Nỗi lòng của gái bán hoa lấy được chồng
Nói rồi, anh dắt tôi đi trước sự ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời của bố mẹ mình. Còn tôi khóc như điên như dại khi nghe những lời nói đó của anh.
Giữa cuộc sống toàn phản bội, đau khổ, tôi muốn bộc bạch câu chuyện của chính mình. Tôi hi vọng, câu chuyện của tôi sẽ góp thêm một ít hi vọng cho mọi người về một tình yêu đích thực đúng nghĩa. Tuy nhiên, tôi xin phép giấu tên, bởi một số lý do cá nhân.
Trước hết, tôi xin nói thẳng nghề của mình: Tôi từng là một gái bán hoa. Cuộc sống gia đình nghèo khổ, gánh nặng những đứa em tuổi ăn học khiến tôi sa chân vào công việc đó lúc nào không hay. Bố tôi gầy gò, từng vì vác nặng mà bị giãn dây chằng, chỉ có thể đi làm những việc lặt vặt kiếm tiền ăn hàng ngày. Mẹ tôi bán hàng xén ngoài chợ, tối lại đi gói bánh chưng thuê cho hàng xóm.
Tôi nói dối bố mẹ lên thành phố làm công nhân, hàng tháng cố lăn lộn kiếm đủ tiền gởi về cho 3 em ăn học. Càng lúc, tôi càng mệt nhoài với đủ thứ tiền. Và tôi trượt chân trở thành gái bán hoa.
Làm nghề gần 3 năm, tôi mới gặp chồng tôi hiện giờ. Nói trắng ra, ban đầu, anh tìm đến tôi cũng chỉ để mua vui. Sau những việc mua bán trao đổi bình thường, chúng tôi nằm nói chuyện với nhau. Lần đầu trong đời, tôi kể cho một người khách nghe về hoàn cảnh của mình. Khi kể, tôi đã rơi nước mắt. Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cái ôm đó đầy ấm áp và chia sẻ.
Cuối cùng, tôi đồng ý dù biết trước mắt còn rất nhiều khó khăn, nhưng tôi yêu anh, rất yêu anh. (Ảnh minh họa)
Anh tìm đến tôi nhiều hơn, vẫn để làm chuyện đó, nhưng chúng tôi còn đi ăn, đi dạo phố với nhau. Dần dần, anh chi tiền giúp tôi thoát khỏi nghề nghiệp đó, nhưng chỉ với tư cách một người bạn.
Cũng chính anh giúp tôi tìm một công việc khác, lương ít hơn nhưng sạch sẽ. Sinh nhật 23 tuổi của tôi, anh chính thức tỏ tình, bảo tôi làm bạn gái anh. Anh sẽ giúp đỡ tôi tìm lại con người thật của mình. Tôi vừa mừng, vừa lo lắng. Tôi đã im lặng sau đó 2 tuần để suy nghĩ thật kĩ, thật chín. Cuối cùng, tôi đồng ý dù biết trước mắt còn rất nhiều khó khăn, nhưng tôi yêu anh, rất yêu anh. Anh vừa là ân nhân, vừa là người đầu tiên trân trọng tôi.
Video đang HOT
Chúng tôi yêu nhau trong bí mật được 8 tháng thì anh đưa tôi về ra mắt gia đình anh. Ban đầu, bố mẹ anh cũng quý mến tôi như bất kỳ một người bạn gái nào của con trai. Nhưng khi họ biết công việc tôi từng làm, họ thay đổi thái độ. Họ miệt thị, xúc phạm, thậm chí ném tiền vào mặt tôi để tôi biến khỏi cuộc đời anh. Họ mắng chửi anh điên, mắng chửi tôi bỏ bùa mê thuốc lú cho anh.
Chính tôi cũng từng có suy nghĩ bỏ cuộc. Nhưng anh lại ở bên, lại nhẫn nhịn chịu đựng những lần tôi phát điên vì cách cư xử của bố mẹ anh. Chúng tôi cứ như có gì đó ràng buộc, dứt cũng không dứt được mà tiến cũng không tiến được. Tôi đau khổ đến mức phờ phạc người.
Một thời gian sau, anh cố bắt tôi về nhà anh lần nữa. Tôi đã muốn bỏ chạy ngay khi xe đỗ trước cánh cổng cao, rộng nhà anh. Nhưng anh nắm chặt tay tôi dắt vào. Vừa thấy tôi, bố mẹ anh đã hầm hầm mặt. Mẹ anh còn to tiếng mắng anh là không có mắt, đi yêu trúng loại đàn bà hư hỏng, loại gái bán hoa.
Nhưng anh giữ chặt tay tôi và nói dõng dạc: “Con lấy gái về làm vợ còn hơn nhiều người lấy vợ về làm gái. Cô ấy bị hoàn cảnh xô đẩy, chứ có phải bản thân muốn như thế đâu. Huống chi đến giờ cô ấy đã bỏ nghề rồi, đó là quá khứ thì mọi người cố xét nét làm gì. Mẹ xem có cô gái nào hy sinh được như cô ấy? Một tay cô ấy nuôi được 3 đứa em trưởng thành, học hành đàng hoàng. Còn đám con gái chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ thì con lấy về con khổ đầu tiên”.
Về làm dâu đến nay cũng hơn 2 năm, nhưng chưa có điều tiếng gì xung quanh tôi. (Ảnh minh họa)
Nói rồi, anh dắt tôi đi trước sự ngạc nhiên đến độ không thốt nên lời của bố mẹ mình. Còn tôi khóc như điên như dại khi nghe những lời nói đó của anh. Bố mẹ anh cuối cùng cũng chịu chấp nhận tôi sau lần đó.
Sau khi về thăm nhà tôi, ngôi nhà ngói lụp xụp ở một làng quê nhỏ. Nhìn những đứa em tôi, còn nhỏ dại, bộ dạng nghèo khổ nhưng lễ phép. Nhìn những cây cột dán đầy giấy khen của tôi và các em, bố mẹ anh bắt đầu thay đổi thái độ với tôi. Ngày họ đưa cho chồng tôi một số tiền lớn để xây nhà cho bố mẹ tôi, tôi đã khóc nấc vì không tin được. Chúng tôi trở thành vợ chồng sau một đám cưới nho nhỏ theo đúng ý tôi.
Về làm dâu đến nay cũng hơn 2 năm, nhưng chưa có điều tiếng gì xung quanh tôi. Bố mẹ chồng đối với tôi không vồn vã nhưng cũng chẳng lạnh nhạt. Còn chồng tôi thì rất tốt với tôi, anh vẫn thường xuyên động viên tôi tích cực, nhìn về phía trước.
Có thể, khi đọc câu chuyện này, mọi người sẽ không tin tôi, sẽ cho rằng tôi cố ý bóp méo sự thật, là viễn vông. Nhưng tôi nghĩ, nếu ai tin, thì sẽ thấy cuộc đời này ngoài những đau khổ, phản bội, dối trá nhau, sẽ còn nhiều lắm những tình yêu thật, những con người tốt thật. Hi vọng để sống tốt hơn.
Theo Afamily
Có vợ con rồi tôi vẫn nặng lòng với gái bán hoa
Tôi đang đi công tác rất xa, em ở nhà tiếp tục "làm vợ thiên hạ". Tôi khuyên bảo đủ đường, nói sẽ chu cấp 2-3 triệu/tháng đến khi em học xong nghề đi làm, nhưng em không nghe.
Tôi 33 tuổi, lập gia đình được 5 năm và có một trai một gái. Tôi làm quản lý cho một đơn vị thuộc tập đoàn lớn trong nước. Câu chuyện của tôi bắt đầu cách đây hơn một năm. Do điều kiện công việc nên thi thoảng cũng đi quan hệ ngoài hôn nhân với cave cùng các nam đồng nghiệp và đối tác, tất nhiên chỉ sau những cuộc liên hoan, khi đã ngà ngà say và tất cả những lần đó là tình một đêm.
Đến một ngày tôi gặp em, người con gái nhỏ nhắn, không quá xinh nhưng có làn da trắng và nụ cười rất duyên. Em đã mang lại cho tôi nhiều cảm xúc mà lâu lắm không hề có được. Lúc ra về tôi không quên hỏi tên và số điện thoại, cũng như nhiều người khách khác, em cho số và nói tên là Phương.
Từ đó tôi chủ động nhắn tin, gọi điện, thi thoảng lại vào nhà nghỉ đó để gặp em. Ban đầu em chỉ coi tôi như người khách bình thường, dần dần chúng tôi thân hơn, hai đứa không chỉ đến với nhau vì chuyện ấy mà còn để tâm sự chuyện vui buồn. Em cho tôi biết tên thật là Ngọc, 23 tuổi. Em đưa tôi về thăm cả gia đình ở quê. Nhà nghèo, em là con gái út, bố em mỗi khi uống rượu vào thường hay đánh chửi mấy mẹ con.
Em không chịu được cảnh đó nên năm 15 tuổi đã đi làm cho quán cơm ở rồi bị lừa trong một quán karaoke, em đã mất đời con gái từ đó. Em bước chân vào nghề mà người ta thường gọi là "cave" hay "vợ thiên hạ". Em cũng kể có lần lên Hà Nội làm và bị bắt, đi trại mấy tháng. Ra trại em về tỉnh nơi chúng tôi đang sống và xin vào một khách sạn tiếp tục làm gái cho đến khi gặp tôi. Em còn kể có người yêu trên Hà Nội nữa.
Tôi bắt đầu quan tâm đến em nhiều hơn, quan hệ với nhau như vợ chồng, nghĩa là không dùng biện pháp an toàn. Người ta thường nói "đừng nghe cave nói" nhưng tôi cảm nhận được em không dối lừa, tôi tin em. Em không làm ở đó nữa mà ra ngoài làm, thuê phòng trọ ở, lần đầu tiên tôi đi qua đêm, ở lại phòng em, không ngủ ở nhà. Cũng từ đó tôi hay nói dối gia đình để đến với em. Một tuần ít nhất cũng ngủ lại đó 2-3 tối.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi có nhiều kỷ niệm. Tôi đã khuyên em nên bỏ nghề đó và đi học nghề để làm lại cuộc đời. Trong sâu thẳm tôi biết mình yêu em nhưng cũng biết không thể bỏ gia đình để lấy em được. Thời gian bên tôi em vẫn qua lại với người yêu trên Hà Nội, nhiều lúc tôi cũng ghen, không hiểu sao em nói yêu tôi lại vẫn có thể yêu một người khác nữa, vì yêu em nên tôi không để ý.
Tôi đã trang trải hết nợ nần, xin cho em đi học nghề, lo cho em những thứ tối thiểu của cuộc sống. Những lúc mẹ em ốm, tôi cũng lo lắng, quan tâm và giúp đỡ trong khả năng của mình. Tôi hy vọng rồi em sẽ học ra nghề có thể tự kiếm sống, có gia đình như bao người bình thường khác.
Mọi chuyện không tốt đẹp như tôi mong muốn, em bắt đầu gây sự. Em hay ghen mỗi khi tôi không ở bên, về với gia đình. Em nói muốn tôi chỉ là của riêng mình. Tôi đã nói yêu em nhưng không thể bỏ vợ và nhất là 2 đứa con được. Em giận tôi, quay lại cái nghề ấy. Tôi đau khổ đi tìm kiếm khắp nơi và rồi cũng tìm được em. Em đã khóc, xin lỗi, nói vì lý do đang nợ tiền muốn đi làm trả nợ. Một lần nữa tôi đưa 20 triệu đồng, yêu cầu em quay về, tiếp tục học nghề. Em gật đầu và làm theo lời tôi.
Tuy nhiên, cũng chỉ được một thời gian em lại đi làm lại ở một tỉnh khác. Em nói vì tôi không cưới nên em không thể làm người tốt được. Tôi rất buồn và đau khổ, cũng có lần định bỏ gia đình để đến với em nhưng không làm được. Khi nhìn 2 đứa con thơ tôi không thể, không đủ can đảm để làm điều đó.
Tôi đang đi công tác rất xa, em ở nhà và vẫn tiếp tục đi làm "vợ thiên hạ". Tôi đã khuyên bảo đủ đường, nói sẽ chu cấp 2-3 triệu/tháng đến khi em học xong nghề đi làm, nhưng em không nghe. Em nói vì tôi không đến được, không cho em danh phận nên em muốn quên tôi, muốn đi làm để kiếm tiền.
Tôi rất buồn nhưng không biết phải làm sao . Thực lòng tôi vẫn rất nặng lòng với cô ấy. Muốn cô ấy có cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng không biết phải làm cách nào. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao.net
Trở về nhà sau khi ra mắt gia đình bạn trai, tôi giật mình khi thấy bố anh gõ cửa lúc nửa đêm Khi tôi đang thao thao bất tuyệt thì có tiếng gõ cửa. Tôi lật đật chạy ra xem thì vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước cổng không ai khác chính là bố của bạn trai. Lúc đó đã nửa đêm và rõ ràng là bố của Vũ đã kêu mệt rồi đi nằm. Yêu nhau được 2 năm thì Vũ quyết...