Nỗi lòng của cô công chúa nhà giàu
Nhà giàu lên, bố mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn, họ cũng có nhiều tình nhân bên ngoài. Mỗi đêm họ đánh nhau, cầm dao dọa nhau, đâu biết tôi nằm trong phòng nghe hết, khóc ướt cả gối.
Ai nhìn vào tôi cũng bảo tôi sướng, vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi. Họ đâu biết đó là cái vỏ bọc mà tôi đang phải gồng mình gánh lấy. Tôi rất cô đơn, sinh ra trong một gia đình nghèo ở một vùng quê nghèo, bố mẹ chăm chỉ làm việc nuôi tôi ăn học, chúng tôi sống rất vui vẻ, chí ít là tôi tưởng thế. Lên cấp hai, gia đình giàu lên, đưa tôi lên thành phố sống trong sự ngưỡng mộ của bao người. Tôi được học trường tốt, ở nhà lầu, đi nhiều loại xe sang, ăn những món đắt tiền, mặc quần áo đẹp. Tôi vốn có khuôn mặt đẹp với lúm đồng tiền nên rất được mọi người chú ý. Nhìn vào ai cũng bảo tôi là công chúa, chiều chuộng tôi để lấy lòng bố mẹ tôi.
Rồi mọi thứ cũng thay đổi vào năm ấy, người ta nói nếu bạn có quá nhiều tiền thì đời sẽ lấy đi của bạn những thứ khác. Bố mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn, họ cũng có nhiều tình nhân bên ngoài. Mỗi đêm họ cãi nhau kịch liệt, đánh nhau, cầm dao dọa nhau, đâu biết tôi đang nằm trong phòng nghe hết, khóc ướt cả gối. Lúc đó tôi nhớ lại hình như lúc còn bé mẹ ôm tôi nằm khóc trên giường khi bố mắng chửi bên ngoài, thì ra mọi thứ vốn không tốt đẹp như tôi tưởng. Bố mẹ còn bắt tôi phải làm theo những gì họ muốn. Tôi giống như cỗ máy, chỉ biết làm những việc được lập trình sẵn.
Năm ấy tôi 11 tuổi, cũng là năm tôi nhớ nhất. Tôi chai lỳ cảm xúc, tự tạo cái vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Tôi luôn vui vẻ trước mặt bố mẹ và làm học sinh gương mẫu trên trường, chỉ có một cô bạn thân nhất, còn lại chơi cho có lệ. Các bạn nam trong lớp thích chơi với tôi nên có một nhóm con gái ghét tôi ra mặt. Tôi luôn có những cách riêng để họ không đụng được đến mình và những bạn học yếu, nhà nghèo.
Nhiều bạn nói tôi hiền lành nhưng tôi đâu tốt như vậy, đó chỉ là cái vỏ bọc thôi, nhờ đó mà tôi được yên ổn trong ngôi trường có những kẻ xấu đều rất thông minh và có gia thế tốt, bạo lực học đường diễn ra thường xuyên nhưng trường vẫn được ca ngợi là tốt nhất nhì thành phố. Có cô bạn bảo tôi cần gì học, tôi chỉ cười, tôi biết tôi phải cố học thật giỏi để sau này lập nên sự nghiệp cho riêng mình, không phải làm con rối cho bố mẹ.
Rồi tôi đậu vào một trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố. Bố mẹ rất tự hào, đi đâu cũng khen, cốt để họ hàng thấy nhà chúng tôi hoàn hảo. Tôi thi điểm cao, được xếp lớp đầu và không hề có bạn cấp hai. Lần này tôi cố gắng tỏ ra bình thường, không cho ai biết gia thế của mình, học hành cũng bình thường, không nổi bật. Tuy nhiên tôi với các bạn cùng tổ luôn tham gia phong trào của trường và đạt giải cao nên khá nổi tiếng và hay bị các nhóm khác bắt nạt. Ngoài mặt chúng tôi để yên nhưng thật ra chúng tôi luôn âm thầm trị họ theo cách riêng của mình.
Năm lớp 12 tôi khủng hoảng nhất. Bao nhiêu áp lực học tập khiến tôi mệt mỏi, lại thêm cảnh gia đình sa sút, mắc nợ. Tôi không coi trọng vật chất nhưng không thể phủ nhận không có tiền thì rất khổ. Mẹ con tôi thuê nhà nhỏ ở tạm, gia đình sống khổ nhưng vẫn phải giấu mọi người, có lẽ bố mẹ tôi ngại miệng người đời. Rồi bố mẹ ly dị. Cũng lúc này tôi phát hiện mình bị những người cùng tổ loại ra từ lâu, làm gì, học gì cũng không rủ tôi. Tôi không buồn lắm vì từ lâu đã không đặt lòng tin vào ai. Cậu bạn hồi cấp hai nói đúng, vào trường điểm ít có bạn tốt, chỉ toàn lợi dụng nhau.
Tôi thi đậu đại học nhưng lúc này nhà quá khó khăn, mẹ bệnh nặng cần nhiều tiền nên bản thân nghỉ một năm để làm phụ giúp gia đình, bố tôi cũng về ở chung để lo cho mẹ. Nhà tôi lại nghèo khó nhưng vui vẻ hơn, chúng tôi sống như vậy suốt hai năm. Rồi mẹ tôi hết bệnh, bố mẹ vay vốn kinh doanh, kinh tế gia đình khá hơn, mẹ con tôi thuê chung cư tốt hơn để ở, bố tôi vẫn ở riêng. Tôi bắt đầu đi học các khóa thời trang để tiếp tục ước mơ của mình.
Cuộc sống đầy biến động đã làm tôi trưởng thành rất nhiều. Tôi thông cảm cho bố mẹ hơn và cũng có cái nhìn khác về cuộc sống hôn nhân. Từ một cô bé chân yếu tay mềm tôi trở nên mạnh mẽ, sức khỏe cũng tốt lên và biết nhìn người hơn. Tôi đã có những người bạn tốt và trái tim băng giá bắt đầu biết rung động. Có lẽ tôi đã thích cậu ấy từ năm 11 tuổi mà không nhận ra, chúng tôi từng đánh nhau, cãi nhau rất nhiều hồi cấp hai nhưng chính nhờ cậu ấy mà tôi tạm quên đi những chuyện buồn của gia đình. Cậu ấy vẫn đẹp trai, trắng trẻo như ngày nào và ánh mắt đó giờ không thay đổi. Tôi đang mơ mộng, biết đâu “sau cơn mưa trời lại có cầu vồng”.
Video đang HOT
Theo VNE
"Tưởng em là tiểu thư nhà giàu, ai ngờ chỉ ở phòng trọ!"
Đến một ngày anh nói: "Khi nhìn em, anh lầm tưởng em là tiểu thư nhà giàu. Hóa ra em chỉ ở phòng trọ!". Từ đó tôi buồn nhiều hơn và cau có với anh cũng nhiều hơn.
Nhiều năm trước tôi đặt chân đến khu vực này - một quận gần trung tâm thành phố. Khi lang thang tìm nơi lập nghiệp, trời nắng như đổ lửa, một đứa con gái không gia đình, không nhà cửa như tôi khi ấy chẳng biết về đâu.
Tôi dừng xe ngay lề một ngã ba đường, nơi nắng chang chang không một bóng cây. Tự dưng tôi bước xuống xe và ngồi lên cái bức tường gạch định mệnh ấy!
Bức tường nắng chói chang không một bóng mát ấy thuộc về một chàng trai trẻ. Còn tôi tự dưng chọn ngay bên cạnh bức tường ấy là nơi ở của mình.
Hai con người định mệnh sắp đặt ấy tất sẽ phải gặp nhau. Chàng trai khi nhìn thấy tôi lần đầu đã chúng tiếng sét ái tình. Còn tôi thì dửng dưng vì chàng ta không phải là típ người tôi thích.
Chàng chưa từng có mảnh tình vắt vai nào cho tới khi gặp tôi nên quyết không bỏ lỡ cơ hội và dùng đủ mọi chiêu trò tiếp cận tôi. Tôi thì cau có khó chịu và ra cho chàng ta 15 câu hỏi nhanh yêu cầu chàng trả lời trong vòng 30 giây/1 câu. Nếu đúng trên 50% thì sẽ nhận lời uống café cùng chàng. Nhưng không ngờ, chàng trả lời được hết và đúng tới hơn 90%. Tôi bắt đầu tò mò và để ý đến chàng trai thông minh ấy.
Ngày tháng trôi qua tôi bắt đầu có cảm tình với chàng. Còn chàng thì yêu tôi say đắm, chiều chuộng hết mực. Hễ tôi muốn gì thì lệnh tôi là lệnh trời, chàng đều đáp ứng hết. Dù yêu tôi hơn cả bản thân mình nhưng lòng người quả là khó lường.
Ngày tôi về quê 1 tháng, ở đây chàng buồn và đau khổ vô cùng. Nhưng trong lòng lại hận tôi bỏ đi lâu quá. Các bạn của chàng an ủi và giới thiệu cho chàng 1 cô gái. Đang buồn và cô đơn nên chàng đồng ý cặp kè với cô gái đó.
Khi tôi trở lại và biết được điều này, tôi đã bình tĩnh hỏi chàng 1 câu:
- Anh có muốn kết thúc không?
Chàng bất ngờ với câu hỏi đó và tức giận khi tôi không thèm hỏi thăm chàng sống ra sao khi không có tôi mà lại dội nước lạnh như vậy. Trong cơn bực tức chàng nói "Có". Tôi không nói lời nào và quay lưng bước đi.
Một tuần sau chàng tìm đến và quỳ dưới chân tôi nói:
- Anh xin lỗi em. Sau lưng em, anh đã đi tìm người con gái khác có đủ mọi điều kiện tốt hơn em. Nhưng anh thấy không phù hợp và anh rất nhớ em. Hãy tha thứ và đừng bỏ anh.
Khi ấy trong mắt tôi, chàng thật là hèn. Bỗng dưng con người kia - người mà tôi đã từng tưởng là chính nhân quân tử giờ đã trở nên tầm thường lại hạ đẳng như vậy.
Cuộc đời thật bạc bẽo với tôi. Tôi thấy thương hại chàng và hận mình. Vì tôi nghèo, không có gia đình, không có nhà cửa, chỉ là 1 đứa con gái từ nơi khác đến đây lập nghiệp nên người con trai ấy mới nổi lòng tham với người con gái khác giàu có hơn tôi?
Kể từ đó mặc kệ ong bướm rập rìu, kẻ săn, người đón, tôi phớt lờ tất cả. Thế giới của tôi, đàn ông vốn không tồn tại. Tôi từ chối hết những người theo đuổi mình. Tôi sợ lòng người không đủ rộng để bao dung, che chở cho tôi nên lặng lẽ một mình sớm tối đi về.
Nhiều năm trôi qua tôi tình cờ gặp 1 người đàn ông lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Tôi cảm nhận được con người đó rất cô đơn. Tôi cũng nhận ra nỗi cô đơn trong tôi đã quá lâu rồi. Tôi muốn cho mình thêm 1 cơ hội nữa và đã đưa tay ra cho người đàn ông đó nắm lấy.
Thời gian dần trôi đi và tình yêu của tôi cùng anh cũng trải qua nhiều thăng trầm sóng gió. Tôi hy vọng anh đối xử với tôi thật lòng. Tôi nguyện cả đời này sẽ ở bên anh. Tôi không sợ khổ, chỉ cần anh nắm tay tôi thật chặt thì tôi nhất định sẽ không buông.
Có tình yêu đích thực nào dành cho người con gái không gia đình, không nhà, không giàu có như tôi không?
Yêu tôi, anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Anh lãng mạn, yêu đời và trẻ trung hơn. Cuộc sống tươi đẹp hơn mặc dù cũng đau đớn vì tôi không ít vì anh cũng thuộc típ người tôi không thích. Nhưng cả hai cùng bù đắp cho nhau và nguyện ước sẽ cùng ở bên nhau, nương tựa vào nhau .
Tôi hy vọng sau bao nhiêu ngày tháng chôn vùi trong cô đơn giờ gặp được quân tử của lòng mình.
Cho đến 1 ngày anh bảo tôi:
- Khi nhìn em, anh lầm tưởng em là tiểu thư nhà giàu. Hóa ra em chỉ ở phòng trọ! (Căn phòng nơi tôi thuê ở là 1 khu ổ chuột chật hẹp và nóng nực).
Từ đó tôi buồn nhiều hơn và cau có với anh cũng nhiều hơn. Có lẽ, tôi vẫn ám ảnh vì người con trai năm xưa ham giàu.
Đúng như tôi dự đoán, lòng người cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Mặc dù nói yêu tôi hết mực, chỉ có mình tôi và tôi là tình cuối của anh. Nhưng sau lưng tôi thì ngày đêm anh vẫn lên các trang web cộng đồng, kết bạn và xã hội để tìm kiếm những cô gái khác - Những cô gái có điều kiện tốt hơn tôi rất nhiều, có gia đình, có nhà và giàu có. Còn tôi thì đến nhà cũng chẳng có để mà về.
Biết được sự thật nghiệt ngã ấy, tôi lại chỉ có thể buông tay người đàn ông đó ra. Người đàn ông đó không sai. Con người phải biết ngẩng cao đầu nên anh có quyền tìm những cô gái có thể mang lại cho anh những thứ mà biết rằng cả đời này tôi cũng không thể cho anh được.
Tôi rất buồn nhưng cũng mừng cho anh vì anh biết tìm kiếm những thứ tốt nhất cho mình. Tôi không có can đảm ở bên anh vì sợ phải nhìn thấy anh hèn, sợ phải chứng kiến người đàn ông đã ôm tôi trong tay dần trở nên tầm thường.
Mấy hôm nay tôi chợt nghĩ, Tào Tháo thời tam quốc đã từng nói:"Đời không vì mình trời tru, đất diệt" đó sao. Tôi không trách anh và cầu mong cho anh tìm được người con gái tốt hơn tôi để có thể cho anh những thứ mà tôi không bao giờ có được.
Tôi buồn, tôi đau khổ khi nhận ra một điều: Cuộc đời tôi phiêu bạt nên tình yêu chẳng thể làm nên đôi cánh? Có tình yêu đích thực nào dành cho người con gái không gia đình, không nhà, không giàu có như tôi không?
Theo Afamily
Đừng tin đàn ông đẹp mã Mỗi lần nói về đàn ông đẹp, tôi đều thấy ái ngại, có sự bức bối vô cùng. Với tôi, đàn ông đẹp mã chỉ giống như một thứ đồ trưng bày, chẳng làm được gì cho phụ nữ. Nói như vậy có thể nhiều cánh đàn ông sẽ &'ném đá' tôi nhưng phải có nguyên do thì tôi mới nói như thế....