Nỗi khổ của người phụ nữ “lên đỉnh” 100 lần/ngày
Một số người giả vờ đạt được nó, số khác thèm muốn nó nhưng đối với một phụ nữ Anh, cực khoái là tai ương trong cuộc đời cô vì cô đang phải chịu đựng việc “lên đỉnh” tới … 100 lần mỗi ngày.
Do mắc hội chứng Rối loạn kích thích tình dục liên tục (PGAD), Kim Ramsey, 44 tuổi, đến từ Hertfordshire (Anh) không ngừng cảm thấy “ nóng trong người”. Ngay cả cử động xương chậu nhỏ nhất, dù trên tàu hỏa, xe hơi hay khi đang làm việc nhà, cũng có thể khiến nữy tá này “lên đỉnh”.
Điều đáng nói là số lần đạt cực khoái quá nhiều trong ngày, có thể lên tới 100 lần mỗi ngày, đã vắt kiệt sức Ramsey, khiến cô bị đau đớn và không thể có một mối quan hệ bình thường.
Các bác sĩ tin rằng, Ramsey mắc chứng bệnh nan y trên sau khi bị ngã cầu thang năm 2001. Tai nạn có thể đã dẫn tới sự xuất hiện của một u nang Tarlov trên xương sống của cô, tại điểm khởi phát cực khoái của phụ nữ.
Ramsey thổ lộ trên tờ The Sun rằng, lần đầu tiên cô nhận thấy mình “có vấn đề” là vào năm 2008 sau khi quan hệ tình dục với người bạn trai mới.
Cô kể: “Tôi đạt cực khoái liên tục trong 4 ngày. Tôi từng nghĩ mình sắp phát điên. Tôi đã thử mọi cách để ngăn chặn việc đó. Ngồi xổm, hít thở sâu và thậm chí ngồi trên các hạt đậu đông lạnh nhưng các đợt sóng kích thích tình dục và &’lên đỉnh’ tiếp diễn suốt 36 giờ đồng hồ. Tôi chắc mình đã trải qua khoảng 200 lần đạt cực khoái trong khoảng thời gian đó. Sự đau đớn và kiệt quệ đã hành hạ tôi”.
Ramsey cho biết, cô hiện cảm thấy rất khó để đi đâu đó hằng ngày vì luôn lo ngại sẽ không thể kiểm soát được kích thích tình dục khởi phát bất chợt. Cô thú nhận từng “lên đỉnh” ở nơi công cộng khi đi tàu về nhà. Do đường tương đối gồ ghề nên mỗi lần tàu lắc hoặc rung rinh lại khiến Ramsey bị kích thích nhiều hơn. Cô đã phải cắn chặt môi, ngồi lên bàn tay mình và hy vọng không ai nhận thấy điều gì đó bất thường.
Mặc dù đã thăm khám và tham vấn nhiều chuyên gia về tình trạng của mình nhưng các bác sĩ vẫn không thể giúp gì cho Ramsey. Căn bệnh của cô rất hiếm gặp và cho tới nay hầu như chẳng có nghiên cứu nào về nó.
Video đang HOT
Dẫu vậy, theo các chuyên gia, mặc dù những trải nghiệm trong quá trình mắc hội chứng PGAD có vẻ giống việc bị kích thích, nhưng chúng không thực sự bắt nguồn từ bất kỳ ham muốn, ý nghĩ hay hành vi tình dục nào. Bất kỳ áp lực nào lên cơ quan tình dục cũng có thể dẫn tới việc tăng cảm xúc mãnh liệt và đồng thời hối thúc nhu cầu tiểu tiện.
Do xấu hổ, mặc cảm tội lỗi và sợ bị hắt hủi, một số bệnh nhân mắc chứng PGAD đã âm thầm chịu đựng mà không thổ lộ với ai. Vì vậy, hiện vẫn không rõ có bao nhiêu người lâm vào tình trạng như Ramsey.
Theo VNE
Lấy chồng giám đốc tưởng sướng hóa khổ
Chồng tôi là sếp nên hách dịch, về nhà là coi vợ không khác gì nhân viên: 'Em chưa hỏi anh sao lại làm thế?', 'Em đã xin phép anh chưa?'...
Nhiều người nghĩ rằng lấy được chồng làm to, làm giám đốc này nọ thì sướng lắm. Tôi thì chia sẻ thế này để cho ai có tư tưởng đấy thì "sáng mắt" ra. Còn ai đang ghen tị với đứa bạn tốt số nào đấy khi lấy được chồng làm sếp thì hãy nghĩ lại và cảm thông hơn cho họ nhé.
Tôi đến nay lấy chồng được 4 năm và có hai bé, một trai, một gái. Chồng tôi là một vị tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của hai công ty. Nói nghe to tát, rồi ai cũng tưởng tôi đây có phúc lắm. Thế nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược.
Đã lên chức giám đốc trở lên, họ hẳn phải là người rất cầu toàn, kỹ tính, có như thế mới không để lọt bất kỳ lỗi nào, kể cả những lỗi nhỏ nhất của nhân viên. Chính vì vậy, nếu vợ anh lỡ làm rụng vài sợi tóc mà chưa kịp dọn, nhà vệ sinh nếu có vương tí nước không đúng chỗ... thì nên chuẩn bị tinh thần để đón nhận cơn thịnh nộ. Những lần đầu có thể anh sẽ nói nhẹ nhàng và hết sức "sâu lắng", thế nhưng nếu lặp lại vài lần, chàng lấy cớ "nói mãi không thấu', hay "nước đổ đầu vịt" để xử lý mạnh tay ngay.
Đã làm to, làm sếp thì suốt ngày công tác, ngoại giao mà đi đâu cũng có đủ các thể loại gái để ý. Tôi 4 năm làm vợ mà phát hiện không dưới chục lần chồng ngoại tình. Nhiều đến độ giờ tôi vô cảm với chuyện chồng ngoại tình rồi.
Sếp nào cũng rất nghiêm khắc nhân viên thành ra về nhà cũng hay hách dịch, bệnh nghề nghiệp mà. Ảnh minh họa.
Ngày xưa lọt vào mắt xanh của lão không phải dễ, tôi cũng từng là hoa khôi của khoa ngoại ngữ trường. Tính tôi thích sống tình cảm, quan tâm, lãng mạn. Thế mà mỗi lần tôi gọi là y như rằng được đáp lại: "Anh đang bận nhé", "Gọi sau nhé", "Biết thế". Nhiều thành chán, giờ tôi chả quan tâm nữa, cho lão biết thế nào là bị bỏ rơi. Ấy thế mà lão chả hiểu, lại quay ra chửi vợ không biết quan tâm, chăm sóc.
Sếp nào cũng rất nghiêm khắc nhân viên thành ra về nhà cũng hay hách dịch. Lão nhà tui mỗi lần về nhà là coi vợ không khác gì nhân viên. Khi nào cũng bảo: "Em chưa hỏi anh sao lại làm thế?", "Em đã xin phép anh chưa?"...
Sếp nào cũng hay tiếp khách, khi nào cũng được ăn ngon nên khi về nhà, dù vợ nấu thế nào cũng bị chê. Tôi nấu ăn không quá ngon, nhưng cũng không tệ. Tết nhất nhà tôi cũng chẳng phải mua gì, toàn các món tôi tự làm như mứt dừa, bò khô, dưa hành, giò chả... ai đến cũng khen tôi đảm đang này nọ. Thế mà lão nhà tôi suốt ngày kêu ca, bảo tôi không chịu khó, lười biếng, rồi chả làm được gì nên hồn. Tôi nghe mà chỉ biết câm nín, khóc thầm.
Những ông chồng giám đốc thường là người giàu kinh nghiệm không chỉ về cuộc sống, quan hệ, đối nhân xử thế mà tất tần tật cái gì cũng biết. Nếu bạn không khéo léo, nghệ thuật, được lòng tất cả mọi người, chăm sóc chu đáo con cái, gia đình bên nội rồi cả nhân viên, bạn bè chồng thì anh ta sẽ lại cho bạn "lên thớt".
Tôi dù không ở cùng nhà với bố mẹ chồng, nhưng nếu bố chồng đi chơi, du lịch mà tôi không nắm được lịch trình, tôi sẽ lập tức mang tội "con cái mà không quan tâm gì đến bố mẹ cả". Rồi nếu bố mẹ chồng lên chơi mà tôi chưa kịp biếu ông bà một ít tiêu vặt là cũng bị xử tội "không biết quan tâm" ngay.
Chồng tôi có số sát gái nên tôi khổ lắm. Ảnh minh họa.
Lại nhắc đến bố mẹ chồng. Mẹ nào cũng thương con, yêu con mình nhất, đặc biệt đối với những người mẹ có con cái thành đạt. Mẹ chồng tôi đây thì không ngoại lệ. Chuyện gì cũng coi con mình đúng hết mà không cần nghe con dâu. Chồng tôi ngoại tình sờ sờ, tôi thông báo cho ông bà nội xử lý, thế mà nghe con trai thủ thỉ vài câu gì đó là ông bà lại quên hết, quay sang dạy dỗ con dâu phải biết chăm sóc chồng chu đáo...
Ai cũng nghĩ, được cái nọ thì mất cái kia, lấy chồng giám đốc khổ gì không biết nhưng được cái tiền tiêu thả ga không phải nghĩ. Nhưng tôi muốn cho mẹ hay các em tiền tiêu vặt cũng chẳng có. Chồng tôi là giám đốc, tôi cùng làm công ty và là nhân viên của anh. Lương tôi bao giờ cũng cao hơn các nhân viên khác, nhưng tiền đó không phải là lương của cá nhân tôi mà là tiền chi tiêu cho cả gia đình gồm: tiền ăn, tiền sữa bỉm con cái, điện nước... Tôi phải ghi cụ thể ra khoản nào, bao nhiêu ra một cách cụ thể khi đó lão sẽ chuyển số tiền đó vào tài khoản của tôi như tiền lương hàng tháng vậy. Nhưng khổ nỗi, danh sách đấy không hề có khoản chi tiêu cá nhân của tôi. Tôi hàng tháng phải chi tiêu hết sức dè dặt và tính toán. Thậm chí còn phải bán hàng online để kiếm thêm thu nhập.
Từ ngày lấy chồng đến giờ chưa bao giờ chồng tôi tặng tôi lấy một món quà giá trị, hay hỏi tôi một câu rằng em hết tiền chưa. Chồng tôi chuyên về mảng kinh doanh nên anh cũng tính với tôi từng cắc, từng đồng. Vay tôi bao nhiêu anh sẽ trả đúng từng đấy, còn tôi lỡ hết tiền phải xin thêm của anh thì sẽ được nghe bài: "Sao tiêu gì mà khủng thế?", "Mới đó mà đã hết rồi sao?".
Còn nhớ ngày tôi mang bầu thằng cu, lão đi đâu cũng khoe sắp có con trai. Vậy mà đẻ thằng bé ra, lão cũng chả có quan tâm. Thậm chí có nếp tẻ đủ, chồng tôi vẫn chả màng. Ảnh minh họa.
Chưa hết, đã là sếp thì lòng tự trọng ai cũng cao ngất ngưỡng. Nếu người khác có vợ đẹp, thì lão cũng phải có vợ đẹp hơn, ai đó có bồ xinh, lão cũng không để thua thiệt. Đặc biệt, mọi người có con trai mà lão không có thì...
Nhiều người còn tuyên bố với vợ, nếu không đẻ được con trai cho họ thì họ sẽ tìm người khác đẻ thay. May thay tôi đẻ hai đứa liên tục, đủ nếp tẻ cho lão. Khi tôi mới sinh con, lão mừng ra mặt nhưng mà đẻ thằng bé ra, chồng cũng chả quan tâm hơn là mấy.
Hồi đẻ xong đứa thứ nhất được 3 tháng thì tôi đi làm. Nhưng khi bầu bé thứ hai thì tôi bị thai thấp nên phải ở nhà nghỉ ngơi. Đến khi đẻ xong thì con cái nheo nhóc, hai đứa hay ốm nên khi con thứ được hai tuổi tôi mới đi làm. Thế mà chồng tôi không coi tôi ra gì, mẹ chồng tôi cũng chửi tôi: "Mày lấy chồng 3 năm đẻ 2 đứa chứ có làm gì được cho chồng mày đâu".
Nhiều người nghĩ tại sao tôi phải chịu đựng lão mãi thế. Nhưng khổ lắm, tôi mà chưa có con thì tôi đi lâu rồi. Đằng này, hai con tôi còn nhỏ, giờ mà ly hôn liệu tôi có được quyền nuôi cả hai con không? Rồi khi được quyền nuôi hai còn thì tôi lấy gì mà nuôi con khi ra đi với hai bàn tay trắng bởi tài sản giàu có của chồng tôi toàn đứng tên công ty, kể cả nhà, lẫn ôtô... Liệu các bạn còn cách nào khác giúp tôi nữa không? Tôi xin cám ơn.
Theo Ngoisao
Tôi ân hận và muốn bù đắp cho vợ vì lỗi lầm của chính mình Có lẽ do có chút men say, có lẽ do cuộc tình ngày trước kết thúc quá hụt hẫng, cũng có thể do dạo này vợ mang bầu khiến tôi phải nín nhịn lâu... Kết quả, tôi đã làm ra lỗi lầm với vợ. Tôi quen vợ tôi được 5 năm mới ngỏ lời yêu nhau. Yêu nhau 3 năm mới cưới. Tình...