luôn có cảm giác bình yên, được che chở, bao bọc. Anh thì thầm: “Em đừng suy tính đắn đo gì nữa, hãy nắm c.hặt t.ay anh, anh sẽ đưa em đi hết con đường tình yêu mà chúng ta đã từng lạc lối, để rồi mất nhau”.
Video đang HOT
Tôi suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm, nửa muốn ào đến bên anh để bù đắp những trống vắng, nỗi cô đơn, tuyệt vọng sau bao ngày xa cách hoặc chỉ đơn giản mong những lời nói ấm áp, sự sẻ chia của anh giúp tôi vợi quên đi những đắng cay, đau khổ… Nhưng tôi không đủ dũng cảm. Anh vẫn là một chàng trai chưa vợ, còn tôi lại mang tiếng “lỡ một lần đò”… Liệu anh có sẵn sàng bao bọc, bảo vệ tôi một lần nữa hay chỉ là những lời trót lưỡi đầu môi? Liệu gia đình anh có chấp nhận cưới một người con gái như tôi cho con trai họ?
Tôi biết trái tim tôi còn yêu anh nhiều lắm nhưng giờ tôi như một con chim đã biết sợ cành cong. Trái tim tôi lỗ chỗ những vết thương… Tôi sợ một lần bước sai lại thêm một lần cả anh và tôi lỡ dở trên con đường hạnh phúc. Tôi phải làm sao?
Theo Emdep
Cam chịu làm bồ nhí nuôi vợ và con của nhân tình
Nhiều người thương bảo Hà ngốc nghếch, người khinh ghét ra mặt, bảo Hà không có tí sĩ diện.
Họ sống cùng một khu chung cư, người đàn ông đó sống tầng 21, Hà ở tầng 16. Lần đầu tiên Hà chuyển tới, đang loay hoay không biết làm sao bê được cái tivi vào thang máy thì người đàn ông đi tới giúp.
Hà giới thiệu cô mới chuyển đến đây, người đàn ông giới thiệu nhà anh ở tầng 21, sống cùng vợ và 2 cô con gái sinh đôi.
Thang máy tới tầng 16, Hà định đưa chiếc tivi ra, thì người đàn ông đề nghị giúp, 'bán anh em xa mua láng giềng gần', Hà thấy người đàn ông nhiệt tình chu đáo thì cũng vui vẻ nhận sự giúp đỡ.
Những ngày sau đó họ liên tục gặp nhau ở thang máy, có lúc Hà gặp cả gia đình, chị vợ trông có vẻ yếu, mặt lúc nào cũng buồn, Hà chào nhưng chị không bao giờ mở lời đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, được 2 cô con gái thì đáng yêu hết sức.
Hồi đầu được bố bảo chào cô Hà đi, chúng cũng chỉ lễ phép chào, dần dần 2 cô bé quấn quýt Hà lắm, thậm chí chúng còn thường xuyên xuống nhà Hà chơi.
Hà sống một mình, có 2 đ.ứa t.rẻ bi bô nô đùa bên cạnh cô cũng vui, lũ trẻ thích ở với Hà có khi bố xuống đón cũng không chịu về, chúng bảo về nhà mẹ suốt ngày cáu với mắng chúng sợ lắm.
Dần dần Hà trở nên thiết với cả 3 bố con, có lúc họ cùng nhau xuống sân chung cư nô đùa, nhìn họ nhiều người nhầm tưởng đó là một gia đình.
Ảnh minh họa
Hà được biết chi vợ bị mắc bệnh tim, sức khỏe rất yếu, cũng không đi làm gì, chỉ quanh quẩn trong nhà, mọi việc chợ búa cơm nước ngoại giao bên ngoài, chăm sóc con cái đều một tay anh chồng lo. Nhiều lúc nhìn cách người đàn ông đó lo lắng chăm sóc vợ con mà Hà cảm thấy ghen tị với người phụ nữ kia.
Rồi Hà và người đàn ông này kết bạn với nhau trên facebook, rồi những lần nói chuyện cứ trở nên thân thiết dần. Hà được biết vợ chồng anh không ngủ cùng nhau, chị vợ ngủ một mình, anh ngủ cùng hai cô con gái.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, Hà dần dần phát hiện ra mình đã yêu người đàn ông này lúc nào không hay, khi nhận ra điều đó cũng là lúc người đàn ông thú nhận với Hà thứ tình cảm đang nhen nhóm trong lòng anh mà không sao dập tắt được.
Hai người tự giằng xé nội tâm trong nhiều ngày nhưng vào một buổi chiều cuối tuần, 2 cô nhóc thì đi học vẽ chưa về, người đàn ông đó đã gõ cửa phòng Hà. Họ cuốn vào nhau, không thể nào dừng lại được và thế là họ chính thức trở thànhtình nhân của nhau.
Người đàn ông thú nhận nhiều năm nay vợ chồng anh không có quan hệ vợ chồng gì cả, vì bệnh tật nên thể trạng của chị vợ rất yếu, cộng với tâm lý lúc nào cũng cáu bẳn khiến anh không muốn tới gần.
Cũng vì thương vợ bị bệnh thương 2 cô con gái nên anh cố gắng làm tốt nghĩa vụ của người chồng, không nỡ bỏ rơi chị lúc này.
Nghe câu chuyện của anh, Hà càng thấy thương người đàn ông hơn, một mình anh phải đi làm cáng đáng nuôi cả gia đình thuốc men cho vợ. Hà ngỏ ý muốn phụ giúp nhưng lần nào anh cũng từ chối, thế nên cô đành tìm cách khéo léo giúp đỡ như lúc thì mua váy áo cho 2 cô nhóc, lúc thì nhờ bạn mua thuốc bổ tim cho chị vợ rồi đưa cho anh chồng cầm về, có lúc Hà lén lút bỏ t.iền v.ào ví của anh này.
Ảnh minh họa
Hà cũng thuộc dạng có nhan sắc, làm cho công ty nước ngoài, lương cao, với điều kiện của Hà chẳng khó để tìm cho mình một người đàn ông tốt hơn người đàn ông này gấp bội, thế mà cô lại cứ yêu người đàn ông này một cách điên cuồng.
Cô cứ yêu, cứ lặng lẽ hy sinh như vậy mà chưa một lần tỏ ra ghen tuông. Dần dần trong khu chung cư cũng lời ra tiếng vào đàm tiếu mối quan hệ của Hà và người đàn ông, chẳng biết chuyện có đến tai chị vợ hay không nhưng dạo này mỗi khi gặp nhau chị vợ đều nhìn Hà với ánh mắt sắc lạnh.
Những lúc ở cạnh nhau, người đàn ông thường ôm Hà vào lòng xin lỗi, vì đã để cô phải chịu thiệt thòi như vậy.
Hà chẳng nói gì cả, con đường Hà đi thì Hà tự chịu, ai bảo cô yêu người ta quá. Phận tình nhân chẳng danh chẳng phận đáng lẽ được cung phụng vật chất để bù đắp tinh thần, thì đằng này Hà đi cung phụng lại cho gia đình anh ta.
Bạn bè thân khuyên răn Hà nên chia tay nhưng cô vẫn cương quyết bảo vệ tình yêu của mình.
Hà thấy mình ngốc nghếch nhưng cô còn dự định sẽ sinh con với anh, rồi vẫn cứ sống với thân phận tình nhân như vậy cả đời.
Tình nhân và vợ suy cho cùng chỉ khác nhau ở cái giấy đăng kí kết hôn. Hà thấy mình cũng không cần đến tờ giấy hôn thú đó làm gì, khi cô đã có cả trái tim của người đàn ông đó rồi.
Theo Tinngan
Tham mảnh đất nhà ngoại, mất con trai Lấy cô gái ấy, con có tất cả nhưng mẹ lại mất con trai, mất cả sĩ diện và tự trọng. Mẹ chỉ có hai đứa con trai, con trai thứ hai là đứa con mẹ yêu quý hơn cả. Dù con không phải con trưởng, không gánh vác trách nhiệm gia đình nhưng mẹ lại có cảm giác, con là người chững...