Nỗi khổ khó nói khi bị chồng kiểm soát từng ly từng tý
Em cần có không gian riêng của em nhưng chồng không đồng ý, anh giám sát vợ từng chút một, từ việc gọi điện thoại, kiểm tra tin nhắn cho tới việc vợ đi liên hoan cùng công ty.
Ảnh minh họa
Em năm nay 29 tuổi, lập gia đình được một năm rưỡi, chưa có em bé. Từ ngày lấy chồng, tất cả các mối quan hệ từ bạn bè đến xã giao em đều cắt hết chỉ vì muốn vun đắp cho cuộc sống gia đình của mình. Thời gian gần đây vợ chồng em hay xảy ra tranh cãi, mỗi lần cãi nhau anh ấy luôn dùng lời lẽ xúc phạm đến lòng tự trọng và nhân phẩm của em, nhưng em không bao giờ nói lại, im lặng để gia đình hạnh phúc. Nhưng càng ngày anh ấy càng làm tới khi thấy vợ em lặng, em có trả lời thì anh lại nói em này kia.
Video đang HOT
Đã nhiều lần em giải thích, trình bày cho anh ấy biết, nhưng rồi cũng như không, cứ cãi nhau là xúc phạm đến em. Còn bảo em, đi tìm ai sống sung sướng, chìu chuộng thì đi tìm đi, sống được thì sống, không được thì chia tay. Em vì gia đình của em, vì sự yêu mến gia đình chồng nên em không muốn làm to chuyện, nhưng sống trong cảnh này chắc em chết vì uất ức, có khi bị trầm cảm không chừng.
Em cần có không gian riêng của em, em cần giữ mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, nhưng với bản tính của chồng em như vậy sao em chịu nổi. Vì anh ấy bắt buộc em phải cắt đứt hết các mối quan hệ bạn bè trước đây khi mới cưới về, điều này em đồng ý, nhưng còn đồng nghiệp thì không thể, mỗi lần công ty tổ chức liên hoan, em ở lại dự cũng thật khó với anh ấy. Cứ lần nào về muộn là anh lại gọi điện thoại liên tục hỏi tại sao chưa về, em bảo ở lại liên hoan thì lại bực bội và khi em về nhà thì kiếm chuyện cãi nhau với em.
Công việc của em phải làm trên máy tính thường xuyên, cũng bị anh ấy xen vào, làm gì làm hoài trên máy tính, lên đó chat chit nói chuyện với trai hả? Không có mặt chồng thì nhắn tin cười, nói, có mặt chồng thì giả vờ làm việc, chơi game. Mỗi lần em nghe điện thoại cũng ngồi đó nhìn, quan sát, theo dõi cuộc trò chuyện của em. Một lần, có người anh bên họ hàng điện thoại hỏi thăm, đang nói chuyện thì anh ấy bảo: “Quen thân thiết gì mà nói chuyện nhiều vậy?”.
Giờ em vô cùng mệt mỏi và muốn chấm dứt hôn nhân này, em không thể chịu nổi cảnh này. Lấy chồng chứ có phải chui vào lồng đâu mà sao anh ấy lại quản lý em ghê tới vậy. Em cũng không biết sẻ chia với ai và bế tắc không biết làm gì. Mong mọi người giúp em.
Theo Ngoisao
Nỗi đau câm nín của người phụ nữ vô sinh
Tôi phát hiện mình bị vô sinh do tắc hai buồng trứng bẩm sinh. Tôi chưa từng biết người đàn ông nào ngoài chồng, cũng như chưa từng hủy hoại sinh linh nào mà trời lại tước đi của tôi quyền làm mẹ thiêng liêng như thế.
Tôi 33 tuổi, lập gia đình được hai năm, chồng 40 tuổi, vợ chồng tôi có căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, sống cùng mẹ chồng và em chồng (26 tuổi). Tuy sống cùng nhà nhưng mọi chi phí sinh hoạt, vật dụng trong gia đình từ lớn đến bé cũng như các chi phí cho dịp hội họp gia đình, họ hàng đều do vợ chồng tôi đứng ra lo, thu nhập của vợ chồng tôi khoảng 12 triệu đồng mỗi tháng. Tôi không dám đề nghị sự đóng góp của em chồng nên gợi ý cho chồng khéo hỏi em thì nhận được đáp trả "Lương ăn còn không đủ". Từ đó không bao giờ vợ chồng tôi hỏi gì em về vấn đề tài chính, tôi nghĩ 12 triệu cho bốn miệng ăn cũng đủ nếu khéo co.
Từ lúc lấy chồng về, tôi trở thành một cái bóng âm thầm, lặng lẽ. Mẹ chồng và em chồng nói chuyện với nhau chứ ít khi nào nói chuyện với tôi mặc dù tôi cũng có mặt tại đó. Có lẽ, tôi là người phụ nữ gia đình chồng không muốn cưới về nên thế. Có lẽ cái rủi chưa thôi đeo bám, tôi phát hiện mình bị vô sinh do tắc hai buồng trứng bẩm sinh. Tôi như người đã chết khi biết tin, chưa từng biết người đàn ông nào ngoài chồng, cũng như chưa từng hủy hoại sinh linh nào mà trời lại tước đi của tôi quyền làm mẹ thiêng liêng như thế.
Tôi một mình lo lắng chạy chữa, do không phải lỗi ở chồng nên chỉ mình tôi tìm kiếm phương cách, anh cũng không có ý kiến gì thêm. Thời gian ở nhà ra vào, gia đình chồng xem tôi như đứa ăn bám, không biết đẻ lại lười biếng không chịu đi làm. Lúc này chồng tôi là trụ cột kinh tế chính nhưng nhà chồng cũng không thông cảm cho vợ chồng tôi, mọi chi phí vợ chồng tôi gánh hết.
Tôi thấy chồng nặng gánh gia đình, lại thêm vợ bệnh mà thương anh quá, cộng với không khí gia đình nặng nề, nỗi khổ không thể chia sẻ cùng ai. Có lần tôi chỉ muốn bỏ tất cả và ra đi, đến một nơi không ai biết mình để được sống lại với chính mình ngày nào, một cô gái năng động, cầu tiến, sống có khao khát và ước mơ. Nghĩ đến chồng tôi lại không đành vì anh rất tốt, vẫn luôn tôn trọng tôi.
Bên cạnh đó tôi cũng sợ lắm, nếu thất bại trong việc chữa trị thì tôi lại phải đi làm để tiết kiệm lần sau chữa tiếp, trong lúc đó liệu tôi có thể sống với cảnh nhà chồng hiện tại không? Ra riêng thì đối với chồng tôi không thể vì anh là con trai duy nhất ở nhà, tôi cũng không thể để mẹ chồng trở về quê hoặc em chồng ra ở riêng được, tiếp tục sống không có tiếng khóc con trẻ mãi tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được lâu. Tôi phải làm sao đây?
Theo Blogtamsu
Mày về tao cưới vợ khác cho con tao Nếu mày cảm thấy không ở được nhà này thì mai bảo bố mẹ mày xuống nói chuyện, mày vào gấp quần áo về với bố mẹ mày, mày về tao cưới vợ khác cho con tao, tao không thấy đứa con dâu nào như mày Em mới cưới chồng được 5 tháng và em cũng đang có bầu 5 tháng ( cưới...