Nỗi lòng của người đàn bà 8 năm thèm chồng đi ngoại tình
8 năm sống với chồng, tôi hiểu thế nào là tâm tính của một người đàn ông mang bản chất đàn bà. Anh nhỏ nhen ích kỷ khi cố can thiệp vào cuộc sống của 2 mẹ con tôi một cách bỉ ổi nhất.
Lấy chồng, ai chẳng hy vọng có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Thế nhưng ước mơ của tôi tắt lịm ngay từ đêm tân hôn. Tôi không có háo hức của cô dâu lần đầu tiên làm “chuyện ấy” với chồng, bởi điều chồng tôi chăm chút trong đêm tân hôn là phong bì mừng cưới.
Không như các đôi khác ngồi tính toán phong bì rồi trừ đi các khoản chi tiêu cho đám cưới, xong tính còn bao nhiêu t.iền để cất gom cho cuộc sống vợ chồng. Chồng tôi hầu như trở thành con người khác. Anh biến thành một người đàn bà hơn là một bậc trượng phu.
Anh bắt đầu trách móc, rủa xả, từ những chuyện khi còn tìm hiểu mà tôi không hài lòng về anh, cho tới việc tổ chức đám cưới. Anh cũng nhắc khéo tôi rằng, tiệc cưới là do nhà trai đứng ra tổ chức, nhà gái chỉ là ăn theo, tôi đừng có mà ý kiến. Biết bao chuyện trên trời dưới đất khác anh cứ thế luôn miệng từ đêm khuya cho đến sớm mai, từ ngày này qua ngày khác.
Tôi đã từng gai góc khi yêu với mong muốn anh hiểu rõ bản chất của tôi để đừng vỡ mộng sau khi lấy nhau. Để rồi lấy nhau về tôi cố dịu dàng, nhẫn nhục để vun vén hạnh phúc thì anh lại ra sức phá hủy nó bằng bản tính đàn bà mới bộc lộ ra.
Vậy là 8 năm liền tôi sống với người chồng như vậy biến tôi thành một người luôn bị stress nặng. Cuộc sống vợ chồng tôi ảm đạm đến mức bạn bè sống chung cũng không thể tệ bằng. Tôi không biết t.iền lương của chồng, không giữ t.iền của anh. Nhà tôi, ai thích gì thì tự mua. Tôi nấu cơm ra mời, anh không ăn mà tự nấu. Phòng ai người đó sắp đặt. Thậm chí chúng tôi cũng chỉ sinh hoạt vợ chồng với nhau một năm mấy lần, hầu hết rơi vào ngày nghỉ lễ.
Video đang HOT
Rốt cuộc, vợ chồng tôi cũng chỉ có chung với nhau một cái nhà và một đứa con. 8 năm qua, tôi tìm đủ mọi phương thuốc điều trị cho hôn nhân của mình mà không sao thay đổi hiện trạng ấy được. Cũng phải thừa nhận rằng anh vẫn sống chuẩn mực chứ không tứ đổ tường.
Thà rằng anh ngoại tình , anh đàn đúm rượu chè, cờ bạc thì tôi có cái lý để mà nói. Đằng này anh rất thích chơi với con. Cả hai bố con có thể ôm game chơi với nhau cả tối, cả ngày nghỉ. Thì giờ của anh chỉ tập trung chúi mũi vào game và mua sắm online rồi c.hửi bới. Anh có thể c.hửi lầu bầu rủa, đay nghiến bất cứ thứ gì không vừa mắt, bất cứ thứ gì mà anh chợt nhớ ra. Cuộc sống của anh chỉ quanh quẩn trong phòng nhỏ đó với bao hoạt động đó chứ không chịu giao tiếp với xã hội.
Tôi đã từng nghĩ đến chuyện đem con đi thật xa để khỏi phải sống với người chồng như vậy nữa. Thế nhưng con tôi lại rất thích bố. Con tôi bây giờ đã hơn 7 t.uổi. Anh nhồi nhét vào đầu con nhiều thứ xấu xa về mẹ để con không thích mẹ, xa lạnh mẹ. Anh tự tay nấu đồ cho con ăn, tắm cho con, ngủ với con, thậm chí đút cho con ăn. Đồ ăn tôi nấu cho con, anh không cho cháu ăn. Đêm anh cho con ngủ, không cho nằm với mẹ. Cháu muốn hôn mẹ nhưng phải khi không có ba, cháu mới dám thể hiện. Anh không muốn mua món đồ nào mà con thích mua thì sẽ nói là mẹ không cho. Còn tôi thì không muốn nói thêm điều gì, để lòng con bớt tổn thương và nhuốm mực, mong con lớn sẽ nhìn nhận sự việc và hiểu mẹ.
Anh cho con chơi game suốt ngày và cùng chơi với con bất cứ lúc nào anh ở nhà. Anh load hết game này tới game khác để con thích. Con trai tôi giờ không cần mẹ và quấn quýt ba lắm. Còn tôi tuy tôn trọng tự do của con cái nhưng vẫn thường xuyên kiềm chế cháu vì không chịu được cách sống vô tổ chức cũng như việc cháu chơi game đến sưng mắt. Màn hình 47″ mà cháu ngồi chơi game sát ti vi như đang ngồi trước máy tính vậy. Giờ ăn, cháu vừa ăn vừa chơi với bố chứ không ngồi bàn ăn, anh thì cứ đút cho con mặc dù cháu đã 7 t.uổi.
Thực sự tôi cô đơn biết bao. Tôi thèm có một cuộc sống vợ chồng âm ấm rồi chăm sóc con cái với nhau. Nhưng giờ đây tôi thấy sợ. Tôi biết vài năm nữa mình sẽ mất con. Đầu tôi cứ ong lên và đau như búa bổ khi nghĩ đến điều này. Đôi khi tôi ao ước anh tàn phế, tôi sẽ chăm sóc anh, đổi lại tôi được tự do chăm sóc con, dạy dỗ con mình.
Thỉnh thoảng trong đầu tôi lại nảy ra ý định cố dụ anh để sinh thêm một đứa con nữa. Tôi sẽ ôm con đi ra khỏi nhà và anh không can thiệp gì được vào cuộc sống của mẹ con tôi nữa. Nhưng tôi lại sợ, vậy thì đứa con đầu của tôi coi như bỏ đi sao? Bởi sống với anh lâu ngày cháu sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, nhất là khi không có mẹ ở bên.
Tôi bế tắc trong cuộc hôn nhân của mình. Tôi biết rằng nếu không xử lý dứt điểm thì đời tôi sẽ không có le lói tí hy vọng nào nữa. Nhưng tôi không biết nên lần nút thắt ở đâu? Lối nào cho tôi bây giờ?
Theo Phununews
Nỗi lòng của người đàn bà buộc phải làm kẻ thứ 3 trên giường
Những ngày đó, anh đưa cô ta đi mua sắm, đi dạo chơi rồi chăm sóc cho cô ta. Còn những ngày trong tuần, cô ta bận làm ca buổi tối, anh rảnh rang đến chỗ tôi, làm đủ tròn vai trò của người yêu.
Cưới anh được mấy tháng tôi vô tình phát hiện ra chuyện anh chung sống với người yêu cũ tới 10 năm. Hóa ra lúc quen tôi cũng là thời gian anh đang sống với cô ta. Vậy mà yêu nhau 2 năm tôi không hề hay biết điều gì. Cứ cuối tuần, chưa bao giờ anh xuất hiện ở chỗ tôi. Anh bảo phải đi học thêm rồi làm thêm, nên tôi cũng không dám vặn hỏi thêm điều gì.
Những ngày đó, anh đưa cô ta đi mua sắm, đi dạo chơi rồi chăm sóc cho cô ta. Còn những ngày trong tuần, cô ta bận làm ca buổi tối, anh rảnh rang đến chỗ tôi, làm đủ tròn vai trò của người yêu. Tôi trách tôi ngu dại nên không nhận ra được anh đang bắt cá hai tay và tôi là kẻ vô tình chen chân vào giữa hai người.
Dù sốc khi biết chuyện, nhưng giờ đã là vợ anh, tôi cũng muốn buông xuôi chuyện cũ, chấp nhận như đó là một phần quá khứ của anh. Anh cũng đưa ra nhiều lý do hợp lý khiến anh phải dây dưa với người cũ tới 10 năm. Đã thế mẹ anh và em trai anh cũng gọi điện tha thiết mong tôi tha thứ cho anh. Tôi cũng phải nhắm mắt cho qua.
Rồi đột nhiên anh đòi về quê làm việc, không muốn ở thành phố nữa. Quê anh ở tận miền Tây, vùng quê nghèo, dân ở đó thường bỏ lên thành phố làm ăn, có ai chịu ở quê sống cảnh nghèo đói đâu. Anh tính về quê mở quán bánh tráng trộn, còn tôi buộc phải từ bỏ nghề kế toán làm chân phụ giúp ở bếp cho anh. Tôi thuyết phục mãi, anh không đồng ý với lý do em trai anh đi làm xa, ở nhà chỉ có mỗi một mẹ già. Anh không muốn mẹ ở một mình nhỡ đêm hôm trái gió trở trời. Tôi cố gắng nói chuyện với anh đón mẹ lên, nhưng mẹ anh không chịu bảo ở trên đó sống không quen.
Về quê, tôi lân la hỏi chuyện người yêu cũ. Mẹ anh bảo cô ấy không hợp với gia đình này, không quan tâm đến gia đình anh. Thế nhưng ở một thời gian với nhà chồng, tôi mới nhận ra gia đình anh chẳng thích ai cả ngoài bản thân họ.
Càng ngày càng biết nhiều chuyện về anh và người cũ, tôi mất hết cảm giác khi bên anh. Anh chăm sóc yêu thương người cũ bao nhiêu thì tính toán lạnh lùng với tôi bấy nhiêu. Lúc xác định cưới tôi, anh lại càng bù đắp cho người cũ. Không giàu có gì, ở nhà mướn nhưng trước khi ra đi, anh mua iPhone, máy lạnh, nệm cao su, tivi siêu mỏng cho người cũ, đóng trước t.iền nhà mấy tháng và để lại hết số t.iền bấy lâu anh dành dụm được. Anh về với tôi khi không còn gì cả. Đối với tôi, anh tính toán từng đồng lẻ.
Tôi đau lòng nghĩ đến cách anh đối xử với tôi. Chắc họ phải yêu thương nhau lắm mới sống với nhau tới 10 năm. Tuy nhiên sợ người cũ tiểu thư yếu đuối không làm tốt trách nhiệm một con dâu nên anh mới chọn tôi.
Tôi hóa ra cũng chỉ là kẻ thay thế, là người mà anh cảm thấy có thể nghe lời, phục dịch n hà anh thôi. Chưa bao giờ anh quan tâm đến tôi. Còn người yêu cũ thì chẳng thứ gì là anh quên. Trong phòng ngủ của tôi ở đâu cũng thấy bóng hình của cô ta. Từ màu khăn mặt, đến màu giường cưới... cái gì cũng là màu cô ta thích. Dù tôi bảo phải thay màu khác bao nhiêu lần, nhưng anh không hề chấp nhận. Đã bao lần nằm ngủ với tôi, anh vẫn mơ và kêu tên cô ta. Nếu tôi có phản ứng gì thì anh lại gầm lên chỉ tay vào mặt tôi: "Tôi cho cô một danh phận rồi, so đo với cô ấy làm gì?"
Những ngày lễ, sinh nhật của tôi, anh không bao giờ để ý đến. Còn ngày sinh nhật người cũ được anh chọn làm password cho mọi tài khoản: gmail, yahoo, facebook... Anh nói tôi là người may mắn hơn nên phải biết ơn. Tôi được anh cưới đàng hoàng chứ người cũ của anh chưa có danh phận gì hết nên anh bù đắp cho người cũ là chuyện đương nhiên, tôi đừng có mà ganh tị. Tôi nghe xong chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Tâm sự với anh, tôi chẳng nhận được gì ngoài những lời đau lòng. Ngày xưa tôi thấy anh có hiếu, nghĩ anh sẽ là người chồng tốt nhưng bây giờ mới nhận ra mục đích lấy vợ của anh là để vợ phục vụ gia đình mình. Anh không quan tâm cảm xúc tôi vui buồn thế nào mà chỉ sợ tôi làm mẹ anh buồn, mẹ anh không vừa ý. Mẹ anh đang quét nhà, tôi phải chạy ra giật chổi quét cho mẹ nếu không anh sẽ khó chịu. Việc nhỏ việc to anh chỉ tâm sự cùng mẹ mình và hai mẹ con tính toán quyết định, còn tôi giống như người ở nhờ.
Có người vợ nào phải sống với chồng trong tình cảnh của tôi không xin cho tôi một lời khuyên với! Làm sao để tôi có thể vượt qua được cuộc sống như thế này bây giờ?
Theo Phununews
Nỗi lòng người con gái có người yêu vô tâm Chắc hẳn, cô gái nào cũng muốn nhận được sự quan tâm của người yêu mình. Những không phải ai cũng may mắn có được điều đó. ảnh minh họa Tôi năm nay 23 t.uổi. Tôi đã và đang yêu được hai năm rồi. Đó là mối tình đầu của tôi. Anh và tôi quen nhau qua chị gái của anh. Cả xã...