Nỗi lòng của một người phụ nữ bất chấp lấy “phi công trẻ” làm chồng
Anh là một người yêu tuyệt vời nhưng khi trở thành chồng lại hoàn toàn khác. Cũng có thể do khoảng cách tuổi của hai đứa có nhiều điểm bất đồng về quan điểm và cách sống.
Còn nhớ hai năm trước, gia đình và bạn bè ra sức khuyên can tôi không nên lấy Dũng làm chồng. Nhưng quả thực, lúc ấy tình yêu làm mờ mắt tôi và chính cả người ấy cũng không thể cưỡng lại được tình yêu. Thế là hai đứa bất chấp mọi khó khăn để đến với nhau. Ấy vậy mà giờ đây, người chồng ấy thốt lên với tôi rằng: “Sai lầm lớn nhất của tôi là lấy người vợ già như cô.” Tôi chết đứng vì câu nói của anh chồng và chỉ biết ngậm ngùi ôm nỗi đau. Có lẽ tôi cũng đã sai lầm vì nghĩ tình yêu lúc nào cũng màu hồng như khi yêu.
Tôi năm nay 30 tuổi và chồng tôi mới vào tròn 25 tuổi. Thực ra, Dũng chồng tôi là cậu em út của phòng kinh doanh ở công ty. Tôi thì thuộc loại chẳng già cũng không còn trẻ khi gặp Dũng. Thậm chí, cái khi ấy mọi người còn tôi là gái ế trong công ty. Không phải vì tôi xấu xí hay kén chọn thế nào nhưng thực sự là chưa tìm được người phù hợp với mình nên mãi vẫn cứ lẻ bóng đơn côi đi về. Lúc Dũng về phòng công tác, ai cũng trêu chúng tôi là một đôi vì chỉ có hai đứa là còn độc thân. Nghĩ Dũng là em út nên tôi cũng chẳng ngại ngần hùa vào để đùa vui với mọi người. Thế rồi, chẳng ai ngờ được, lời nói đùa ấy lại thành thật. Sau một thời gian dài, Dũng thỏ thẻ tỏ tình khiến tôi vừa buồn cười, vừa bất ngờ. Cứ nghĩ Dũng đùa thế cho vui nhưng anh làm thật. Tôi chẳng mấy chốc đổ gục trước tình yêu vừa trẻ con vừa lãng mạn, vừa ngô nghê lại vừa chân thành của Dũng. Tôi và Dũng chính thức trở thành một đôi trước sự bất ngờ của tất thảy mọi người.
Lúc yêu và quyết định lấy nhau tôi không suy nghĩ nhiều về vấn đề tuổi tác. Bởi lúc ấy bị cuốn vào tình yêu vốn mơ mộng của Dũng, hơn nữa tôi cũng khá chăm chút về ngoại hình của mình nên nhìn hai đứa không chênh lệch cho lắm. Chỉ đến khi về ở chung một nhà, tôi mới biết nỗi khổ của một người lấy “phi công trẻ” làm chồng.
Lúc yêu thì cứ vui đùa đằng ấy với tớ, rồi gọi là người yêu như bọn trẻ con. Lấy nhau về rồi thì chẳng thể gọi được như thế mà tôi thì lại không thể mở mồm gọi chồng là “anh”. Đâm ra cứ ngượng ngùng gọi là chồng – vợ. Nhưng những lúc ngọt ngào thế thì chẳng làm sao, khi giận dỗi không thể gọi thân mật thế được, tôi thường gọi thẳng tên khiến bao nhiêu lần hai vợ chồng cãi nhau nảy lửa. Mãi gần đây tôi cố gắng lắm mới có thể ngượng ngùng gọi chồng là anh xưng em.
Cuộc hôn nhân “chị – em” xuất hiện nhiều mẫu thuẫn không thể ngờ đến được (Ảnh minh họa)
Rồi đến cái khoản gặp bạn bè của nhau. Bạn bè của Dũng thì toàn bằng tuổi anh nên kém tuổi tôi là cái chắc. Bọn họ gặp thì chưa ai bảo ai đã chào tôi là chị. Tôi cũng tiện mồm gọi là các em. Dũng quay sang lườm nguýt tôi một hồi, còn lũ bạn chồng thì được phen ôm miệng cười hả hê. Còn lũ bạn tôi thì cũng không xuống nước gọi Dũng bằng anh. Chỉ chuyện ấy thôi cũng bao phen vợ chồng giận nhau cả mấy ngày và từ đấy chúng tôi hạn chế gặp mặt, tiếp xúc với bạn bè của nhau.
Lấy nhau khi Dũng mới chỉ 23 tuổi nên anh ta còn trẻ con vô cùng. Ngoài giờ làm ra chỉ thích lượn lờ bia bọt rồi tụ tập với lũ bạn trẻ con mà không thiết tha gì nhà cửa, vợ con. Có về nhà thì lại sa vào ngay màn hình máy tính để chơi game. Tôi thực sự bực mình với cách cư xử ấy của chồng nên góp ý. Dũng không hiểu ý vợ lại quay sang giận dỗi, cho rằng vợ hơn tuổi nên lên mặt dạy đời. Tôi phát ngán lên với việc chăm chồng mà như chăm em út trong nhà.
Video đang HOT
Không chỉ về vấn đề cư xử, việc làm mà trong việc có trách nhiệm với vợ con, gia đình chồng tôi cũng không hề có. Tiền lương đi làm được bao nhiêu anh đem bao bạn bè và đi chơi y như thời còn độc thân. Một mình tôi phải lo lắng đủ thứ việc, đủ thứ tiền mà chẳng thể ca thán một lời.
Ngày vợ vào viện đi đẻ, chồng tôi còn bận chơi nốt ván game với bạn rồi mới chạy vào khiến tôi tủi thân đến phát khóc. Ấy thế mà cũng chỉ qua loa vài câu rồi anh lại chạy đi vui chơi với bạn bè mặc vợ con cho hai mẹ chăm sóc.
Và cái vấn đề chênh lệch về tuổi tác giữa hai vợ chồng cũng đến lúc xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng. Tôi có tuổi và lại mang bầu sinh con nên xuống sắc nghiêm trọng. Trước thì nhìn hai vợ chồng không chênh lệch bao nhiêu nhưng bây giờ thì đúng nghĩa là “chị – em”. Mọi người đến nhà chơi phải cố gắng tỏ vẻ tự nhiên khi thấy tôi đứng cạnh Dũng. Tôi thì béo, xồ xề, già nua, còn Dũng thì cường tráng, trẻ trung cộng với vẻ chỉn chu, tươm tất. Nhiều người mới gặp lần đầu không ai nghĩ chúng tôi là vợ chồng hoặc họ chỉ lắc đầu ngán ngẫm rồi tự cười. Tôi thực sự rất buồn về điều ấy, còn chồng thì có vẻ chán nản và tránh xa vợ hơn.
Thế rồi, gần đây tôi phát hiện anh chồng trẻ nhắn tin tình cảm với một số người phụ nữ khác. Và đương nhiên là họ trẻ tuổi hơn tôi khiến tôi phát điên. Tôi đã không kiềm chế được mà gọi chồng về cãi nhau một trận tơi bời.
- Tôi đề nghị anh chấm dứt ngay chuyện tán tỉnh và bồ bịch bên ngoài cho tôi.
- Có gì đâu mà em làm ầm lên như thế. Anh đang còn trẻ, nên như thế là chuyện bình thường. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.
- Ý anh là chê tôi già rồi nên mới ra ngoài tìm gái trẻ chứ gì. Đúng, tôi già rồi và đáng ra anh phải gọi tôi là chị đấy. Anh không dừng lại thì đừng trách tôi quá đáng.
- Đấy là chính miệng cô nói đấy nhé. Tôi thực sự hối hận vì lấy phải vợ già rồi đấy.
Tôi cứng họng trước câu nói của chồng và chỉ biết chết đứng nhìn chồng bước đi. Đến nay đã mấy ngày rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi thực sự mệt mỏi và không biết nên làm gì tiếp theo với cuộc hôn nhân của mình cũng như với chàng “phi công trẻ” nữa.
Theo Blogtamsu
Tôi đã tìm anh suốt 9 năm qua
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao?
Ngồi cả buổi sáng để nghe đúng một bài hát Tình Ngàn Năm của Cẩm Ly, lòng tôi chợt buồn. Lời bài hát có chăng là định mệnh của tôi và anh?
Tôi và anh cùng học chung thủa cấp 2. Cái tuổi học trò ấy, không có định nghĩa của chữ yêu hay thương mà chỉ là thích. Rồi lớp 10, tôi và anh học riêng nhau. Tôi vẫn như vậy, mỗi giờ ra chơi, lại đến lớp của anh. Tôi có ngờ đâu, xung quanh anh có nhiều con gái quan tâm. Bởi, người ta nói anh học giỏi và đẹp trai nữa. Học giỏi thì tôi công nhận, riêng tôi thích anh thì chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh đẹp trai. Tôi không thể quên cái ngày ấy, lúc vừa chạm mặt anh ở căng tin trường, anh đi cùng một bạn gái cùng lớp. Ánh mắt bạn ấy cứ nhìn tôi như viên đạn đâm xuyên. Những bạn học cùng lớp với anh ấy nói, tôi bị bạn nữ này dọa đánh. Vì nhớ tới câu nói ấy, tôi đã đi thẳng lại và đánh thật mạnh vào bụng của anh. Tôi bảo, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chuyện như ngày hôm qua các bạn ạ. Cái đánh ấy, bây giờ tôi vẫn còn rất đau. Và tôi đã hối hận với câu nói ấy.
Đúng là sau lần đó, tôi đã không được gặp anh. Mãi cho đến nay, gia đình anh chuyển về Hưng Yên sống. Sang năm lớp 11, tôi cuống cuồng tìm anh, tôi mới biết anh đã chuyển trường. Cái tuổi ấy, tình cảm có gì đâu là đau đớn nhỉ thế mà tôi như ngã ngụy xuống. Tôi khóc. Tôi chỉ biết về nhà nói với mẹ rằng "Đức nó về Hưng Yên rồi mẹ ơi".
Và từ lúc ấy, lòng tôi cứ thôi thúc một điều, nhất định tôi sẽ ra gặp anh. Và cũng từ lúc ấy, tôi khẳng định rằng, tôi có thương anh.
Năm nhất Đại học, vào một ngày chủ nhật, tôi nghe một giọng nói rất thân quen - là giọng của anh. Anh bảo lâu lắm mới tìm lại được số điện thoại nhà riêng của tôi, và mẹ tôi đã cho số di động cho anh. Nghe giọng nói anh mà nước mắt tôi đầm đìa và tim đập loạn. Tôi nghĩ trong đầu, ờ thì yêu xa vậy. Tôi được biết anh học ở Hà Nội. Lúc đó tôi sắp được đi thực tế ngoài ấy. Tôi chờ đợi ngày gặp anh. Tôi vẽ ra một bức tranh rằng, tôi sẽ đứng giữa Hồ Gươm, anh sẽ vội vã chạy lại ôm tôi - một cái ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ yêu xa, dù là khoảng cách rất xa.
Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, giữa trời xuân Hà Nội, tôi đã tắt lịm đi niềm hy vọng. Lúc ấy, tôi không liên lạc được với anh. 3 ngày ở HN không đủ cho tôi tìm anh. Vì tôi chỉ biết anh học Ngoại ngữ ở Hà Nội. Thế là mất liên lạc lần nữa.
6 năm sau, trên trang Facebook, tôi nhận một lời mời kết bạn Đức Lee. Linh cảm cho tôi biết rằng đó là anh. Tôi đồng ý, tất cả như vỡ òa. Một lần nữa, tôi lại khóc. Tôi biết lần này sẽ không lạc nhau nữa. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng, người không lạc nhau, nhưng tim giờ lạc nhịp. Nói chuyện với nhau, tôi cố giữ hết những cảm xúc, và cố gắng để xem anh như một người bạn cũ. Vậy mà tôi đã không làm được khi người bạn gái của tôi hỏi rằng "Liệu mày và Lee không thể như xưa à?". Đau lắm. Tôi chỉ biết nói là tôi rất muốn nhưng liệu người ta thì sao? Khi những câu nói hàng ngày chỉ là những cách nói chuyện như một đứa bạn học cùng cấp 2, không gì cho thấy sự quan tâm hay sâu sắc hơn nữa.
Nhưng tình cảm con người không thể nào giấu mãi được. Một ngày, hai ngày, ba ngày...và nhiều hơn nữa. Những tin nhắn, video call... càng làm tôi không đứng vững với suy nghĩ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng, tôi sẽ bỏ tất cả để hai đứa như xưa. Chỉ cần anh cho tôi một lời hứa, một niềm tin để tôi tiếp tục sống với cảm xúc của mình.
Tôi nói với anh. Ngày đầu anh im lặng, ngày thứ hai anh vẫn im lặng, rồi ngày thứ 3 như có vết dao ở đâu đó cứa vào tim tôi.
3 năm cấp 3, 4 năm đại học, 2 năm đi làm... 9 năm. 9 năm xa như vậy có gì để khẳng định cho một cảm giác thích của tuổi học trò? Anh bảo tôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh bảo như thế, vậy tại sao anh lại nói với bạn của hai đứa rằng "Anh không muốn tôi chờ anh, tôi khổ vì anh. Anh công việc chưa ổn định, anh là con trưởng, không thể vào Nam....". Anh có thể bày tỏ được với bạn ấy, anh còn quan tâm tôi nhưng anh không muốn tôi khổ. Anh muốn tôi hạnh phúc với những gì của hiện tại nhưng những điều đó anh đã không nói với tôi. Anh bắt đầu xa lánh tôi...
Có phải tôi đã quá đáng khi bắt anh phải như thời học sinh? Quá đáng khi bắt anh hứa một câu để tôi có động lực chờ anh?
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao? Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được. Tôi không muốn lại mất anh, rồi lại tìm anh. Vì trong 9 năm qua, chưa bao giờ tôi quên cái tên ấy, chưa bao giờ nguôi ngoai kỷ niệm học trò. Anh hứa sẽ hát cho tôi nghe bài Tình Ngàn Năm, và anh sẽ mãi hát cho tôi nghe như vậy. Vậy mà... Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Anh yêu tôi nhưng không muốn kết hôn Môi khi tôi nhăc đên chuyên kêt hôn, anh luôn tim cach lảng tranh. Tôi không biêt phai tiêp tuc lam ngươi tinh cua anh hay dưng lai? Sau khi chia tay môi tinh đâu keo dai gân 5 năm, tôi gân như không con dam tin vao tinh yêu nưa, cam giac bi ngươi minh yêu thương nhât phan bôi không co...