Nỗi lòng của một người vợ đồng tính
Tôi, người phụ nữ 30 tuổ.i có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn…
Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt và đau khổ vì biết bản thân mình “không còn bình thường nữa.
Dẫu biết rằng tình cảm là điều không thể điều khiển được, không phải muốn dứt bỏ là bỏ được dù bản thân đã nhiều lần kiên quyết vì cảm giác tội lỗi với chồng, thế nên chỉ chưa đầy hai ngày, tôi lại nhớ người ấy đến phát cuồng rồi lại chạy về phía đó, lại tiếp tục sống trong lo lắng. Lo một ngày chồng sẽ phát hiện sự thật…
Trước đây, chữ “đồng tính” hay gay, les là điều gì đó rất bình thường đối với tôi mỗi khi nghe nói đến. Trong nhóm bạn chơi thân cũng có một vài người như thế nhưng họ không quá lộ liễu nên tôi vẫn quan tâm với tư cách bạn bè bình thường và không hề kỳ thị. Tôi nghĩ giản đơn, họ có đời sống riêng của họ, có tình cảm và suy nghĩ riêng miễn điều đó không ảnh hưởng đến mình thì không phải lo nghĩ. Rồi một lần trong lúc vui miệng, tôi kể cho chồng nghe là có cô bạn thích người cùng giới thế này thế kia. Lúc ấy chồng đã cuống lên bảo “thôi chế.t, vậy em đừng nên chơi cùng A. nhiều quá kẻo có ngày em cũng bị cái suy nghĩ đó đó!”. Tôi gạt phắt đi bảo chồng nói bậy, mình đang bình thường sao lại bị như A. được! Vậy mà nào ngờ đến một ngày tôi không còn kiểm soát nổi tình cảm của bản thân nữa!
A. và tôi làm chung công ty, biết nhau cách đây đã 3 năm. A. hơn tôi một tuổ.i, là cô gái rất cá tính và xinh xắn. Tôi thích chơi cùng A. vì sự tốt bụng, thật thà và hết lòng vì bạn bè. Bên cạnh A. tôi thấy thoải mái và an toàn, cảm giác lúc nào cũng có người bảo vệ. Có lúc tôi đã so sánh A. tốt như chồng mình vậy. Ở nhà tôi được chồng bảo bọc, lo lắng đủ thứ, ở công ty hay những lúc đi du lịch cùng nhóm thì có A. lo lắng, chăm sóc. Cứ nghĩ là bạn tốt của nhau nên vô tư đón nhận sự chăm chút đó từ A. và cũng hết lòng lại với bạn. Nào ngờ một ngày tình cảm ấy đã vượt lên mức tình bạn, đồng nghiệp thân thông thường mà chẳng hay!
Đêm đó tôi khóc như một đứ.a tr.ẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. (ảnh minh họa)
Cách đây nửa năm, A. cùng một cô bạn đồng nghiệp khác có chuyến công tác nước ngoài 1 tháng. Trước ngày đi, A. và tôi tranh thủ đi mua sắm và ăn uống rất thường xuyên để bù cho khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài, không thể đi cùng được. Lúc ấy, lòng tôi bỗng dưng buồn bực vô cớ khi biết sẽ xa cách A. một thời gian, nhưng cứ nghĩ là cảm giác không có ai bên cạnh để chuyện trò, chia sẻ nên buồn vậy thôi. A. cũng không vui, những lúc 2 đứa đi cùng nhau cô nói nhiều thứ mà khi đó tôi không để ý. A. bảo sẽ nhớ tôi lắm nếu phải đi xa, sẽ luôn nghĩ đến tôi, không muốn rời xa… Rồi thời gian A. đi được 1 tuần, tôi bỗng thấy nhớ đến suy sụp. Nhớ lúc hai đứa bên cạnh nhau, nhớ từng lời A. nói, từng cử chỉ yêu thương, từng cái níu tay khi đi ngoài đường khi xe đông, nhớ cả lúc băng qua đường A. che chắn cho tôi… Thấy bất thường, tôi mang chuyện nói với A., khi đó cô ấy bảo đã yêu tôi lâu rồi nhưng không dám nói!
Đêm đó tôi khóc như một đứ.a tr.ẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. Ngay hôm sau, A. báo với công ty là nhà có chuyện gấp nên quầy quả mua vé máy bay về Việt Nam.
Khi A. xuất hiện trước mặt, tôi đã chẳng ngần ngại ai dòm ngó, ôm chầm lấy cô ấy và khóc vì vui mừng. Nỗi nhớ vì một tuần không thể gặp, không thể chạm vào A. của mấy ngày qua giờ đây tbỗng dưng trào dâng. Cảm xúc mãnh liệt mà trước đây tôi chưa bao giờ có với chồng mỗi khi anh đi công tác xa, thậm chí đi biệt hơn 10 ngày… Tôi yêu A thật rồi! Cũng hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn mà lần đầu trong tôi thấy ngất ngay như người say rượu… Tình cảm con người sao có thể lạ kỳ đến như thế? Tại sao một người phụ nữ đang êm ấm với gia đình, với chồng con như tôi lại có thể một ngày trở nên như thế? Ngày qua ngày, tôi say sưa trong cái hạnh phúc tội lỗi đó. Hạnh phúc khi được ở cạnh A., được cô ấy vuốt ve, yêu thương, được ôm nhau và hôn nhau mỗi khi nhớ nhung vì xa cách. Đi bên A., tôi luôn muốn nhiều hơn nữa… Tội lỗi khi trở về nhà, nhìn gương mặt hình lành, cử chỉ lo lắng của chồng và nụ cười của con nhỏ, thấy mình là người tệ hại nhất trên đời. Tại sao tôi có thể sống hai cuộc đời như thế?
Nhiều lần không thể chịu đựng, tôi bảo với A. hãy rời xa nhau. A. vì nghĩ đến hoàn cảnh của tôi nên đồng ý. Thế nhưng chỉ chưa đầy 3 ngày, tôi đã như người mất hồn, không còn sức sống, nhớ thương A. đến không thể chuyên tâm làm bất cứ gì. Thế là chúng tôi lại lao vào nhau như hai con thêu thân trong màn đêm u tối…. Nhiều lần tôi thấy A. khóc khi nhìn ảnh gia đình tôi. A. bảo muốn để tôi sống thanh thản, trả tôi về với vị trí ban đầu, nhưng nếu ở đó tôi không hạnh phúc nữa thì hãy để A. được bảo bọc tôi suốt phần đời còn lại…
Tôi có phải là người phụ nữ tội lỗi nhất trên thế giới này? Tôi phải làm sao để giải thoát cho cả A., chồng, và bản thân mình đây?
Theo Khampha
Hồi ức cô gái chuyên cặp bồ nuôi thân (Kỳ 1)
Đến bây giờ, tôi không thể nào nhớ nổi, mình đã cặp bồ, lên giường với bao nhiêu người đàn ông nữa.
&'Lần đầu' với anh giám đốc nơi xin việc
Video đang HOT
Cái kí ức ấy là quá khứ không đẹp, tôi đã muốn vùi sâu, đã muốn khép lại để cuộc đời được lật sang một trang mới từ rất lâu rồi. Nhưng có những lúc, cảm xúc lại ùa về, giống như một kỉ niệm, giống như một trải nghiệm mà cả đời này tôi phải nhớ đến nó, để trân trọng hạnh phúc hiện tại thật sự quá may mắn khi đã đến với mình.
Lúc đó, tôi vừa chân ướt chân ráo học xong đại học, ra trường và đang lo lắng kiếm việc để trụ lại ở thành phố. Học một chuyên ngành chẳng mấy dễ xin việc, tôi cảm thấy sợ hãi khi sắp phải tự lập, tự lo cho mình mà không còn được nhận sự chu cấp của bố mẹ nữa. Ở cái đất đông đúc chật chội và đầy bon chen này, thật sự quá khó sống.
Tôi còn nhớ như in lời những anh chị đi trước dặn: "Có cơ hội thì phải nắm lấy em ạ, ở đây người ta chà đạp lên nhau mà sống, đừng nhường nhịn cũng đừng quá tin người. Cứ tự thân vận động, tự thân mà tiến, có người giúp thì phải đưa tay đón lấy, như thế mới trụ được. Còn không thì cả đời chỉ đi làm thuê lương 3 cọc 3 đồng và núp dưới bóng của người khác mà thôi". Và cũng chính vì thế, tôi luôn nghĩ, mình ở mảnh đất này chỉ là một người cô đơn, cần phải nắm lấy cơ hội, tận dụng mình để có được công việc tốt.
Nhìn em có ngoại hình rất bắt mắt, dáng người lại cao ráo, rất hợp với công việc chào khách. Anh cho em cơ hội thử sức... (ảnh minh họa)
Tôi lao vào kiếm việc, dải hồ sơ khắp nơi hi vọng có một công ty nào đó tuyển mình. Không cần là đúng chuyên ngành, vì còn chưa có kinh nghiệm nên tôi không dám đòi hỏi gì. Chỉ hi vọng có một công việc và rồi đi làm, kiếm vài đồng đủ chi tiêu là đủ.
Tôi tuyển dụng vào một công ty kinh doanh đồ nội thất, chịu trách nhiệm bán hàng và mời khách. Công việc mà trước giờ tôi chưa nghĩ mình có khả năng làm. Tính tình tôi ít nói, sợ sệt, có chút nhút nhát nên công việc kinh doanh với tôi mà nói, thật sự không hợp. Tuy vậy, anh giám đốc vẫn nhận tôi với nhận xét:
- Nhìn em có ngoại hình rất bắt mắt, dáng người lại cao ráo, rất hợp với công việc chào khách. Anh cho em cơ hội thử sức...
Tôi ấp úng:
- Dạ, em cảm ơn anh, nhưng em chỉ sợ mình không làm được tốt, vì em chưa bao giờ thử kinh doanh cả. Em sẽ cố gắng...
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, tôi thấy run rẩy trong người. Ánh mắt và lời nói đó mới truyền cảm, dễ chịu làm sao. Nhìn người đàn ông này giống như anh đang cố gắng giúp đỡ tôi, muốn cho tôi có công việc tốt. Tôi cảm thấy mình đã có sự khởi đầu may mắn rồi.
Anh vỗ nhẹ vào vai tôi:
- Đi ăn cơm với anh nhé, nay anh mời!
Tôi cười thỏa mãn:
- Được thôi, nhưng để em mời, vì nay là ngày đi làm đầu tiên của em. Anh cứ để em được mời anh, coi như là cám ơn anh đã cho em cơ hội tốt này.
Tôi ra ngoài đời xe bus, đợi mãi không thấy xe, người thì sống sắng vì tôi phải về sớm còn đưa chìa khóa cho con bạn ở cùng phòng. (ảnh minh họa)
Hàng chục ánh mắt đổ về phía tôi, họ nghĩ, một cô gái như tôi tại sao lại được sếp mời đi ăn. Có lẽ, tôi có sức hút gì chăng. Tôi cười vui vẻ:
- Em mời cả nhà mình nữa, không riêng gì sếp. Nay em sẽ khao cả nhà.
Tôi mạnh dạn nói rồi cho tay vào trong túi quần, móc ra một tờ 500 nghìn, chỉ có từng ấy liệu có đủ mời cả nhà ăn cơm không. Tôi sợ quá, lỡ mà thiếu thì không hay. Tôi hô to:
- Nhưng... nhưng em mời cả nhà đi ăn bún đậu nhé, vì em mới đi làm.
Cả nhà ồ lên cười kiểu vui vẻ, rất &'ok' với ý kiến của tôi vì cũng không ai dám gọi món sang chảnh vào chốn này khi mà tôi mới đi làm, còn chưa được nhận ngày lương nào như vậy. Chỉ có sếp là không hồ hởi lắm. Có lẽ, sếp muốn mời riêng tôi.
Tôi hồ hởi kết thúc ngày làm việc lúc 18h chiều. Đang chuẩn bị về thì giật mình, sếp đứng bên cạnh:
- Sao em làm việc chăm thế, giờ này mà còn chưa về à? Nhanh về thôi không muộn.
Tôi nhìn sếp trìu mến:
- Dạ vâng, em về bây giờ đây, em cám ơn anh. Anh cũng về đi ạ!
Tôi ra ngoài đời xe bus, đợi mãi không thấy xe, người thì sống sắng vì tôi phải về sớm còn đưa chìa khóa cho con bạn ở cùng phòng. Hôm nay tôi quên không gửi cô chủ, sợ bạn không có khóa cửa vào phòng. Bất ngờ một chiếc xe hơi đỗ trước mặt tôi, người trong xe thò đầu ra và với tay:
- Lên xe đi em, anh chở em về, chờ xe bus tới bao giờ?
Tôi ngại lắc đầu:
- Không cần đâu anh ạ, em đợi xíu nữa là có, cái này em quen rồi, anh cứ về đi cho sớm ạ!
Sếp cười mỉm, nụ cười chế.t người luôn:
- Không phải ngại, anh tiện đường mà, cứ lên đi, tiện thể luôn, anh không tính tiề.n xe ôm đâu...
Nghe anh hài hước, tôi gật đầu và lên xe anh. Ngồi bên cạnh, anh kể đủ thứ chuyện, nói đủ thứ trên trời dưới đất nhưng không làm tôi khó chịu. Tôi cảm thấy anh rất có khiếu hài hước. Cái cảm giác ấy khiến tôi chợt có suy nghĩ: "Ước gì mình có một người yêu như anh, vừa giàu có, đẹp trai, ga lăng lại rất là tốt bụng...". Con người anh đến hiện tại thì tôi cảm nhận được như vậy, cảm thấy gần gũi và thân quen. Khi đó, tôi chẳng nghĩ gì xa xôi, cũng không nghi ngờ ý đồ của anh...
Anh nắm bàn tay tôi, đôi tay còn run run vì không biết điều mình làm có đúng hay không.(ảnh minh họa)
Tối đến, anh nhắn tin cho tôi, hỏi thăm tôi đã ăn chưa, đang làm gì và nói chuyện đến khuya. Chỉ là những tin nhắn nhưng anh làm tôi vui, thoải mái. Tôi thích như vậy, quý anh nên muốn tiếp chuyện với anh. Lại nhớ đến câu nói của những bậc &'tiề.n bối' đi trước, con người phải biết nắm bắt cơ hội, tôi nghĩ: "Rất có thể đây là số phận, là cơ hội của mình".
Những ngày sau đó, tôi không hề từ chối một lời mời đi ăn nào của anh, cũng không ngại khi anh ngỏ ý muốn đưa tôi về. Tôi muốn được tiến thân, muốn có được vị trí tốt và có được người yêu giàu có. Tôi biết anh có vợ nhưng vẫn muốn giữ lấy anh cho riêng mình với suy nghĩ: "Mình còn trẻ, cứ chơi đã, vội gì chuyện chồng con, có của cải, có người cho mình mọi thứ là được rồi. Cố gắng tích cóp rồi sau này sẽ có cơ hội tốt". Tôi bắt đầu nhận những cái nắm tay của anh, dấn thân vào con đườngngoại tình, tôi ăn diện, mặc đẹp, làm mọi thứ để mình sexy và quyến rũ hơn, khiến anh chế.t mê chế.t mệt mình.
Ngày đầu tiên anh tỏ tình với tôi, tôi đã gật đầu đồng ý làm bồ của anh với lời hứa:
- Sau này anh sẽ lo cho em mọi thứ, tiề.n bạc vật chất, công việc, em thích gì anh cũng sẽ cho em. Chỉ cần em là bồ nhí của anh.
Anh nắm bàn tay tôi, đôi tay còn run run vì không biết điều mình làm có đúng hay không. Nhưng lại nghĩ tới tương lai, nghĩ tới bố mẹ khó khăn, nghĩ tới những ngày tháng bươn trải một mình, tôi quyết định lao vào cuộc tình này, hi vọng tìm được một tương lai tươi sáng hơn. Tôi ngoạ.i tìn.h với anh chính thức từ ngày hôm đó.
Ngay sau ngày đó, chúng tôi đã đi nghỉ với nhau ở Nha Trang. Tôi nói dối bạn cùng phòng là đi du lịch với công ty nhưng thực tình là đi riêng với anh. Ở công ty tôi cũng không ai hay biết gì, hoặc có thể họ biết nhưng không dám bàn tán. Chúng tôi vui vẻ với nhau ngay đểm đầu tiên vào khách sạn. Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi và tình yêu lãng mạn bắt đầu từ lúc đó, thật nồng nàn và tha thiết.
Tôi không nghĩ rằng mình có thể bị phát hiện, bị ai đó ch.ê ba.i, rè bỉu thậm chí là s.ỉ nhụ.c. Lúc này, tôi chỉ nghĩ tới danh vọng và đồng tiề.n, chẳng cần gì hết... Anh đã hứa lo cho tôi tất cả, tôi còn ngần ngại gì?
Ngay đêm ấy, tôi trao cho anh đời người con gái của mình. Tôi nằm trên giường đợi anh, còn anh đang tắm. Lúc anh nhào vào tôi, ôm hôn tôi thắm thiết, cả hai đang say sưa với nhau thì có chuông điện thoại, vợ anh gọi. Anh hốt hoảng nhất máy và yêu cầu tôi đừng nói gì. Vợ anh sẵng giọng trong điện thoại:
- Anh mở cửa đi, đừng lừa dối tôi thêm nữa. Tôi đang đứng ngoài cửa đợi hai người...
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi hoảng sợ, hãi hùng, giật vội lấy cái áo còn vứt bừa trên giường, còn anh cuống cuồng túm lấy chiếc áo ngủ khoác vào người ra hiệu cho tôi trốn. Nhưng trốn ở đâu bây giờ, phòng này hoàn toàn trống... Đầu tôi bỗng đau như búa bổ, toàn thân run rẩy, mồ hôi tứa ra, tôi đang nghĩ sẽ làm thế nào với nỗi ô nhục mà tôi không lường trước thế này...
Còn nữa...
Theo VNE
Anh bắt em chửa trước mới chịu cưới Anh khăng khăng bắt em phải có thai trước mới chịu cưới, nếu không anh sẽ bỏ em cưới người khác. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện buồn và khó xử, em không biết phải làm thế nào, em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em năm nay 24 tuổ.i, cái tuổ.i cũng cần ổn định gia đình....