Nỗi khổ yêu trai nghèo
Gặp anh khi trái tim đã nhiều vết r.ạn n.ứt, em tự nhủ: “Chỉ cần tìm một người đàn ông chung thủy, giàu lòng yêu thương và đến với em chân thành. Thế là đủ”.
Vì vậy em chọn anh, người cho em cảm giác an toàn tuyệt đối sau hàng tá cuộc tình thất bại. Em vẫn thường bảo: “Em yêu anh vì chính thứ tình yêu mà anh dành cho em. Nó không quá vơi mà cũng chẳng quá đầy, chỉ biết rằng nó không hề thay đổi từ ngày đầu mình quen nhau đến giờ”.
Nhưng dường như lòng tham của con người là vô cùng tận. Sau 2 năm yêu nhau, em vẫn có anh – một người đàn ông giàu lòng yêu thương và trước sau như một, vậy mà em vẫn day dứt, khó chịu và khát khao… Giờ em lại tự hỏi: “Phải chăng chỉ tình yêu thôi thì chưa đủ?!”.
Anh biết không, ngày trước em thường vênh mặt bảo với chúng bạn rằng: “Thằng nào cưa tao mà cứ hẹn hò tại mấy cái quán “ghế cứng” thì tao loại từ vòng gửi xe chứ đừng nói là yêu”. Nhưng giờ, nơi lãng mạn nhất của đôi mình cũng chỉ là cái quán cà phê Hàng Cá chật chội, ẩm thấp, lúc nào cũng đông đúc đến khó thở. Đã vậy, ở đây còn chẳng có nổi chiếc ghế nhựa xoàng xoàng như ở mấy cửa hàng bia hơi bình dân, thay vào đó là cái ghế gỗ thấp lè tè, không có nổi chỗ tựa, lần nào ngồi lâu em cũng tê chân, mỏi gối, đau lưng ê ẩm.
Ngày trước, mấy ả cùng lớp thường ghen tỵ với những món quà mà em được bạn trai tặng. Nếu không phải là chiếc điện thoại đời mới thì cũng là chai nước hoa đắt t.iền hoặc chí ít cũng phải chiếc túi hàng fake loại 1. Thế nhưng giờ, mỗi dịp 8/3 hay Valentine tới em lại thấy chạnh lòng. Em tính rồi, hơn 24 tháng yêu nhau, anh mới chỉ tặng em được một con thỏ bông to quá khổ, ôm cũng chẳng xong mà ngắm cũng chẳng thấy đẹp. Không phải em là kẻ chi li, thực dụng đâu. Nhưng em thấy tủi thân lắm mỗi khi bọn bạn hỏi: “Thế sinh nhật mày, anh ấy tặng gì?”, “Valentine này có kế hoạch gì chưa?”. Chả lẽ lúc nào cũng lắc đầu cuồi cuội đáp “Không” thì vừa xấu chàng vừa hổ ta. Nên thi thoảng, em cũng phải “bịa” ra một vài điều tuyệt vời nào đó rồi hi vọng: “Sẽ có ngày điều đó trở thành hiện thực”.
Video đang HOT
Lúc chưa yêu anh, em mặc định rằng: “Đi với đàn ông thì phụ nữ không phải móc ví”. Nhưng rồi quan niệm đó cũng phải thay đổi. Chúng mình gặp nhau một tuần 7 ngày. Anh lại chẳng dư giả gì nên mình phải “góp gạo thổi cơm chung” thôi. Tuy nhiên, “gạo” của anh thì ít mà “gạo” của em thì nhiều. Em còn đi học, chưa kiếm ra t.iền, khoản tiêu vặt bố mẹ cho hàng tháng nay em cũng chẳng dám xài, vì phải dành dụm, chắt chiu để cùng anh “gánh vác” chi trả cho các món cà phê, bánh xèo, nem chua rán… Nhìn bạn bè rủ nhau đi shopping em thèm lắm. Chúng nó có người yêu đứa nào trông cũng diện hơn, đẹp hơn vì có bạn trai chăm sóc. Còn em, như gái đã có chồng, phải lo trăm mối cơm áo gạo t.iền, cứ ngày một quê cục, tuềnh toàng.
Còn anh nữa, em đã góp ý nhiều rồi, dù không có t.iền trưng diện thì cũng đừng lôi thôi, “bô nhếch” chứ! Có lần đến nhà em, anh mặc chiếc áo phông cũ rích, màu cháo lòng, cùng chiếc quần soóc bạc màu, mẹ em – người phụ nữ giản dị và dễ tính nhất thế gian cũng không thể thấy hài lòng. Sau hôm đó, mẹ lạnh lùng hỏi em: “Con yêu nó ở đ.iểm gì vậy?”. Câu nói của mẹ như xát muối vào lòng em.
Đã vậy, anh lại còn vô tâm đến đáng trách nữa. Dù anh nghèo, nhưng chẳng lẽ những ngày lễ quan trọng, anh không thể mua nổi cho em một bông hoa hồng chưa tới chục nghìn à? Chỉ cần thế thôi để em biết rằng anh có quan tâm tới em, có nghĩ tới cảm xúc của em. Vậy mà không, anh đã nghèo lại còn mắc bệnh “sĩ”. Anh cứ luôn miệng bảo: “Tính anh có thì “hoành tráng” hẳn. Còn không thì thôi!”. Nhưng biết bao giờ anh mới “hoành tráng” đây? T.iền thì không, tài lại ít, người nâng đỡ cũng chẳng có. Nhiều lúc em nghĩ mỉa mai rằng: “Hay anh đợi như cụ già 97 t.uổi t.rúng s.ố độc đắc?!!”.
Em biết mọi sự so sánh là khập khiễng, và thật không công bằng khi đem anh so sánh với đống bạn trai cũ của em trước đây. Song đúng là về gia cảnh, địa vị, học thức, t.iền tài, anh đều chẳng bằng bất cứ gã nào. Cái duy nhất anh hơn họ là thứ tình yêu không quá vơi mà cũng chẳng quá đầy nhưng chung thủy trước sau như một. Chỉ có điều, em sẽ phải yêu anh bằng niềm tin tới bao giờ nữa đây? Khi mà em đã đến cái t.uổi phải nghĩ đến mái ấm gia đình, cần một người đàn ông có thể làm “trụ cột” đúng nghĩa. Nên anh ơi, chỉ hai chữ “tình yêu” thôi thì có lẽ không bao giờ đủ…
Theo Bưu điện Việt Nam
Những khu trọ chẳng có mùa xuân
Sài Gòn trưa cuối năm, trong khu nhà trọ ẩm thấp, chật chội, những bệnh nhân (BN) ung thư chui ra khỏi phòng, đứng tựa cửa để tìm chút gió...
Túng quẫn vì bệnh tật
Khu nhà trọ ở số 26 đường Nơ Trang Long, P.14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM nhìn từ ngoài vào thấy hun hút. Nếu như không nhìn thấy chữ "cho thuê phòng trọ" treo ngay lối vào thì không ai nghĩ rằng đằng sau tiệm thuốc tây số 11 lại có một dãy nhà cho BN thuê.
Dãy nhà khoảng hơn chục phòng, mỗi phòng chỉ đủ kê một chiếc giường. Trong phòng nóng hầm hập và tối om, ban ngày cũng phải bật đèn, mỗi phòng chỉ có một cái quạt điện cũ rích. Những BN nằm co ro trên giường, còn người đi chăm bệnh tận dụng một góc trống ngay cửa ra để trải chiếu nằm.
Tất cả khách trọ đều dùng chung một nhà vệ sinh, nhà tắm. Trong phòng, không khí ngột ngạt, khó thở là vậy nhưng phía trước, mùi khói xăng xả ra từ hằng trăm chiếc xe máy làm cho không khí nhốn nháo, dơ bẩn, rác rưởi vứt đầy chẳng khác gì một cái chợ. Thế nhưng những người ở trọ bất đắc dĩ này phải cắn răng thuê với giá 80 ngàn đồng/ngày.
Dãy nhà trọ lọt thỏm sau bãi giữ xe
Chị Trương Thị Thủy, 39 t.uổi, ở khóm 7, thị trấn Đắk Đoa, Gia Lai, mắt buồn hiu, đứng ôm bờ tường thở dài. Tháng 7.2010, chị phát hiện bị ung thư vú và vào Bệnh viện Ung Bướu TP.HCM để phẫu thuật. Mổ xong, trong thời gian chờ vô thuốc, chị phải ra ngoài thuê nhà trọ ở. Chị kể trước đây hai vợ chồng làm việc chăm chỉ nên gia đình sống khá ổn với 2 đứa con còn t.uổi đến trường. Nhưng từ khi chị bị bệnh tới giờ, cả nhà rơi vào cảnh túng quẫn, tất cả chỉ mình chồng gánh vác. Mới 5 tháng chữa trị mà đã hết 200 triệu đồng. Hiện tại còn 2 liều thuốc nữa. Tới kỳ vô thuốc, nếu chưa xoay được t.iền, gia đình chị lại phải đi vay nóng với lãi suất cao. Đã nhiều lần chị tính buông xuôi, nhưng chồng chị dứt khoát bảo còn nước còn tát.
Ở khu nhà trọ này không chỉ có các BN ở nhiều tỉnh như Bình Thuận, Gia Lai, Cà Mau, Sóc Trăng... mà còn có những BN đến từ Campuchia. Như bà Chum Sa Roelirn, 51 t.uổi, ở Tà Kheo, Campuchia, bị ung thư tử cung. Bà và người em gái đã ở phòng trọ này hơn 3 tháng. Hai chị em không đủ t.iền ăn, thường xuyên phải xin cơm của bếp ăn từ thiện trong bệnh viện. Cũng giống chị Thủy, nhiều lúc bà muốn buông xuôi vì kinh tế gia đình đã cạn kiệt...
Những người không mong Tết
Nếu như ở những phòng trọ cho BN ung thư chỉ đủ sức chứa 2 người/phòng thì phòng dành cho BN tim ở bao nhiêu người cũng được. Trên đường Sư Vạn Hạnh (nối dài), P.12, Q.10, TP.HCM có hơn 20 nhà trọ, trung bình mỗi nhà rộng chưa đầy 40m2, được chia ra làm 10 phòng, tất cả chung một nhà vệ sinh và phòng tắm. Ở đây chủ yếu là những BN tim thuê. Trong hẻm 147, cứ mỗi nhà, bên dưới là quán ăn, bên trên cho BN thuê, một ngày 70 ngàn đồng. Những BN này ở tập thể, không có giường, mỗi người được chủ nhà phát cho một chiếc chiếu, một cái gối và tấm chăn mỏng.
Chị Nguyễn Thị Phượng, 37 t.uổi, quê Bình Phước, bảo cả 2 lầu với gần 40 người mà chỉ có một nhà vệ sinh, một nhà tắm chung nhau. Chị bị bệnh tim, vừa mổ xong, hết 100 triệu đồng. Nhà chỉ làm rẫy, có bao nhiêu t.iền đổ cho chị chữa bệnh hết rồi. Nay mỗi lần tái khám chị chỉ dám đi một mình cho đỡ tốn kém. Còn chị Hiền, quê Vĩnh Long, đưa con đi chữa bệnh tim. Hai mẹ con ra thuê nhà, một ngày mất 80 ngàn đồng, vậy mà cuộc sống vẫn giật gấu vá vai...
Tết đã cận kề, trong khi người dân TP nô nức đi sắm tết, thì trong những khu nhà trọ của BN nghèo, không khí vẫn trầm lắng, u ám. Họ không dám mong chờ tết...
Theo Thanh Niên
Hộp đựng giày dép siêu gọn Nếu như nhà bạn chưa có tủ giày, hoặc tủ giày đã quá đầy và chật chội, hãy sử dụng hộp đựng giày thật gọn gàng và tiện lợi này. Hộp đựng giày dép bằng vải với các ngăn chứa nhỏ giúp bạn bảo quản tới 12 đôi giày, dép khác nhau một cách sạch sẽ và gọn gàng. Các ngăn chứa có...